Buổi tối khoảng 8 giờ, homestay không biết làm sao lại mất điện.
Tôi cực kỳ sợ tối, hơn nữa đây lại là môi trường xa lạ với tôi.
Tôi bọc cả người trong chăn run lẩy bẩy, ước chừng 5 6 phút sau, âm thanh của Đường Tiên từ bên ngoài vang lên, "Hạ Tiểu Quất, em có ở trong phòng không?"
Lòng tôi chợt lặng xuống.
Sau khi tôi mò mẫm mở cửa phòng, trực tiếp lao vào trong ngực Đường Tiên.
Cơ thể anh ấy cứng đờ trong phút chốc, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh ở đây."
Mũi tôi sụt sịt, oán trách nói: "Sao anh không đến nhanh một chút."
Anh cười nhẹ, "Lúc anh đi tới quầy lễ tân, mới hiểu được chút tình hình, xin lỗi."
Được thôi, miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Trong bóng tối tối đen như mực, hai người chúng tôi vai kề vai ngồi trên sofa nói chuyện.
Anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi, chắc lo lắng tôi sẽ sợ hãi.
Lúc chúng tôi yêu đương, phần lớn đều là tôi nói anh ấy nghe, rất ít cơ hội nghe Đường Tiên nói chuyện lâu như vậy.
Anh ấy cùng tôi nói rất nhiều về chuyện sinh hoạt, học tập của anh ấy ở Bắc Kinh, cuối cùng đưa ra kết luận.
"Hạ Tiểu Quất, một năm này cuộc sống của anh trông có vẻ trôi qua rất phong phú, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, không có em làm phiền, hết thảy đều trở nên vô vị.
Khóe miệng của tôi co rút dữ dội, "Anh chắc không phải là máu M chứ?" Còn là bởi vì tình cảm phiền muộn với tôi mà xuất hiện?
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay tôi, nói: "Cứ cho là như vậy đi."
Câu nói này ngược lại làm tôi không biết trả lời ra sao.
Tôi hơi xấu hổ rút tay về, "Em đi nhà vệ sinh một lát."
Có lẽ tôi thật sự không may mắn, nếu không thì phải giải thích thế nào, đây là lần thứ hai trong ngày tôi bị vấp ngã rồi.
Tôi vừa đi một bước thì bị trượt chân, cả người ngã nhào về phía sau.
Trong bóng đêm đen kịt, tôi nghe thấy giữa răng môi Đường Tiên phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tôi hoàn toàn không nhận ra tay của mình đè lên chỗ khó nói của anh ấy, lại vô ý thức nhéo một cái–
ĐM