Buổi sớm tháng 9, thời tiết đã dần nóng bức.
Lúc Thẩm Ý bước tới cổng trường thì vừa đúng 6 giờ 50 phút, cô đang đi trên hành lang dài thì bỗng thấy có một người đứng ở khu dạy học. Vóc người anh cao ráo, cặp đeo ở một bên vai, một tay đút túi quần, tay còn lại xách bánh quẩy và bịch sữa đậu nành, khi ánh mắt của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ý, từ đầu mày đến đuôi mắt đều như ánh lên tia sáng ấm áp.
Kỳ Yến bước nhanh đến trước mặt cô, đem bữa sáng đang cầm trên tay cho cô: “Của cậu.”
Thẩm Ý nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Yến dừng chân, quay đầu lại làm bộ giận dữ: “Không được khách sáo với tôi! Cậu hiểu chưa?”
Thẩm Ý không nhịn được cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Lúc này, Kỳ Yến mới có vẻ hài lòng, tay lại đút vào túi quần, sóng vai với cô đến phòng học, thuận miệng hỏi: “Ngày mai cậu muốn ăn gì?”
“Bánh bao nhân miến thịt, bánh bao nhân đậu đỏ, còn có sữa bò tươi nữa.” Thẩm Ý nghĩ một lát, lại sầu lo nói: “Ngày nào mình cũng ăn nhiều như thế, liệu có mập lên không đây?”
“Không đâu.” Kỳ Yến nói: “Mà dù cậu có mập thì cũng vẫn đẹp.” Tiểu tiên nữ của anh nhỏ nhắn như thế, thêm chút da thịt lại càng đáng yêu hơn.
Nhưng Thẩm Ý lại bĩu môi: “Không được, mình không muốn mập hơn nữa đâu. Có lẽ mình nên ăn ít lại.”
Kỳ Yến: “Không được. Cậu phải ăn đầy đủ bữa sáng.”
Hai người vừa vào phòng học thì chuông vào lớp cũng reo lên. Kỳ Yến giúp cô cất gọn sách vở trên bàn vào ngăn, nói: “Cậu nhanh ăn đi, thầy Lưu sắp tới rồi.”
“Ừm.” Thẩm Ý cởi cặp sách, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, sữa ấm áp mà ngọt thanh.
Cách chỗ họ mấy bàn, Trịnh Thuấn và Tạ Địch đều đang nhìn sang bên này, khe khẽ rầm rì với nhau.
“Mày phát hiện ra chưa, hình như anh Yến với tiểu tiên nữ đã làm hòa rồi đấy.”
“Đứa ngốc cũng nhìn ra. Hai người họ làm lành lâu rồi, chẳng phải ngày nào anh Yến cũng đi học sớm để mua đồ ăn sáng cho tiểu tiên nữ hay sao? Tất cả là để cho mỗi sáng cậu ấy lại được ngủ thêm vài phút đấy!”
“Tao cũng lười dậy sớm, sao anh Yến không tiện tay mua đồ ăn sáng cho tao luôn nhỉ?”
“Anh Yến chỉ biết cho mày một phát nổ đom đóm mắt thôi.”
“…”
Sau giờ học buổi trưa, học sinh ào ra từ các lớp khác nhau, nhưng đều chung một đích đến là nhà ăn.
Địch Miên Miên kéo tay Thẩm Ý, thúc giục: “Ý Ý, chúng ta cũng nhanh lên. Hôm nay là thứ ba. tầng hai ở nhà ăn có món sườn xào chua ngọt đó, mình mà đến muộn là không giành được đâu.”
Thẩm Ý lại lắc đầu: “Đừng lo, Kỳ Yến đã giúp tụi mình đi mua rồi.”
“Ồ?” Địch Miên Miên kinh ngạc. Khi hai người chậm rãi rảo bước đến nhà ăn, quả nhiên đã thấy Kỳ Yến và đám anh em ngồi ở một bàn lớn, trước mặt có dư hai đĩa cơm, là phần của 2 người.
Địch Miên Miên hoang mang ngồi xuống. Thẩm Ý lau đũa và thìa rồi đưa qua cho cô.
Thẩm Ý cắn một miếng sườn mà thứ ba tuần nào cô cũng mơ ước, ngon đến mức đôi mắt cũng thỏa mãn híp lại. Ăn xong một miếng, thấy Địch Miên Miên vẫn còn đang ngồi ngẩn ra, cô liền hỏi: “Miên Miên, sao cậu không ăn đi?”
Địch Miên Miên lấy lại tinh thần, nhanh tay gắp một miếng sườn bỏ vào miệng. Không phải cô ấy không muốn ăn, mà là vì được anh Yến dành phần nên cô ấy không dám ăn.
Ôi, cô làm gì có tài cán nào để được đại ca giúp đỡ như thế cơ chứ!
Chẳng lẽ đây là chỗ tốt của việc là bạn tốt tiểu tiên nữ của đại ca sao!
Thẩm Ý ăn từ tốn, Kỳ Yến ngồi ở phía đối diện, sau khi ăn xong liền chống cằm ngồi nhìn cô ăn, còn dặn cô không cần vội.
Thẩm Ý bị anh nhìn chăm chú đến mức ngại ngùng, đành tìm đề tài để nói: “Hôm nay sườn xào chua ngọt ngon thật.”
Kỳ Yến nói: “Chỉ hôm nay mới đặc biệt ngon như thế thôi sao? Mình lại thấy vị cũng giống tuần trước.”
Thẩm Ý cười nói: “Là vì được cậu mua, nên ăn ngon hơn hẳn.”
Kỳ Yến: “…”
Trời ơi! Cậu có biết cậu đang thả thính bay đầy trời không vậy!!
Nhưng Thẩm Ý nói xong thì vẫn bình tĩnh ăn cơm tiếp, để mặc anh mặt đỏ tim đập.
Địch Miên Miên và đám anh em ngồi cùng bàn cũng không nói nên lời.
Thà bọn họ làm điều sai rồi bị pháp luật trừng phạt, còn hơn ngồi không mà bị ăn cơm chó như thế này!
Mười giờ rưỡi tối.
Thẩm Ý có một bài toán không tìm ra đáp án, nhìn đồng hồ trên bàn thì thấy đã tới giờ đi ngủ, vì thế cô đành nghỉ tay một chút, rồi lên QQ nhắn cho Kỳ Yến những gì hôm nay đã học được.
Vài giây sau, Kỳ Yến cũng gửi cho cô kết quả học tập của mình trong buổi tối nay. Đây là thỏa thuận của hai người để cùng đốc thúc nhau học tập.
Thẩm Ý: “Hôm nay mình muốn ngủ muộn nửa tiếng, còn một bài toán mình giải chưa ra.”
Kỳ Yến hỏi cô bài nào, phát hiện ra đó cũng là bài anh chưa giải được, vì thế mới nói: “Cậu ngủ trước đi. Để mình lên mạng tìm thử xem có hướng dẫn nào không, sáng mai mình sẽ nói lại với cậu.”
Thẩm Ý dụi dụi mắt, quả thật cô cũng đã hơi mệt nên đồng ý, nhắn chúc anh ngủ ngon rồi cũng lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô cố ý đến trường sớm hơn mọi khi 10 phút, nào ngờ Kỳ Yến còn tới sớm hơn cả cô. Thẩm Ý nhớ đến bài toán hôm qua còn chưa làm xong, bèn hỏi anh có tìm được hướng dẫn hay không.
Kỳ Yến lại kéo cô ngồi xuống ghế: “Ăn sáng trước đã. Ăn xong mình sẽ chỉ cho cậu.”
Thẩm Ý ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của bánh bao nhân miến thịt và bánh bao nhân đậu đỏ còn đang nóng hôi hổi. Cô vui vẻ cười với anh, cầm lấy bánh bao, cái miệng nhỏ thổi bớt hơi nóng rồi cắn từng miếng nhỏ một cách ngon lành.
Kỳ Yến nhìn cô ăn mà khóe môi hơi cong lên, đợi cô ăn xong mới lấy ra giấy bút tối qua anh làm.
Trên mặt giấy đã viết đầy đủ các bước giải, Thẩm Ý kinh ngạc: “Thì ra bài toán này phức tạp như thế.”
Quả thực đây là một bài toán khó, có vài kiến thức còn nằm trong sách nâng cao. Tối qua, anh đã tra rất nhiều tài liệu, mãi đến 12 giờ mới làm xong. Tiểu tiên nữ của anh muốn giải ra đáp án mà, đương nhiên anh phải giúp rồi!
Kỳ Yến giảng giải từng bước mà mình đã tìm hiểu cho cô nghe: “Mình giảng có khó hiểu quá không?”
Thẩm Ý: “Mình hiểu.”
Hai người ngồi sát nhau, Thẩm Ý thấy mắt anh có quầng xanh nhàn nhạt, bèn giơ tay chạm nhẹ vào: “Tối qua cậu thức khuya lắm phải không?”
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da, mang lại cảm giác lạ lẫm vô cùng. Kỳ Yến cứng đờ người: “Cậu… cậu đừng nghịch.”
Anh cầm tờ giấy làm bài lên, quay mặt qua chỗ khác.
Thẩm Ý cho rằng anh không thích bị người khác đụng vào, vì thế xấu hổ nói: “Mình không cố ý đâu.”
Không, cậu đang cố ý trêu mình. Kỳ Yến ngồi không dám nhúc nhích, đảo mắt nhìn cô rồi nói: “Không sao. Lần sau… Lần sau nếu có làm vậy thì nói trước với tôi một tiếng.”
Thẩm Ý chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
———
Tan học ngày thứ sáu, Kỳ Yến chơi bóng rổ xong liền hỏi đám anh em: “Ngày mai có bận không?”
Cố Ức kéo vạt áo lên lau mồ hôi: “Không. Sao vậy anh Yến, anh muốn đi net hả?”
Kỳ Yến ném bóng vào rổ: “Net cái gì mà net? Mai đi thư viện học.”
Trịnh Thuấn lập tức đau khổ ra mặt: “Đừng mà anh Yến, anh đi với tiểu tiên nữ là được rồi, không cần phải kéo cả tụi em đi theo đâu.”
“Nếu không phải tụi mày sát cánh bên tao hai năm, tao cũng không thèm quản đâu.” Kỳ Yến khoác vai một tên: “Ai mà không lọt vào top 400 trong kỳ thì tháng lần này thì chờ ăn đòn đi, nghe không?”
Cố Ức nhỏ xuống hai hàng nước mắt: “Anh Yến, anh làm khó em quá.” Cậu ta vốn là học tra, kết quả toàn đứng top từ dưới lên, trước đó bị Kỳ Yến bắt học thì cũng tiến bộ không ít, nhưng lần thi cuối kỳ năm ngoái xếp hạng hơn 400 đã là cực hạn rồi!
Đám anh em còn lại cũng sôi nổi gật đầu đồng ý.
Nhưng Kỳ Yến không thèm để ý tới bọn họ, tay chỉ vào chính mình: “Nhìn thấy tao hồi trước toàn đội sổ không?”
“Anh Yến, anh có giống tụi em đâu, anh có sẵn nếp nhăn dày đặc trong não rồi.” Cố Ức đảo mắt: “Thêm nữa là, tục ngữ đã nói rồi, tình yêu là cảnh giới cao nhất, hai người yêu nhau cùng nhau tiến bộ. Hehe, anh còn có tiểu tiên nữ, chứ bọn em làm gì có ai đâu.”
Kỳ Yến nghe vậy thì nhướng mày, suy nghĩ một hồi, cảm thấy cậu ta nói cũng có lý.
Cố Ức biết cách tốt nhất để đối phó với đại ca chính là những chuyện liên quan tới tiểu tiên nữ, vì thế nhân cơ hội này lại bồi thêm một câu: “Anh Yến, anh với tiểu tiên nữ sắp bắt đầu mối quan hệ chính thức rồi đúng không? Nhớ thông báo lại cho bọn em đấy nhé, có mặt ngay và liền để chúc mừng luôn!”
Khóe môi Kỳ Yến vô thức cong lên, nhưng vẫn vỗ vai cậu ta: “Đừng có nói bậy. Tao và cô ấy sẽ không yêu sớm.”
Cố Ức: “Hả? Anh Yến, bây giờ anh có tận bốn không: không đánh nhau, không hút thuốc, không trốn học, lại thêm không yêu sớm, anh tính làm học sinh ba tốt thật đó hả?”
Kỳ Yến nheo mắt, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, học kỳ này tao muốn nhận danh hiệu “Học sinh ba tốt”. Học kỳ nào Thẩm Ý cũng đều được tuyên dương là “Học sinh ba tốt”, tao phải cố gắng để xứng với cô ấy.”
Đám anh em: “…”
———
Cuối tháng 9, cuối cùng cũng đến ngày công bố kết quả cuộc thi Vật lý cấp tỉnh. Trường Trung học số 1 Nam Vu đã đạt được kết quả tốt nhất từ trước đến giờ.
Dưới lá quốc kỳ vào buổi chào cờ đầu tuần hôm đó, hiệu trưởng vui mừng tuyên bố thành tích cuộc thi.
“Giải Nhất gồm có các bạn sau: An Qua lớp 1, Thẩm Ý và Kỳ Yến của lớp 15,…” Vừa dứt lời, sân trường liền vang lên tiếng vỗ tay và bàn tán to nhỏ. Lớp 15 được cả trường chú ý nhiều nhất.
Lão Lưu cũng ngồi thẳng lưng.
Toàn đội tuyển có tổng cộng 12 người tham gia thi, riêng lớp 15 bọn họ đã có hai người đoạt giải, lại còn là giải Nhất! Mặt mũi ông cũng vì thế mà ngẩng cao hơn, như để đón lấy vầng hào quang.
Phải biết rằng, năm lớp 10, lớp bọn họ là lớp đứng chót toàn khối. Nhưng bây giờ, thời thế đã thay đổi, nam sinh đội sổ đã vực dậy tinh thần, nghiêm túc học tập, không chỉ có thế, anh còn đốc thúc các bạn cùng lớp cùng nhau học. Nghe nói, thứ sáu tuần trước có mấy em gây sự, không chịu nộp bài tập, bị Kỳ Yến lôi ra hành lang giáo huấn một hồi, sau khi về lại lớp thì ngồi học phụ đạo tới 12 giờ!
Lão Lưu vuốt cái bụng bia, trong lòng không ngừng cảm khái, tiểu tử này quả thật đã biết cố gắng, không để người khác lo lắng.
Lớp 2.
Người nổi tiếng nhất trong số những người từng tỏ tình Kỳ Yến – Kim Giai Hi cũng thu hút rất nhiều sự chú ý. Cô ta nghiến răng, nâng cằm lên cao, trên mặt vẫn cố duy trì vẻ cao ngạo.
Cô ta không thể để mọi người chế giễu mình được.
Trong một năm vừa qua, Kỳ Yến đã tiến bộ thần tốc. khiến cho cả trường có thật nhiều chuyện để bàn ra tán vào, chẳng thua kém gì hồi đó anh một trận thành danh “giáo bá”. Mới đầu, Kỳ Yến thi đứng top 300, Ngô Hạo Ngôn còn rỉ tai rằng anh gian lận, cô ta bèn chạy đến Phòng Giáo vụ báo cáo. Kết quả là bị video giám sát trong phòng thi vả mặt.
Sau đó, cô ta lại nghe đồn Kỳ Yến rất thân thiết với một nữ sinh lớp 15. Cô ta cố tình qua nhìn thử, ngoan ngoãn học giỏi, nhưng thế thì đã sao, so ra vẫn kém xa cô ta.
Kim Giai Hi ngẩng đầu nhìn lên, lại vừa lúc nhìn thấy Kỳ Yến và Thẩm Ý sóng vai nhau lên bục nhận giải. Hiệu trưởng trao giấy chứng nhận cho bọn họ, Thẩm Ý còn cười cười ghé lại gần Kỳ Yến nói gì đó, Kỳ Yến hơi cúi người xuống chăm chú lắng nghe…
Kim Giai Hi tức đến đau cả mắt.
Trước kia, ngoài thành tích kém ra thì Kỳ Yến hoàn hảo về mọi phương diện, nhưng bây giờ, đến cả thành tích của anh cũng leo thang lên đỉnh cao, nếu cứ như vậy, chẳng phải anh sẽ càng ngày càng chán ghét cô ta hay sao? Thật khó để thuyết phục bản thân không thích anh nữa, nhưng giờ đây, anh đứng ngay trước mắt cô ta như vậy, chói mắt đến như thế…
Trên bục.
Sau khi Thẩm Ý nhận giấy khen, hai người lại cùng nhau trở về hàng của lớp mình. Kỳ Yến ngồi sau, hỏi cô: “Buổi tối nay cậu muốn ăn gì, tôi mời. Chúng ta cũng nên ăn mừng một buổi chứ nhỉ.”
Thẩm Ý suy nghĩ một chút rồi nói: “Lẩu cừu nhé?”
“Được.”
Vì thế sau khi tan học, Thẩm Ý nói với cậu tối nay muốn đến nhà Địch Miên Miên làm bài, có thể sẽ về muộn một chút. Rồi bọn họ cùng nhau đến nhà hàng nổi tiếng với món lẩu cừu ở gần trường học.
Để chúc mừng Kỳ Yến ẵm giải Nhất, cũng như mọi lỗi sai phạt trong năm cũng được gạch bỏ, Cố Ức mua một thùng bia, lớn tiếng: “Anh Yến, đêm nay không say không về!”
Kỳ Yến liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng đáp: “Tao không uống bia.”
Cố Ức “Ồ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ý: “Vậy bọn em uống với tiểu tiên nữ.”
Kỳ Yến đá chân cậu ta: “Mày thử xem.”
Thẩm Ý nghe cuộc đối thoại mà cười đến vui vẻ.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ uống nước ngọt thay cho bia, cả bàn sôi nổi ăn uống no nê, lúc ăn xong cũng đã hơn 8 giờ tối. Kỳ Yến bắt xe, tiễn Thẩm Ý và Địch Miên Miên về nhà.
Đến dưới nhà Thẩm Ý, Kỳ Yến nhìn theo bóng lưng cô lên lầu, ai ngờ cô đi được nửa đường rồi quay lại.
Kỳ Yến cúi xuống nhìn cô, cười hỏi: “Ý Ý, làm sao vậy?”
Tối nay, anh thấy cô giống như có tâm sự.
Thẩm Ý cúi đầu do dự thật lâu, bỗng ngẩng đầu rồi kéo góc áo anh như ngày nào, trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp. Cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu có muốn nghe chuyện của mình với Diệp Hòa không?”
Kỳ Yến căng thẳng, quay mặt đi nơi khác, trong giọng nói như có điều không thoải mái: “Tôi không muốn nghe.”
“Nhưng mình muốn kể.” Thẩm Ý kiễng chân, hai tay nâng mặt anh quay về đối diện với mình, nghiêm túc và kiên định nhìn vào mắt anh: “Mình muốn nói cho cậu, bởi vì, giữa chúng ta không có bí mật nào cả.”