“Chị, có chuyện gì vậy?” Triệu Tử Ngôn vứt xe đạp qua một bên, đeo cặp sách lên chạy về phía cô.
Cậu nhìn Thẩm Ý đang tức giận, lại nhìn qua Trương Thỉ, người có thể làm cho chị ấy giận như vậy chắc chắn không phải loại tốt lành gì: “Mày là ai? Muốn làm cái gì đấy?”
Triệu Tử Ngôn vừa mới giải quyết xong một “cuộc hẹn”, bây giờ trong cặp vẫn còn một viên gạch, nếu thằng cha này dám manh động, cậu sẽ lôi viên gạch kia ra phang vào đầu cậu ta ngay.
Trương Thị nhìn vẻ mặt và bộ dáng côn đồ của Triệu Tử Ngôn, sau đó lại nhìn Thẩm Ý, làm bộ vô cùng đau lòng, nói: “Bạn học Thẩm Ý, quả thật tôi đã nhìn lầm cậu rồi! Tôi còn tưởng rằng cậu là học sinh ngoan ngoãn biết nghe lời, không ngờ cậu lại giao du với cả loại người này cơ đấy.”
“F*ck, mày đừng tưởng tao không biết mày đang mắng tao.” Triệu Tử Ngôn mở cặp định lôi viên gạch ra làm một phen sống mái, nhưng thằng cha kia đã rụt cổ quay đầu, co giò chạy mất dạng.
“Chỉ được cái to mồm.” Triệu Tử Ngôn đeo lại cặp lên vai, quay đầu nhìn Thẩm Ý: “Chị, chị có sao không?”
Thẩm Ý lắc đầu.
Triệu Tử Ngôn cẩn thận nhìn cô: “Chị đừng nghĩ là vừa nãy em không nghe thấy gì, chị cãi nhau với hắn vì Kỳ Yến phải không? Không phải là chị thích anh ta thật rồi đó chứ?”
Thẩm Ý ngước mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy.” rồi xoay người đi về phía tiểu khu.
Triệu Tử Ngôn chạy đi dựng lại xe đạp, đuổi theo cô: “Nếu chị không có tình cảm với anh ta thì em yên tâm rồi. Em cũng chẳng muốn đánh nhau vì chuyện này đâu, mất mặt lắm…”
Thẩm Ý nghe vậy, bước chân càng gấp gáp hơn.
———
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà qua đi, nhưng ai ngờ lúc tan học hôm thứ tư, Kỳ Yến vừa được Thẩm Ý giải đáp cho mấy câu hỏi, đang thu dọn sách vở thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Cố Ức.
“Mẹ kiếp! Anh Yến, anh có quen cái thằng tên Trương Thị không?”
Kỳ Yến nhíu mày: “Sao vậy?”
“Con rùa rụt cổ này thuê một đám lưu manh bên trường dạy nghề, tính chặn đường anh ở con hẻm trên phố Tây, nhưng lại bị đám tụi em phát hiện, giờ bên mình với đám đó đang đánh nhau rồi!”
Kỳ Yến lập tức nói: “Chờ tao.”
Âm lượng của điện thoại anh hơi lớn, Thẩm Ý nghe được rõ ràng, đứng dậy nói: “Mình đi với cậu.”
Kỳ Yến vác cặp lên một bên vai: “Nguy hiểm lắm. Cậu về nhà với Địch Miên Miên đi.” Nói xong liền đi ra ngoài, ai ngờ góc áo lại bị kéo lại.
Anh quay lại nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Ý kiên định: “Mình nghe Cố Ức nhắc đến Trương Thỉ. Chuyện này chắc có liên quan đến mình nữa, mình muốn đi cùng, được không?”
Kỳ Yến thấy cô kiên quyết như vậy, đành phải đồng ý: “Được rồi. Vậy lát nữa cậu đứng ở đầu hẻm, đừng lại gần.”
Thẩm Ý gật gật đầu.
Cô ngồi ở yên sau trên chiếc moto địa hình của anh, đội mũ bảo hiểm màu hồng mà anh đưa, lại nghe anh nói: “Trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ chạy nhanh đó, cậu ngồi chắc vào.”
Thế là Thẩm Ý “Ừm” một tiếng, vòng tay lên ôm chặt eo của anh.
Kỳ Yến: “…”
Kỳ Yến cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích xíu nào. Cách hai lớp áo đồng phục, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nơi nào đó áp sát vào lưng mình.
Kỳ Yến: “Cũng… cũng không cần ôm chặt đến vậy đâu…”
Thẩm Ý khịt mũi, thả lỏng tay: “À… Vừa rồi mình làm đau cậu phải không?”
“Không, không phải.” Mấy sợi dây thần kinh trong đầu Kỳ Yến như đang xoắn loạn vào nhau, chẳng biết chính mình đang nói cái gì. Anh cố gắng hết sức để không tưởng tượng tới mấy hình ảnh không phù hợp, hít thở sâu một hơi, khởi động xe tận ba lần mới thành công.
Xe phóng nhanh trên đường, rồi dừng ở một con hẻm trên phố Tây.
Thẩm Ý nghe lời Kỳ Yến, không đi vào mà đứng chờ ở đầu hẻm.
Cô chăm chú đứng lắng nghe chuyện bên trong. Đầu tiên là tiếng giằng co tranh cãi của đôi bên, một lát sau lại vang lên mấy tiếng động như đang đấm đá nhau. Thẩm Ý có chút lo lắng, kiễng chân nhìn vào sâu trong hẻm nhưng không thấy được gì. Cô nôn nóng đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, cuối cùng nhịn không được chạy vào.
Lúc cô đi tới thì cuộc đụng độ đã dừng lại rồi.
Kỳ Yến đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu liếc nhìn Trương Thỉ đang lôi thôi lếch thếch dưới mặt đất.
Trương Thỉ cố gắng bò lết tới chỗ đám thiếu niên đầu tóc sặc sỡ, muốn nhờ họ giúp đỡ. Nhưng mấy tên tắc kè hoa kia thấy tình thế thay đổi, liền hốt hoảng bỏ chạy, bỏ mặc một mình hắn ta, thảm không sao tả xiết.
“Kỳ… Kỳ Yến, tao sai rồi! Tao gọi mày là đại ca, được chưa?” Trương Thỉ hạ mình chịu thua.
Kỳ Yến khinh miệt, chế nhạo một tiếng: “Nếu mày có ý kiến gì với tao thì chuyện riêng phải giải quyết nội bộ. Đằng này lại vác mặt đi gọi người ngoài đến là thế nào?”
Trương Thị lập tức nói: “Tao… Em không có ý kiến gì với đại ca hết! Em không dám!”
Kỳ Yến nhấc chân đạp vào vai cậu ta: “Coi như còn biết điều. Nhưng tao cảnh cáo mày trước, mẹ kiếp, đừng có thèm muốn thứ không phải của mày.”
Trương Thỉ bị đạp đau, ngã lăn ra đất, khó khăn mở miệng: “Em biết em biết, anh đang nói đến bạn học Thẩm Ý. Em, em đã không còn thích cậu ấy nữa rồi, nhường lại cho anh hết.”
Kỳ Yên cau mày, sao lời này càng nghe càng thấy khó chịu vậy?
Cố Ức bên cạnh anh “Phì” một cái, mắng: “Mày là cái thá gì mà dám mơ mộng tiểu tiên nữ lớp tao vậy?! Nhường cái gì mà nhường, cô ấy vốn là người của anh Yến rồi!”
Trương Thỉ khóc lóc thảm thiết: “Em nói sai rồi! Em đáng chết!”
Trịnh Thuấn giữ chặt vết thương đầy máu trên trán: “Anh Yến, hôm nay cậu ta cõng rắn cắn gà nhà như vậy, chẳng khác nào ném hết thể diện của anh em trường chúng ta đi rồi!”
Kỳ Yến cụp mắt suy nghĩ, anh cũng không muốn tha cho thằng oắt này một cách dễ dàng như vậy, đang nghĩ cách trừng trị hắn như thế nào, thì đầu hẻm bỗng nhiên vang lên tiếng vỏ lon bị đụng trúng. Anh quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Ý với vẻ mặt áy náy không yên lòng đứng ở đó.
“Có phải mình quấy rầy các cậu rồi không?” Thấy mình gây ra tiếng động, cô dè dặt hỏi.
“Sao cậu lại vào đây?” Kỳ Yến lập tức đi về phía cô: “Không phải tôi bảo cậu đợi ở ngoài đó sao?” Có phải vừa rồi cô đã thấy bộ dạng đáng sợ của anh không?
Thẩm Ý nhỏ giọng nói: “Mình nghe động tĩnh lớn quá nên không yên tâm, mới chạy vào xem thử thế nào.”
Đương nhiên Kỳ Yến không muốn trách cô, quay đầu lại ghét bỏ nhìn Trương Thỉ: “Lăn đi.” Anh không muốn tên ruồi nhặng đó ở đây làm đau mắt tiểu tiên nữ.
“Ở đây không phải chỗ tốt lành gì, lần sau cậu đừng tới.” Kỳ Yến dẫn Thẩm Ý ra khỏi con hẻm, nói: “Để mình đưa cậu về nhà.”
“Ừm.” Thẩm Ý gật đầu, quen chân leo lên xe của anh, đội mũ bảo hiểm, lại quen tay ôm lấy eo anh. Kỳ Yến đang chuẩn bị khởi động xe, đám anh em cũng đi từ hẻm nhỏ ra, Thẩm Ý thấy trán Trịnh Thuấn chảy máu, liền kêu lên: “Trịnh Thuấn, cậu bị thương rồi kìa.”
Trịnh Thuấn lấy giấy chặn máu ở vết thương, xua tay: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Lát nữa mình sẽ đến bệnh viện kê một liều thuốc chống nhiễm trùng.”
“Vết thương nhỏ cũng không được lơ là đâu. Lại còn chảy máu như vậy nữa.” Thẩm Ý xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đưa cho cậu ta, nói: “Mình bắt xe buýt về cũng được. Cậu để Kỳ Yến đưa đến bệnh viện xử lý một chút đi.”
Trịnh Thuấn nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay cô, có chút cảm động, mà lại khó xử nói: “Tiểu tiên nữ, mình không sao đâu, da mình dày lắm.”
Thẩm Ý quay đầu nhìn Kỳ Yến.
Kỳ Yến thấy ánh mắt của cô, cắn cắn răng, hướng mắt về phía Trịnh Thuấn: “Lên đi.”
“Dạ.” Thấy cả đại ca và tiểu tiên nữ đều quan tâm tới mình như vậy, Trịnh Thuấn cảm động không thôi, luống cuống tay chân trèo lên xe, hai chân thích chí đung đưa. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên xe moto của đại ca, nên phấn kích vô cùng. Sau một lúc suy nghĩ, cậu cố gắng bình tĩnh lại, học theo bộ dáng của Thẩm Ý, vòng tay qua ôm eo Kỳ Yến, còn tựa má lên lưng anh.
“Khiếp!”
Kỳ Yến cả người nổi mấy tầng đa gà, quay người lại đánh cho Trịnh Thuấn một cái: “Mày không muốn bị tẩn cho nhập viện cấp cứu thì bỏ ngay cái tay ra!”
Trịnh Thuấn không hiểu đại ca vì sao lại khó chịu với cậu ta như thế, tủi thân “Ồ” một tiếng, hai tay không dám quờ quạng lung tung mà bám vào hai bên khung xe. Kỳ Yến ghét bỏ liếc cậu ta một cái rồi mới phóng xe đi.
Đứng sau đuôi xe hứng trọn đám khói bụi, Cố Ức nhìn xe càng chạy càng xa, lắc đầu thở dài: “Chao ôi, tao còn chưa từng chạm vào xe của anh Yến một lần nào luôn đấy.”
Tạ Địch cũng nói một câu phảng phất mùi dấm chua: “Nếu vừa rồi người bị đánh chảy máu đầu là tao thì hay biết mấy. Có thế thì mới được thử cảm giác ngồi trên xa đại ca.”
Thẩm Ý: “?”
Cố Ức nói: “Tiểu tiên nữ, cậu không biết gì sao, bảo bối của anh Yến trước kia là chiếc xe đó đấy, nhưng bây giờ bảo bối của anh ấy lại là cậu rồi.”
Nghe vậy, tim Thẩm Ý đập loạn liên hồi, mặt cũng nóng bừng: “Cậu… cậu đừng nói bậy.”
Cố Ức nói: “Mình không nói lung tung đâu, không thì ngày mai cậu thử hỏi anh Yến xem.”
Đương nhiên Thẩm Ý sẽ không trực tiếp hỏi thẳng Kỳ Yến, nhưng Tạ Địch lại kể cho anh ấy chuyện này. Vì thế, sáng nay khi Cố Ức vào lớp, liền cảm nhận được cái nhìn rét lạnh từ đâu đó hướng đến mình, làm cậu ta sợ đến mức không dám ngủ gật.
Chỉ thấy Kỳ Yến cuộn một cuốn sách trên tay đi tới gần.
Cố Ức hoảng tới mức hai chân mềm nhũn: “Anh… anh Yến, có chuyện gì sao?”
Kỳ Yến: “Ai bảo mày nói mấy câu đó với Thẩm Ý vậy?”
Cố Ức vắt óc mãi mới hiểu anh đang nói đến chuyện gì, không khỏi tủi thân, nói: “Chẳng lẽ em nói không đúng hả?”
“À.”
Kỳ Yến nhếch miệng, giơ cuốn sách vừa cuộn lên đuổi cậu ta vòng quanh trường học.
———
Tháng 12.
Thời tiết ở thành phố Nam Vu dần trở lạnh. Vì Nam Vu gần biển Hoa Đông nên không khí ẩm ướt, lại là mùa đông, nên cái lạnh như thấm vào da thịt. Trên đường người đến người đi, ai cũng khoác áo lông vũ thật dày.
Cuối tuần được nghỉ ở nhà, Kỳ Yến thấy Thẩm Ý chia sẻ trên vòng bạn bè một mẹo chăm sóc sức khỏe vào mùa đông. Anh bấm vào xem một lúc, sau đó tắt điện thoại, đi lục tung tủ đồ tìm một chiếc quần bông cotton dày để mặc vào.
Hóa ra mùa đông mà không mặc quần bông cotton để giữ ấm thì sẽ không tốt cho xương khớp khi về già.
Tiểu tiên nữ của anh không chỉ thông minh trong học tập, mà còn có kiến thức cuộc sống trong sinh hoạt thường ngày rất phong phú, từ những bài chia sẻ của Thẩm Ý trong vòng bạn bè, anh đã học được rất nhiều kiến thức về chăm sóc sức khỏe.
Kỳ Yến làm xong bài tập liền chụp lại gửi qua QQ cho Thẩm Ý kiểm tra, nhưng mấy phút sau vẫn chưa thấy cô trả lời lại, thấy cũng gần 5 giờ chiều, chắc là cô đi ăn cơm rồi. Vì thế, Kỳ Yến cũng lấy điện thoại ra gọi một phần cơm hộp.
Trong lúc chờ cơm giao tới, anh buồn chán ngồi lướt Douyin. Thật tình cờ, anh lướt thấy video quay ở ngay thành phố Nam Vu về vụ việc bình gas phát nổ trong một tiểu khu. Ngọn lửa bùng lớn đến mức bức tường của mấy tầng lầu cũng bị cháy đen. Đám đông ồn ào nhốn nháo, xen lẫn tiếng khóc của mấy đứa bé bị dọa sợ, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Kỳ Yến nhíu mày, nhìn xuống mấy dòng cuối video, liền ngồi thẳng người dậy.
Đây không phải là tiểu khu của tiểu tiên nữ hay sao?
Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Ý, nhưng cả hai lần đều không có ai nhấc máy. Kỳ Yến chợt thấy trong lòng có chút bất an, lo lắng không thôi, rủa thầm một tiếng, nhanh chóng cầm lấy áo khoác trên sofa mặc vào rồi xông ra ngoài.
Đầu mùa đông, trời tối sớm, giống như hôm nay vậy, mới 6 giờ mà ngoài trời đã tối mờ.
Kỳ Yến leo lên xe máy, rồ ga chạy thẳng đến tiểu khu xảy ra tai nạn, ngoài hiện trường đang tập trung mấy xe cứu hỏa. Anh thấy khói đen bốc lên ngùn ngụt từ một tòa nhà, lửa đã được dập tắt. Người dân sống trong khu nhà chen chúc nhau, có gia đình tranh cãi cùng chủ tòa nhà, có người bị thương được khiêng cáng lên xe cứu thương, có người xem náo nhiệt bàn tán… Ồn ào, lộn xộn vô cùng.
Kỳ Yến bị tiếng ồn xung quanh ảnh hưởng tâm lý, đẩy đám người đang chen chúc ra, gấp gáp xông vào. Vừa đi, anh vừa gọi cho Thẩm Ý thêm mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.
Đi được một đoạn, anh gặp được Triệu Tử Ngôn đang vội vàng như tìm kiếm gì đó.
Anh túm lấy cậu ta: “Chị cậu đâu?!”
Triệu Tử Ngôn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Không biết, em cũng đang tìm chị ấy.”
Kỳ Yến nắm cổ áo cậu: “Không biết là thế nào? Sao cậu lại để lạc cô ấy vào lúc này? Cô ấy sợ lửa như vậy, cô ấy…” Nghĩ đến khả năng Thẩm Ý sẽ xảy ra chuyện, trái tim anh run rẩy không ngừng, không dám suy nghĩ về điều đó nữa.
Kỳ Yến tức giận đẩy Triệu Tử Ngôn lui ra sau mấy bước, xoay người bước đi.
Triệu Tử Ngôn mặc kệ anh động tay động chân với mình, không hề phản kháng. Chính cậu cũng vừa sợ vừa áy náy đến ngẩn cả người.
Tối nay, Triệu Đông Hoa và Vương Lệ Quân đều phải tăng ca, chỉ có bà ngoại, Thẩm Ý và cậu ở nhà. Khi vụ nổ xảy ra, cậu cũng hoảng sợ, miếng dưa đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất, mở cửa sổ ra nhìn thì thấy lầu trên có đám cháy. Vì vậy, cậu vội vàng gọi Thẩm Ý cùng đỡ bà ngoại xuống lầu, thang máy chật cứng chỗ, bọn họ phải đi thang bộ, nhưng ở đó cũng vô cùng đông người, chỉ không chú ý một chút, cậu và Thẩm Ý đã lạc mất nhau giữa đám đông chen lấn xô đẩy. Mãi đến khi Triệu Tử Ngôn đưa bà ra ngoài an toàn thì mới phát hiện không thấy Thẩm Ý đâu.
Kỳ Yến còn chưa đi đến chân cầu thang đã bị các nhân viên cứu hỏa ngăn lại.
“Cậu nhóc, bên trong rất nguy hiểm, không vào được đâu.”
Kỳ Yến hất tay họ muốn xông vào, mấy nhân viên cứu hỏa thấy vậy cũng tức giận, cùng nhau kéo anh ra ngoài: “Cậu trai, trông cậu là người có ăn có học, sao lại không nghe lọt lời khuyên vậy? Không biết bên trong nguy hiểm lắm sao?”
Kỳ Yến tránh khỏi cái lôi kéo của mấy người họ, hít sâu một hơi: “Bên trong còn ai không?”
Người lính cứu hỏa nói: “Chúng tôi vẫn đang tìm. Yên tâm, nhất định mọi người sẽ được giải cứu an toàn.”
Kỳ Yến nhíu chặt chân mày, xoay người hung hăng mà đá một cái vào cành cây rơi trên mặt đất. Lúc này, anh đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang thu mình ngồi xổm cạnh bồn hoa, ôm đầu gối thu mình lại.
“Ý Ý?” Kỳ Yến chạy tới, giữ lấy bả vai cô: “Ý Ý, cậu thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Giữa trời đông rét lạnh, Thẩm Ý chỉ mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, trên đôi dép còn in một dấu chân bị người khác giẫm vào. Cô ngồi xổm trên mặt đất, cứ thế ôm đầu gối, hai tay che kín tai, cúi đầu thật thấp.
Kỳ Yến cảm nhận được cô đang run lên từng cơn, anh lập tức cởi áo khoác của mình che kín người cô lại, rồi nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì đâu. Ý Ý, đã không sao rồi.”
Thẩm Ý chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Nhìn thấy cô như vậy, lòng Kỳ Yến đau xót không thôi, anh nâng tay lên, dùng ngón tay xoa xoa nước mắt của cô đi.
Thẩm Ý nắm chặt lấy áo anh, rồi nhào vào lồng ngực vững vàng ấy. Cô thấp giọng khóc nức nở trong lòng anh, tựa như tìm được sợi rơm cứu mạng.
Kỳ Yến nghe được cô nhỏ giọng gọi: “Diệp Hòa, Diệp Hòa…”
“Cậu nói gì vậy?” Kỳ Yến hỏi, xoa xoa tóc Thẩm Ý, trấn an cô: “Không sao, Ý Ý, đừng sợ, tôi ở đây rồi.”
Thẩm Ý khóc một hồi mới từ từ ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, lấy tay lau đi nước mắt. Cô lại nhìn qua căn hộ bị cháy, giờ đang khói đen bốc lên cuồn cuộn, cả người vừa bình tĩnh được một chút lại run lên, vội vàng bịt tai lại.
Xung quanh ồn ào ầm ĩ, Kỳ Yến nắm lấy tay cô, viết vào lòng bàn tay cô mấy chữ.
Xúc cảm ấm áp từng đợt truyền tới lòng bàn tay Thẩm Ý, cô dần lấy lại bình tĩnh. Hóa ra anh đang nói với cô rằng…
Đừng sợ. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Đúng lúc này, Triệu Tử Ngôn cũng tìm tới, sau khi thấy Thẩm Ý không có chỗ nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, rồi òa lên mà kêu gào: “Chị, chị có sao không? Không có việc gì là tốt rồi, làm em sợ chết khiếp!”
Kỳ Yến đỡ Thẩm Ý đứng lên.
Thẩm Ý khoác cái áo to đùng của Kỳ Yến, hai mắt khóc đến đỏ hoe, cả người trông giống như một con thỏ lăn lộn trong đống tuyết. Cô lắc đầu: “Chị không sao đâu.”
Triệu Tử Ngôn hỏi: “Có thật là chị không sao không? Vậy sao chị lại khóc thế này?”
Thẩm Ý đưa tay lên sờ sờ mặt mình, toàn là nước mắt ẩm ướt. Cô nắm chặt tay áo khoác mình đang mặc, cắn cắn môi do dự, nói: “Mình muốn quay về Tân Hà.”