Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 98



Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

"Tổng giám đốc Diệp, ngài nên cười nhiều một chút." Trong thang máy Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.

"Tôi cười với một mình anh được rồi." Diệp Mặc quay đầu hướng cậu nở nụ cười.

Tống Đàn Vũ không phản ứng, người như thế nói trở mặt liền trở mặt, nói chỉ cười với mình cậu là cười ngay. Trọng điểm là lúc người này cười lên, cậu không có chút sức đề kháng nào.

Thang máy "Ting..." một tiếng mở ra, Diệp Mặc thu nụ cười lại, đàng hoàng trịnh trọng bưới ra thang máy.

Diệp Mặc tiến vào phòng làm việc của mình, Tống Đàn Vũ đi pha cà phê.

"Tống tổng thư ký." Lam Hinh cầm ly đi vào phòng giải khát nói, "Mấy ngày trước tôi có hỏi tổng giám đốc anh đi đâu rồi. Tổng giám đốc nói anh bị bệnh, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?"

"Mấy ngày qua Tổng giám đốc có tới công ty sao?" Tống Đàn Vũ có chút ngạc nhiên hỏi, cậu còn tưởng rằng Diệp Mặc sẽ không tới công ty.

"Có đến, chuyện công ty ngài ấy đặc biệt để bụng." Lam Hinh cười nói, "Tổng tài đại nhân nên hài lòng, công ty sau này không chỉ được Diệp Thị che chở mà còn có tổng giám đốc chăm sóc anh. Ngẫm lại làm người ta thật ước ao mà."

"Lam Hinh, cô lại đùa giỡn rồi." Tống Đàn Vũ không quá để ý, tiếp tục pha cà phê.

"Tôi nói thật lòng." Lam Hinh đột nhiên trở nên rất chăm chú, "Tổng giám đốc thật sự rất quan tâm Tống thư ký anh đó."

"Lam Hinh có phải cô bị tổng giám đốc mua chuộc rồi không?" Tống Đàn Vũ đùa giỡn hỏi.

"Đúng nhỉ." Lam Hinh cố tình thần bí nói, "Tổng giám đốc có thể cho tôi một khoản tiền hối lộ thật lớn, để tôi khen hắn vài câu ở trước mặt anh nhỉ."

"Tại sao muốn hối lộ lão bà gìa này chứ?."

"Anh nói ai già chứ!" Lam Hinh xù lông, "Người ta xinh đẹp như hoa, vậy mà nói già rồi."

"Rồi rồi rồi, cô xinh đẹp như hoa." Tống Đàn Vũ không muốn tranh cãi với Lam Hinh, "Tôi mang cà phê cho tổng giám đốc đây."

"Tống thư ký, Tổng tài đại nhân là thật lòng tốt với anh đó nha."

Tống Đàn Vũ không hiểu ra sao thì thấy Lam Hinh chỉ cười cợt, không nói gì, pha trà xong rời đi.

"Tổng giám đốc, cà phê của ngài." Tống Đàn Vũ nói.

Diệp Mặc gật đầu, ra hiệu cậu tiếp tục công việc, Tống Đàn Vũ đi ra ngoài, lại vị trí chỗ làm của mình.

Tống Đàn Vũ cảm giác ngày hôm nay Diệp Mặc quá đỗi bình thường, thật giống như một tổng giám đốc vậy, hiện tại quan hệ của bọn họ chính là tổng giám đốc và thư ký như thật vậy.

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

Đáng lý phải hài lòng, vậy mà không hiểu sao nội tâm có chút thất vọng.

Buổi trưa, hai người không một lời nào chỉ ăn cơm cho xong, Tống Đàn Vũ lén lút ngắm Diệp Mặc vài lần, Tống Đàn Vũ cảm thấy trong lòng Diệp Mặc có tâm sự, nhưng Tống Đàn Vũ không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, Tống Đàn Vũ không nhịn được hỏi hắn: "Tổng giám đốc Diệp, tâm tình ngài không tốt sao?"

"Có chút." Diệp Mặc thấp giọng trả lời, "Liên quan tới chuyện của anh."

"Tôi lại làm sao?" Tống Đàn Vũ không hiểu hỏi.

"Thực ra cũng không liên quan tới anh lắm." Diệp Mặc nói chuyện mập mờ.

"Ngài nên nói rõ một chút." Tống Đàn Vũ hơi không kiên nhẫn.

"Buổi chiều nói tiếp." Diệp Mặc qua loa cho qua, chuyện này hắn giải thích thật khó khăn.
Advertisement / Quảng cáo
Tống Đàn Vũ khá phiền muộn, sao cứ cảm giác như Diệp Mặc đang trêu đùa cậu vậy, nên suốt buổi chiều Tống Đàn Vũ làm việc không tập trung.

Lúc đồng hồ điểm năm giờ, Lam Hinh tan ca sớm.

"Sao nghỉ làm sớm vậy?" Tống Đàn Vũ hỏi Lam Hinh.

"Đi bệnh viện thăm chồng tôi." Lam Hinh cười khổ mà nói, "Hắn bị bệnh."

"Tại sao không nói chuyện này cho tôi biết? Hắn bị bệnh gì?" Tống Đàn Vũ quan tâm hỏi.

"Không có gì, phẫu thuật xong rồi."

"Phải làm phẫu thuật cơ à!" Tống Đàn Vũ không tin hỏi, "Mất bao nhiêu vậy?"

Lam Hinh sửng sốt một chút, rồi lắc đầu nói: "Không cần, phí phẫu thuật đã thanh toán rồi."

"Vậy thì tốt, có thời gian tôi thăm hắn một chút." Tống Đàn Vũ cười nói, "Bệnh viện nào?"

"Lần sau sẽ nói cho anh biết." Lam Hinh cười rời đi, đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người nói với cậu, "Tống tổng thư ký, anh thật thiện lương, tổng giám đốc cũng vậy."

Tống Đàn Vũ không rõ Lam Hinh muốn nói gì, nhưng cậu vẫn không yên lòng, nghĩ thầm nên mua gì đến thăm chồng Lam Hinh.

Diệp Mặc yên lặng mà nhìn hành động hai người, không nhịn được gọi Tống Đàn Vũ vào văn phòng.

"Tổng giám đốc, chuyện gì?" Tống Đàn Vũ vô cùng nghiêm túc hỏi.

"Đây là danh sách giảm biên chế." Diệp Mặc lấy một phần giấy tờ đưa cho Tống Đàn Vũ.

Tống Đàn Vũ gật đầu, giảm biên chế là chuyện rất bình thường.

"Sáng sớm ngày mai công bố." Diệp Mặc thản nhiên nói.

Tống Đàn Vũ đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài nhìn giấy tờ, kết quả cái tên cuối cùng lại là Lam Hinh.

Tống Đàn Vũ tưởng mình bị hoa mắt, xem lại lần nữa, đúng là tên Lam Hinh, lẽ nào trùng tên trùng họ, nhìn bộ ngành một chút, bộ thư ký.

Tống Đàn Vũ không có cách nào lại lừa gạt mình, người bị cắt chính là Lam Hinh. Tống Đàn Vũ hồi tưởng tác phong làm việc Lam Hinh công tác, theo lý thuyết không nên bị cắt.

Lam Hinh có năng lực, làm việc lại kỹ lưỡng, bình thường cũng có nhiều người yêu thích, vậy tại sao lại bị cắt?

Trước đây Tống Đàn Vũ cũng là tổng giám đốc, mặc kệ từ góc độ nào đi nữa cũng không thể cắt Lam Hinh, như vậy là lý do cá nhân Diệp Mặc sao?
Tống Đàn Vũ để bản thân yên tĩnh một chút, nói, quay lại sẽ hỏi cho rõ nguyên nhân.

Hai người tan làm, Tống Đàn Vũ lái xe đưa hắn quay về.

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

"Tổng giám đốc, liên quan chuyện của Lam Hinh." Tống Đàn Vũ về đến nhà liền hỏi ngay chuyện này.

"Hiện tại tan làm rồi, không cần gọi tổng giám đốc." Diệp Mặc dự định bỏ qua chủ đề này, "Tôi đói."

"Cậu rãnh rỗi nên thấy đói." Tống Đàn Vũ không muốn bỏ qua vấn đề này, "Chúng ta thảo luận chuyện giảm biên chế công ty một chút."

"Lam Hinh nhất định phải cắt." Diệp Mặc lời ít mà ý nhiều.

"Tại sao?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi, "Năng lực làm việc Lam Hinh đâu kém ai, cũng không có xảy ra chuyện gì."

"Anh quá tin tưởng cô ta." Diệp Mặc thản nhiên nói.

"Chỉ bởi vì lý do này?" Tống Đàn Vũ có chút buồn cười hỏi.

"Cũng không phải." Diệp Mặc thật sự đói bụng, mò đến tủ lạnh tìm đồ ăn, trống rỗng, nghĩ thầm, nên mua chút đồ ăn vặt hoặc bánh mì gì đó.

"Là bởi vì tôi sao?" Tống Đàn Vũ hỏi.

"Anh không nên nghĩ quá nhiều."

"Nếu như bởi vì cậu cho rằng tôi thích Lam Hinh, vậy cậu muốn cắt thì cắt luôn phần tôi đi!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Chồng của Lam Hinh bị bệnh, lúc này cậu mà cắt cô ấy, chẳng khác nào chó cắn áo rách (*)."

(*) Chó cắn áo rách: tình trạng đã nghèo khổ cùng cực lại còn bị mất của, thiệt hại.

"Anh quá tốt bụng." Diệp Mặc có một loại cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Chuyện này đã định, anh có nói thế nào cũng vô dụng."

"Vậy cậu nhịn đói đi!" Tống Đàn Vũ bùng nổ, về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.

Diệp Mặc ngồi trên ghế sa lon, nghĩ thầm, thật mẹ nhà hắn nghiệp chướng!

Không biết phải giải thích chuyện Lam Hinh thế nào đây, ngược lại bởi vì quan hệ Tống Đàn Vũ với Lam Hinh, không đúng, phải là bởi vì quan hệ Lam Hinh với Tống Đàn Vũ. Được rồi, nếu như trước đây, chuyện như vậy hắn hoàn toàn không cần để ý, bởi vì Diệp Mặc sẽ không để ý, nhưng hiện tại có Tống Đàn Vũ, hắn phải lưu ý chuyện đã xảy ra nhiều hơn.

"Thực ra mày nên giải thích với anh ấy một chút." Diệp Mặc nói.

"Nhưng với dáng vẻ đó anh ấy sẽ bị tổn thương." Một Diệp Mặc khác lại nói.

"Cho dù là vậy, anh ấy sẽ hiểu lầm mày thôi." Diệp Mặc nói.

"Không sao, hiểu lầm sẽ được tháo gỡ, có thương tổn thì sẽ có đau khổ." Một Diệp Mặc khác tiếp tục nói.

"Được rồi, nghe lời mày." Diệp Mặc nghe theo lời nói của bản thân khác trong mình.

Diệp Mặc cũng không biết từ khi nào mình có tật xấu này, một khi có chuyện gì đó xuất hiện khiến hắn dao động, hắn sẽ tự nói chuyện với chính mình. Tình huống như thế rất ít, bởi vì hắn ít khi dao động.

Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đi tắm rửa, kết quả lúc tắm xong đi ra, bởi vì thực sự quá đói bụng, chỉ có thể đi ra ngoài uống nước, cuối cùng phát hiện trên bếp có một tô mỳ.

Diệp Mặc nở nụ cười, quả nhiên một người hiền lành, lúc ăn xong, Tống Đàn Vũ đột nhiên đi ra rót nước uống.

"Cảm ơn." Diệp Mặc nói.

"Chỉ là tôi thấy đói bụng, cuối cùng làm quá nhiều ăn không hết." Tống Đàn Vũ uống nước xong, đặt ly xuống.

Tống Đàn Vũ trở về phòng, có chút ngủ không được.

Thực ra cậu sợ Diệp Mặc bị đói, mới đi ra ngoài nấu một chút. Đột nhiên cảm giác mình quá tốt bụng với Diệp Mặc, nhớ lại chuyện của Lam Hinh là cậu lại thấy tức giận, không được, ngày mai cậu phải nói chuyện lại với Diệp Mặc, trước đó phải xem phản ứng Lam Hinh thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv