Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Mấy ngày nay Tống Đàn Vũ ngủ tại nhà Tống Hi Đông, mỗi lần tỉnh lại đều có chút mơ màng.
Tống Hi Đông nấu cháo ở trong bếp, mọi khi cô không xuống bếp, suy cho cùng khi ở chỉ có một người, không cần phiền phức như vậy.
"Hi Đông." Tống Đàn Vũ uể oải gọi cô.
Tống Hi Đông lập tức quay về phòng ngủ, thấy Tống Đàn Vũ tỉnh lại, liền đưa ống hút cho cậu.
"Có vẻ anh hết sốt rồi." Tống Hi Đông có chút giận hờn nói, "Vì một người đàn ông mà biến thành như vậy, trước đây anh có yêu nhau cũng đâu đến mức độ này!"
"Chỉ là quá tức thôi, bị một đứa trẻ con lừa, đáng lý ra không nên thương hại hắn." Tống Đàn Vũ cười khổ nói, "Mấy ngày gần đây làm phiền em chăm sóc anh rồi."
"Phiền với không phiền gì chứ, anh là anh trai em, đây là điều nên làm." Tống Hi Đông cười nói, "Được rồi cũng sắp tới giờ đi làm, gần đây không còn mưa nữa, với lại tổng giám đốc Diệp nhà em đang thúc em đi làm."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, nói: "Ừm."
Cậu nghĩ Diệp Mặc chắc là đi rồi! Ngược lại hắn cũng chỉ muốn chơi một chút, bây giờ nháo đến mức độ này, hẳn là hắn sẽ không hứng thú chơi tiếp đâu.
"Anh à, yêu thì phải có lòng tin với bản thân mình, không cần phải nghi thần nghi quỷ." Tống Hi Đông nhéo mặt cậu, "Đo nhiệt độ xong rồi thì nói cho em, rồi đi ra ăn sáng."
Tống Đàn Vũ gật đầu, Tống Hi Đông tiếp tục bận việc trong nhà bếp.
Lúc cậu ra khỏi phòng, Tống Hi Đông đã nấu xong cháo.
"Hết sốt chưa?" Tống Hi Đông đang cho rùa ăn.
"Rồi." Nhìn con rùa mà Tống Hi Đông nuôi, đột nhiên cậu nhớ nhà mình còn Ha Ha, có chút lo lắng không biết Ha Ha có chết đói không, nhưng mà nó cơ trí như vậy, chắc là không đâu ha!
"Hì Hì nhà em còn chưa chết, đúng là hiếm thấy." Tống Đàn Vũ nhìn con rùa màu xanh lục, "Trước đây em mà nuôi con nào thì cũng sống không quá một tuần."
( Khả: Đúng là hai anh em, anh nuôi Ha Ha, em nuôi Hì Hì:>>>)
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Sức sống nó ngoan cường, lần trước em đi công tác với Diệp Uẩn hết nửa tháng, lúc quay về còn tưởng nó chết rồi, hóa ra còn vẫn còn sống." Tống Hi Đông cười nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Quả nhiên em chỉ thích hợp để nuôi rùa, nó sống lâu, hơn nữa không cần em chăm sóc." Tống Đàn Vũ trêu chọc, "Giống như em, căn bản không cần nuôi."
Tống Hi Đông chỉ cười cợt, con rùa đen của cô là trong một lần đi mua cùng Tống Đàn Vũ.
Khi đó đi qua cửa hàng thú cưng, Tống Đàn Vũ chọn trúng con Husky xuẩn manh kia, gọi là Ha Ha.
Tuy không biết Tống Hi Đông chọn thú cưng gì, nhưng mà Tống Đàn Vũ đã giúp lấy tên cho con thú cưng đó rất hay, gọi Hì Hì.
"Ha Ha Hì Hì rất xứng đôi mà." Tống Đàn Vũ nói như vậy, cái tên này nghe qua có rất nhiều điểm trừ, Tống Hi Đông từ chối, nhưng vẫn lấy tên này, đặt cho con rùa lông xanh.
Tống Đàn Vũ nhớ đến một ít chuyện trước kia, mới phát hiện những năm gần đây Tống Hi Đông luôn miệng nói mặc kệ cậu, không cần cậu quản, kết quả khi cậu hiểu ra nhiều chuyện, Tống Hi Đông đều ở bên cạnh cậu, cậu đối với Tống Hi Đông mà nói phần lớn đều để trong lòng.
"Hi Đông, mấy năm gần đây thực sự đã gây phiền phức cho em." Tống Đàn Vũ xin lỗi, "Rõ ràng anh là anh trai, kết quả vẫn gây phiền phức cho em."
"Ai bảo anh trai em ngốc chứ." Tống Hi Đông vô cùng bất đắc dĩ, "Sau này nếu như em không ở bên cạnh anh nữa, anh phải làm gì."
"Anh không chết đói đâu."
"Nhưng mà, EQ của anh đúng là thấp vô cực." Tống Hi Đông bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Thực ra anh không thích hợp yêu nhau, trực tiếp kết hôn thì thích hợp hơn đó."
"..." Tống Đàn Vũ yên lặng trợn trắng mắt, chẳng lẽ muốn cưới trước yêu sau sao? Tình tiết kiểu vậy cậu không cần.
"Hi Đông, em không nên xem mấy truyện lung ta lung tung trên mạng online chứ." Tống Đàn Vũ nói, "Lần trước anh phát hiện trong phòng em có mấy thứ kỳ kỳ lạ lạ."
Trong nháy mắt Tống Hi Đông há hốc mồm, có chút hoang mang hỏi: "Anh thấy rồi sao?"
"Không có, chỉ tùy tiện nhìn tên một chút." Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút nói, "Cái gì mà [ Tôi dường như thật sự thích anh rồi ], [ Ái tình bắt đầu từ trò chơi ], nhìn thấy mấy tên này anh không có hứng thú."
Tống Hi Đông thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt."
"Chẳng qua anh có xem một chút, cái cuốn tên [Nghệ manh] này." Tống Đàn Vũ đột nhiên chuyển lại đề tài nói, "Là trong ngành giải trí sao?"
Tống Hi Đông muốn đâm cột tự tử, lúng túng cười nói: "Đúng đấy, anh không cần xem lại mấy cuốn sách này đâu, không hợp chút nào."
"Đương nhiên anh sẽ không lật ra xem, em cũng phải bớt đọc mấy loại tiểu thuyết não tàn kia đi." Tống Đàn Vũ tỏ ra như người anh trai trưởng thành, "Mấy cuốn sách vừa xem là biết nói chuyện yêu đương, sẽ làm em mong chờ vào tình yêu quá cao, như vậy thì không được, em nên xem sách Dư Thu Vũ viết, hoặc Tam Mao, tình yêu bọn họ đều rất thật, có thể giúp em đó."
Tống Đàn Vũ còn định nói tiếp, Tống Hi Đông ngắt lời: "Anh à, ăn nhiều cháo, nói ít lại."
Tống Đàn Vũ lắc đầu nói: "Biết em chê anh dông dài, nhưng..."
"Anh không làm thầy cũng thật tiếc." Tống Hi Đông lại ngắt lời, "Anh mỗi lần đều dùng hình thức thuyết giáo để nói chuyện, khẳng định có thể thay đổi không ít học sinh đó."
Tống Đàn Vũ không tiếp tục nói, thực ra cậu không thể nào nhớ chuyện lúc mình còn làm thầy, suy cho cùng, học sinh cậu nhớ được chỉ có một mình Diệp Mặc, mà cậu cũng không muốn nhắc tới người lừa dối cậu trong hồi ức kia nữa.
Tống Đàn Vũ không thể khoan dung cho sự lừa dối đó, trước đây bạn trai hoặc bạn gái của cậu, đa số đều chia tay vì nói dối, dù cho chỉ là một lời nói dối nho nhỏ, cậu cũng không thể khoan dung, cậu không hiểu tại sao mà cậu đặc biệt bài xích mấy câu nói dối như vậy, giống như trong một chuyện nào đó mà chỉ cần có một, hai câu nói dối thôi thì tính chất mọi chuyện sẽ thay đổi.
Nhưng có lúc, cậu cũng tự nói với mình, lời nói dối mà có thiện ý thì đâu có hại gì. Có thể là lời nói dối của Diệp Mặc là lời nói dối có thiện ý thì sao? Cho là lúc bắt đầu như vậy đi, nhưng tại sao thời điểm gặp mặt lại còn muốn quên dáng vẻ của cậu, khiến cậu khổ sở như vậy.
Bởi vì quên đi, nên có rất nhiều lý do, để hắn có thể làm rất nhiều chuyện trong quá khứ.
"Anh đang nghĩ gì thế? " Tống Hi Đông hỏi cậu, "Thất thần như vậy."
"Không có gì, chỉ nghĩ tới một học sinh trước đây."
Tống Hi Đông gật đầu, đột nhiên túi áo rung lên, vừa nhìn dãy số, là Diệp Uẩn, nhận điện thoại, vô cùng nghiêm trang nói: "Tổng giám đốc." Rồi kết thúc bằng một câu, "Ừm, tôi biết rồi."
Tống Hi Đông nhìn Tống Đàn Vũ, cười nói: "Diệp Uẩn điện thoại bảo lát nữa phải tới công ty cùng hắn gặp một khách hàng rất quan trọng."
"Em làm thư ký có vẻ rất mệt." Tống Đàn Vũ cười nói, "Mau đi đi, anh không có chuyện gì đâu, lát nữa anh sẽ về nhà."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Hi Đông gật đầu, ăn sáng qua loa xong, đột nhiên nhớ ra hình như Diệp Mặc không hề dọn đi khỏi nhà Tống Đàn Vũ, do dự một chút, cô vẫn nói: "Nếu như không có nơi để ở, có thể tới nhà em, anh có chìa khoá mà."
"Ừm." Tống Đàn Vũ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn gật đầu một cái, em gái quan tâm thì phải đáp lại.
"Vậy em đi đây." Tống Hi Đông xỏ giày, lúc đóng cửa còn để lại một câu, liền đi.
Tống Đàn Vũ ăn xong bữa sáng, rồi rửa chén, đem cháo còn lại sắp xếp bỏ gọn vào tủ lạnh, sau đó thì quét tước một lần, cảm giác gần tới giờ, đi xem Hì Hì một chút, nói nó: "Tao về đây, lần sau mang cho mày chút đồ ăn, nhớ chăm sóc Hi Đông nhà tao."
Hì Hì chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi lại yên lặng cúi thấp đầu, không biết có ý gì, Tống Đàn Vũ coi như nó đã nghe rõ.