Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc cảm nhận được ánh mắt Tống Đàn Vũ, ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Sao thế? Không phải chơi rất vui vẻ sao?"
"Chẳng qua chơi không qua ải được." Tống Đàn Vũ cúi đầu ủ rũ nói, "Không chơi nữa, tinh lực dùng cạn rồi."
"Chờ lát nữa tôi giúp anh chơi một chút." Diệp Mặc cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.
Tống Đàn Vũ đi tới, ngồi bên cạnh hắn, nhìn laptop trong tay hắn, tất cả đều là dự án trong công ty.
"Nguyên thành phố ai cũng nghỉ, chỉ có mình cậu mới còn đi làm việc." Khẩu khí Tống Đàn Vũ có chút tức giận, "Từ khi nào cậu từ Đại thiếu gia đã thành người cuồng công việc rồi?"
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, để laptop một bên nói: "Anh đó, đúng là cục nợ mà."
"..." Tống Đàn Vũ không biết lời này là có ý gì.
Diệp Mặc hôn gò má của cậu, nói: "Đói bụng rồi, anh không đi nấu cơm à?"
"A! Chơi mà quên mất." Dáng vẻ Tống Đàn Vũ gào to hò hét thật sự siêu cấp đáng yêu, Diệp Mặc thích lúc Tống Đàn Vũ như vậy.
So với Tống Đàn Vũ nghiêm túc trịnh trọng khi ở trong công ty, hắn càng thích tính cách trẻ con như hiện tại hơn, lúc tức giận sẽ xù lông trông rất dễ thương.
Tống Đàn Vũ vào nhà bếp, Ha Ha cũng theo sau Tống Đàn Vũ "Gâu" một tiếng.
"Mày muốn ăn cái gì?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Gâu gâu." Ha ha thập phần vui vẻ sủa vài tiếng.
"Bò cuộn?" Tống Đàn Vũ hỏi một chút, "Vậy cái này."
Ha ha lập tức giơ chân, lại gọi thêm vài tiếng.
" Gâu gâu gâu." [ không cần, tôi muốn ăn sườn kho, chủ nhân cậu thật sự không hiểu rõ tôi chút nào! ]
"Đừng có quậy." Tống Đàn Vũ có chút tức giận, "Không là không có đồ ăn cho mày đâu."
"Gâu." Ha Ha cúi đầu ủ rũ thỏa hiệp.
"Vũ nhi, tôi nghĩ tôi muốn ăn sườn kho." Vào lúc này âm thanh Diệp Mặc xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc tựa ở cửa, Tống Đàn Vũ đáp một tiếng.
Ha Ha mừng rỡ, chân ngắn nho nhỏ lập tức chạy hướng về Diệp Mặc.
" Gâu gâu." [ Quả nhiên ngài mới là chủ nhân của tôi, con người bên kia quá ngốc, tôi mới không cần đâu. ]
Diệp Mặc nhìn cái tên chân chó này, cũng không hiểu tại sao nó như vậy, chỉ cảm giác có chút đáng yêu, giống như chủ nhân của nó vậy.
Hắn cười ngồi xổm xuống, sờ đầu Ha Ha.
Tống Đàn Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Mặc, hắn cười lên thật sự rất ưa nhìn, đột nhiên có chút đố kị với Ha Ha nhà mình, nếu như hắn cứ cười vui vẻ vậy là được rồi.
"Sao vậy?" Diệp Mặc nhìn cậu hỏi, "Tại sao liên tục nhìn chằm chằm vào tôi thế?"
"A! Không có gì." Tống Đàn Vũ lập tức hồi thần.
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Mặc đứng dậy nhìn cậu, nói: "Có phải là anh mê mẩn tôi rồi không?"
"Không có." Tống Đàn Vũ có chút chột dạ trả lời, "Ai sẽ mê mẩn đứa trẻ con như cậu chứ."
"Ừm, tôi chỉ là đứa trẻ con." Diệp Mặc ôm eo, cằm đặt trên vai cậu, "Vũ nhi không thích trẻ con sao?"
"Cũng được." Tống Đàn Vũ tiếp tục thái rau, "Trẻ con thật đáng yêu."
"Vậy sau này muốn không?" Diệp Mặc cầm dao trong tay cậu, để một bên.
"Này này, đừng quậy chứ." Tống Đàn Vũ muốn cướp đao, nhưng sợ làm Diệp Mặc bị thương, "Không phải cậu đói bụng à?"
"Không sao, đột nhiên bây giờ không đói bụng nữa." Diệp Mặc đối diện Tống Đàn Vũ, "Sau này muốn không?"
"Có người nào không muốn chứ." Tống Đàn Vũ quay mặt đi không nhìn Diệp Mặc.
Lực sát thương từ gương mặt Diệp Mặc quá lớn, nhìn thẳng thì khiến mặt cậu đỏ, với lại tư thế cả hai bây giờ rất ám muội.
"Vậy anh thích con gái hay con trai?" Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
"Con gái." Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút trả lời, "Con gái rất đáng yêu, hơn nữa tôi có một người em gái, khi còn nhỏ vẫn chiều chuộng con bé, thích mua cho con bé đủ loại quần áo với đồ trang sức, làm cho con bé trở thành một cô công chúa xinh đẹp. Nếu có một đứa con gái, cũng nhất định phải như vậy, cũng làm cho nó xinh đẹp."
"Vậy thì con gái." Diệp Mặc cười hôn cậu một chút, "Chẳng qua tôi khá là thích con trai. Bằng không thì thêm một đứa con trai nữa đi?"
"Có thể chứ!" Tống Đàn Vũ hài lòng nói, "Cho con gái thêm một anh trai, như vậy em gái nhất định sẽ siêu cấp hạnh phúc."
"Anh đó!" Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh chính là đồ muội khống mà."
"Muội khống thì làm sao? Muội khống có lỗi sao?" Tống Đàn Vũ khí thế hùng hổ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn cậu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chăm chú ôm cậu nói: "Tôi sẽ ghen."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, vừa nãy là làm nũng sao? Nhìn người trong lồng ngực của mình, lần đầu tiên có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.
Tóc có chút ngả vàng, Tống Đàn Vũ hiếu kỳ sờ tóc hắn, mềm mại, sờ vào rất thoải mái.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc sửng sốt một chút, Tống Đàn Vũ tiếp tục xoa tóc hắn nói: "Sờ vào rất thoải mái, không trách cậu cứ thích mò đầu tôi."
Diệp Mặc không nói gì, chỉ là đột nhiên buông cậu ra nói: "Tôi đói bụng rồi, anh nấu cơm nhanh một chút."
Diệp Mặc cứ như vậy rời đi, Tống Đàn Vũ còn chưa kịp phản ứng.
Vừa nãy là hắn tức giận sao? Chắc không phải đâu, mọi khi Diệp Mặc sinh khí đều rất bình tĩnh, sẽ không có cái dáng vẻ rời đi đầy hoang mang như vậy!
Tống Đàn Vũ không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ tiếp, cho nên chăm chú nấu cơm.
Diệp Mặc ngồi trên ghế sô pha, hắn cảm giác mặt mình nhất định là đang đỏ lên rồi.
Cậu đột nhiên sờ tóc hắn, loại cảm giác đó rất giống khi còn bé, đã lâu rồi không có cái cảm giác này, cái cảm giác giống như là đang thẹn thùng vậy!
Diệp Mặc cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nhất định phải làm mình tỉnh táo lại, cho nên chơi trò chơi trong ti vi một chút.
Tống Đàn Vũ bưng đồ ăn đi ra, nhìn màn ảnh đối diện ti vi nhấp nháy ánh sáng, sững sờ một hồi, nói: "Cậu vừa qua cửa kia rồi?"
"Ừm, hiện tại là cửa 102." Diệp Mặc tiếp tục chơi, "Trò chơi này quá đơn giản."
"Vậy cậu cứ tiếp tục." Tống Đàn Vũ giận hờn nói, "Lát nữa đừng ăn cơm."
"Hả!" Diệp Mặc nhìn cậu, "Sao lại làm anh tức giận vậy?"
"Không có." Tống Đàn Vũ rửa tay xong ngồi trên băng ghế, bới cơm để một bên, "Vừa rồi cậu sao thế?"
"Vừa rồi làm sao?" Diệp Mặc ngồi trên băng ghế, bắt đầu ăn cơm.
"Tự nhiên đi luôn." Tống Đàn Vũ gắp mấy miếng xương sườn cho Ha Ha.
"Lẽ nào anh hi vọng tôi tiếp tục nữa?" Diệp Mặc nhíu mày hỏi, "Anh biết bầu không khí vừa rồi ở nhà bếp là gì không?"
"Bầu không khí gì?"
"Bầu không khí tôi muốn thượng anh." Diệp Mặc cười nói, "Vũ nhi thực sự cực kỳ ngốc, không có cảm giác gì hết."
"Ai mà có cái cảm giác này chứ!" Tống Đàn Vũ cúi đầu ăn cơm nhỏ giọng nói thầm.
Tháng ngày ở cùng Diệp Mặc rất vui vẻ cũng rất hài lòng, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Cơm nước xong, Diệp Mặc rửa chén.
Không biết từ khi nào, hai người ngầm hiểu nhau phân chia nhiệm vụ, Tống Đàn Vũ làm cơm, Diệp Mặc rửa chén.
"Diệp Mặc, chúng ta coi [Trinh Tử] được không?" Tống Đàn Vũ nảy ra một bộ phim kinh dị hỏi người trong phòng bếp.
"Anh thích là được rồi." Diệp Mặc nhàn nhạt đáp.
Thực ra lá gan của Tống Đàn Vũ đặc biệt nhỏ, trước đây khi xem cuộn phim này, đều xem cùng Tống Hi Đông, kết quả nha đầu Tống Hi Đông kia vừa xem vừa xỉa xói, sau khi xem xong cùng một người không biết sợ như thế, còn doạ ngược lại cậu nữa.
Do đó mà sau này cậu cũng không dám xem phim ma với Tống Hi Đông.
Cậu thích xem loại phim này, nhưng không dám xem một mình, vừa vặn người này ở đây, cùng nhau xem thì còn gì bằng.
Tống Đàn Vũ bỏ đĩa vào, rồi đi kéo rèm. Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời còn mưa, có lẽ hôm nay chắc là sẽ không bị cúp điện nữa đâu.