Beta: Khả Tịch Nguyệt
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
Đèn đỏ, Tống Đàn Vũ dừng lại chờ đèn xanh.
"Còn chưa phát hiện sao?" Diệp Mặc ghé sát vào cậu hỏi, "Không phải là vấn đề soái."
Tống Đàn Vũ nhìn lại hắn, không phải là bởi vì soái, thì là gì chứ?
Diệp Mặc bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi hôn trán Tống Đàn Vũ một cái, khẩu khí vô cùng sủng nịch nói: "Ngu ngốc, đây là cà vạt của anh. Là cái mà tôi buộc cho anh lần trước."
Tống Đàn Vũ mặt như gặp mộng, rồi "A" một tiếng, đúng là cái cà vạt màu xanh lam lần trước.
"Sẽ bị nhận ra mất." Tống Đàn Vũ có chút hoang mang nói, "Bị người khác phát hiện hai chúng ta ở chung thì không được, chờ một lát nữa chúng ta ghé cửa tiệm mua một cái mới."
"Xin lỗi, tôi không thích cái mới." Diệp Mặc vẻ mặt như một bộ gian kế được thực hiện, "Tôi đây chính là yêu thích đồ của Vũ nhi."
"Diệp Mặc, cậu không thể tùy hứng như thế."
"Đèn xanh." Diệp Mặc mạnh mẽ nói sang chuyện khác, Tống Đàn Vũ nhìn đèn sang lên, liền lái xe.
Vừa muốn mở miệng, Diệp Mặc lại nói: "Tôi chính là muốn cho mọi người biết tôi đang có quan hệ với Vũ nhi, như thế mới không có ai tới gần anh được. Vừa nghĩ tới ngày đó anh gặp người phụ nữ kia tôi đã nổi giận, tôi là loại người đặc biệt dễ dàng đố kị, nếu như bên người Vũ nhi có những người khác, tôi sẽ rất tức giận, lúc không nhịn được nữa rất có thể sẽ dùng bạo lực giải quyết vấn đề, Vũ nhi cũng không hy vọng tôi trở nên như vậy đúng không?"
Tống Đàn Vũ không có gì để nói, giá trị vũ lực của Diệp Mặc, có thể bằng mười thanh niên cộng lại. Hơn nữa cậu cũng không hy vọng Diệp Mặc vì mình mà biến thành một người khiến người ta sợ hãi.
"Tùy cậu vậy!" Tống Đàn Vũ lui bước nói, "Cậu thích là tốt rồi."
"Vậy tôi coi như Vũ nhi ngầm thừa nhận."
(Vũ: Gian manh quá anh ơi, liêm sỉ đâu hết rồi:v)
"Ngầm thừa nhận cái gì?"
"Ngầm thừa nhận Vũ nhi thực ra rất thích tôi." Diệp Mặc vô cùng trẻ con nói.
Tống Đàn Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không giải thích.
Diệp Mặc nở nụ cười, thực ra chỉ khi ở trước mặt Tống Đàn Vũ hắn mới nói ra những lời này, đưa ra loại yêu cầu vô lý này, chỉ cười vui vẻ như vậy với một mình Tống Đàn Vũ, chỉ một mình hắn mới gọi cậu là Vũ nhi. Đây đại khái chính là cảm giác yêu một người đi, yêu anh ấy, muốn ỷ lại vào anh ấy, muốn đem hết thảy tình cảm của mình nói cho anh ấy, hi vọng anh ấy sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, hi vọng anh ấy vĩnh viễn hài lòng.
Diệp Mặc vừa đến cửa thì thu hút rất nhiều ánh mắt của các đồng nghiệp nữ.
Vốn là Tống Đàn Vũ muốn đi tán gẫu với mấy người bằng hữu, nhưng Diệp Mặc lại mạnh mẽ giữ chặt cậu bên người, còn nói không được rời hắn năm mét, làm như cậu là vật phẩm riêng của Diệp Mặc vậy.
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
Vu Cảnh Bạch nhìn Diệp Mặc, rồi đi tới, nói: "Tôi cứ nghĩ cậu là người không thích đám đông nên tôi mới cá với mấy người đồng nghiệp của cậu là cậu sẽ không đến. Vậy mà cậu lại làm hại tôi phải đi về tăng lương cho bọn họ."
"Đáng đời nhà cậu." Diệp Mặc lạnh nhạt nói, "Lát nữa có hoạt động gì?"
"Vẫn bình thường thôi, chờ lát nữa cậu lên phát biểu một chút, rồi bắt đầu vũ hội." Vu Cảnh Bạch nhún vai một cái, nhìn Tống Đàn Vũ nói, "Tống thư ký chờ một lát nữa cũng phải khiêu vũ."
"Không được, tôi sẽ không khiêu vũ." Tống Đàn Vũ cự tuyệt nói, từ nhỏ cậu đã là người có tứ chi không chịu phối hợp với chủ nhân rồi.
"Không sao, tôi dạy anh là được." Diệp Mặc ôn nhu nói với Tống Đàn Vũ.
Con mắt Vu Cảnh Bạch suýt chút nữa mù, yên lặng mà ẩn náu qua một bên.
"Tổng giám đốc, Diệp tiên sinh gọi điện." Nữ thư ký của Vu Cảnh Bạch cầm điện thoại lại, "Anh ta hình như rất tức giận."
"Hắn ta sinh khí mắc mớ gì đến tôi." Vu Cảnh Bạch nhíu nhíu mày nói, "Cúp máy đi."
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi không dám, tổng giám đốc ngài hãy nhận đi." Thư ký lấy điện thoại cung cung kính kính đưa cho Vu Cảnh Bạch.
Chức thư ký này cô nàng cảm thấy làm không dễ gì a, Vu Cảnh Bạch là tổng giám đốc, cô lẽ ra nên nghe Vu Cảnh Bạch, nhưng mà cô thật sự sợ thủ đoạn của Diệp Uẩn.
Vu Cảnh Bạch nhìn dáng dấp thư ký kia, cũng không thể làm khó thư ký, ở nơi này ai mà không sợ đại ma đầu Diệp Uẩn chứ, ai cũng phải cho gã mặt mũi, suy cho cô nàng cùng chỉ là một thư ký nhỏ nhoi.
"Diệp Uẩn."
"Đang ở đâu?" Diệp Uẩn âm thanh lạnh lùng, tựa hồ tức rồi.
"Một bữa tiệc." Vu Cảnh Bạch cũng không biết tại sao gã sinh khí như vậy, "Có chuyện gì sao?"
"Cậu quên ngày hôm nay là ngày gì sao?" Diệp Uẩn tựa hồ đang kiềm chế cơn giận của mình.
"Ngày hôm nay..." Vu Cảnh Bạch suy nghĩ một chút nói, "Không phải là sinh nhật của anh đấy chứ!"
"Ngớ ngẩn, rõ ràng là sinh nhật của cậu mới đúng." Diệp Uẩn âm thanh vô cùng ghét bỏ.
"A! Quên." Vu Cảnh Bạch sớm quên sinh nhật của mình là một ngày kia, trong ký ức của cậu, sinh nhật của mình hình như là vào mùa hè, ngày đó ngay cả chính cậu ta cũng không biết.
"Tới nhà của tôi." Diệp Uẩn nói, "Tôi giúp cậu tổ chức sinh nhật."
Mặt Vu Cảnh Bạch như mộng bức, có chút bất đắc dĩ nói: "Làm gì đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?"
"Không phải cậu đã nói từ trước tới nay chưa từng có ai giúp cậu tổ chức sinh nhật sao? Tôi muốn trở thành người đầu tiên." Âm thanh Diệp Uẩn vô cùng ôn nhu.
"Tôi có nói qua sao?" Vu Cảnh Bạch căn bản không nhớ rõ tự mình nói ra câu nào như thế này.
"Buổi tối ngày hôm ấy lúc cậu uống say." Diệp Uẩn nhợt nhạt nở nụ cười, sau đó nói, "Nhanh lên một chút, chờ cậu."
( Beta+edit: Ta chèo, ta chèo~~:3)
Vu Cảnh Bạch đáp một tiếng, sau đó nhìn màn hình di động, hiện lên dãy số của Diệp Uẩn.
Mình với Diệp Uẩn quen biết bao lâu? Hắn hỏi mình, mình cũng không nhớ ra được, chí ít còn lâu hơn so với quen biết Diệp Mặc, nhưng cậu ta đã trở thành người của Diệp Mặc, vì sao còn muốn tiếp tục như vậy, nhất định là nơi nào đó xảy ra vấn đề gì rồi.
Vu Cảnh Bạch cười nhạo mình, sao lại ngu ngốc như thế, đương nhiên phải lựa chọn Diệp Mặc rồi, nên mới đứng ở bên Diệp Mặc. Hơn nữa Diệp Mặc cho cậu tất cả mọi thứ cho đến hiện tại, còn Diệp Uẩn chắc bởi vì hiện tại cậu là tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị, là cổ đông Diệp Thị, có thể giúp Diệp Uẩn trở thành chủ nhân Diệp gia cho nên mới đối tốt với cậu như vậy cũng nên? Nói trắng ra, vẫn là đang lợi dụng cậu thôi.
Vu Cảnh Bạch cậu đây cần gì phải lưu tình, ngược lại chỉ là diễn kịch, cậu chỉ cần diễn đàng hoàng với Diệp Uẩn là được.
"Tôi đi trước." Vu Cảnh Bạch chào hỏi Diệp Mặc, "Ở lại chơi vui vẻ."
"Đi chỗ nào?" Tống Đàn Vũ uống rượu, hỏi, "Anh không ở đây sẽ khiến cho không ít đồng nghiệp nữ thương tâm đấy."
"Một ông chủ lớn hẹn tôi." Vu Cảnh Bạch cố tình thần bí nói.
"Diệp Uẩn." Diệp Mặc nói thẳng, "Không cần rơi quá sâu vào đâu."
Vu Cảnh Bạch sửng sốt một chút, cười nói: "Cậu cũng quá thông minh. Tôi biết, chỉ là diễn kịch mà thôi."
"Tốt nhất là diễn kịch." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, Vu Cảnh Bạch đã rời đi.
Tống Đàn Vũ nhìn Vu Cảnh Bạch, sau đó lại nhìn Diệp Mặc, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: "Cậu với Vu Cảnh Bạch rất quen sao?"
"Anh ghen sao?" Diệp Mặc cười hỏi ngược lại cậu.
"Cái gì chứ! Chỉ là muốn biết tại sao các cậu biết nhau mà thôi." Tại sao Tống Đàn Vũ cảm giác style Diệp Mặc càng ngày càng không đúng.
"Tôi cùng hắn là bạn học cao trung." Diệp Mặc trả lời ngắn gọn sáng tỏ, "Cậu ta là một người rất tốt."
"Không nghĩ sẽ nghe cậu khen một người đấy." Tống Đàn Vũ mặt như không thể tin, "Còn tưởng rằng cậu là loại người kiêu ngạo, sẽ không bao giờ khích lệ những người khác."
"Nếu như anh muốn, mỗi ngày tôi đều khen anh." Diệp Mặc nói vô cùng hờ hững, thật giống như không phải một chuyện gì đó lớn lao.
Có thể là bởi vì những chuyện này trước xuất hiện tên của Tống Đàn Vũ, những chuyện này liền trở nên bình thường.
"Đến lượt cậu đọc diễn văn rồi." Nói sang chuyện khác, lấy bản thảo trước đó đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận bản thảo, rồi cười, sờ đầu cậu nói: "Cảm ơn Tống thư ký."
"Ừm." Mặt Tống Đàn Vũ có chút đỏ, lúng túng đem mặt quay qua một bên.
Diệp Mặc chỉ nở nụ cười, thế giới của hắn trở nên rất kỳ quái, cảm giác giống như toàn bộ thế giới đang chuyển động, ngay cả tim của mình cũng đập nhanh hơn.
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~
Đỗ Du không biết xuất hiện từ lúc nào, đưa một chén rượu cho Tống Đàn vũ.
"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới, không nghĩ tới cậu với tổng giám đốc mới tới quan hệ tốt như vậy." Đỗ Du nhìn người ở trên đài đang phát biểu, "Cậu ta thật sự rất đẹp trai, hình như còn rất trẻ."
"Hai mươi sáu tuổi."
"Hả!" Đỗ Du hơi kinh ngạc, "Tại sao mấy tên tổng giám đốc hiện tại đều trẻ như vậy, Vu Cảnh Bạch có phải cũng như vậy?"
"Gần như vậu, bọn họ là bạn học cao trung." Tống Đàn Vũ uống rượu nhìn người trên đài, "Thật sự rất đẹp trai."
"Tại sao cậu lại biết rõ ràng như thế?" Hình như Đỗ Du nhìn ra gì đó, "Nói, quan hệ các cậu là gì?"
"Anh em họ." Tống Đàn Vũ nửa đùa nửa thật nói rằng.
"Không cần trêu đùa tôi, tôi vừa nhìn thấy hắn mò đầu cậu." Đỗ Du nói một cách đàng hoàng trịnh trọng, "Hắn còn nở nụ cười, sợ đến nỗi tôi tưởng con mắt của mình xuất hiện ảo giác."
Tống Đàn Vũ không nói lời nào, vẻ mặt Đỗ Du như tôi đây đã hiểu, sau đó hết sức kích động nói: "Đừng nói hắn sẽ chính là cậu bạn trai nhỏ kia nhé!?"
"Cậu thật phí lời."
"Vậy cậu nói cho tôi đi mà! " Đỗ Du vô liêm sỉ lôi kéo cánh tay của cậu bắt đầu làm nũng, "Nói cho tôi đi mà ~ "
Tống Đàn Vũ không còn gì để nói, cậu hoàn toàn không có cách nào xử lý cái tên Đỗ Du chuyên làm nũng chơi xấu này.
~~Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh~~