"Tôi không muốn mình nợ nhẫn của cậu." Tống Đàn Vũ thấp giọng nói.
Diệp Mặc nắm chặt tay cậu, bàn tay đột nhiên căng thẳng, suýt chút nữa không khống chế lực mà vặn gãy tay Tống Đàn Vũ.
"Đau ~" Tống Đàn Vũ nói.
Diệp Mặc buông tay ra, nói một câu: "Xin lỗi, hơi mạnh tay."
Tống Đàn Vũ không nói gì, Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, âm thanh khàn khàn hỏi: "Thật sự không thể yêu tôi sao?"
Vốn khung cảnh đang ồn ào nhưng khi hắn vừa hỏi ra câu này, không khí đột nhiên lại rơi vào yên tĩnh, Tống Đàn Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc cúi đầu, đột nhiên có một loại ác cảm.
Cậu tựa hồ đã thương tổn đứa bé này, cậu cũng không biết mình rốt cuộc phải làm sao thì đã tổn thương tới Diệp Mặc, rõ ràng người nên khóc làcậu có được không?
Chưa kịp hiểu gì đã bị hắn quấn lấy, chưa kịp hiểu gì đã muốn cậu yêu hắn, chính cậu mới là người bị bức ép đến bất đắc dĩ được không? Cho nên có thể vì cảm giác đó mà người oan ức chính là cậu!
Được rồi, coi như năm đó cậu còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, trêu chọc đứa bé này, nên bây giờ trước tiên phải an ủi người này một chút, nếu không hắn mà khóc lên sẽ khiến hai người lúng túng mất.
Nhẹ nhàng ôm hắn, để đầu hắn tựa trên vai mình, nhẹ nhàng nói: "Có thể, cậu không khóc là tốt rồi."
Bởi vì Diệp Mặc tương đối cao, cho nên nói đến cùng vẫn là Diệp Mặc đồng ý để cậu làm như vậy, nếu không sẽ khiến cậu bối rối mất.
Diệp Mặc làm sao có thể khóc, vừa nãy tất cả chẳng qua chỉ là diễn xuất. Quả nhiên y như lời Tống Hi Đông nói, Tống Đàn Vũ yêu mềm ghét cứng, thoáng yếu thế một chút, người này đã bị lừa rồi. (Đáng ghét (╯°Д°)╯︵ /(.□.))
Diệp Mặc quả nhiên rất yêu Tống Đàn Vũ, mùi trên người cậu khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
"Tống Đàn Vũ, mấy người đang làm gì vậy?" Một thanh âm chói tai đánh vỡ một phần không gian yên tĩnh.
Tống Đàn Vũ lập tức buông Diệp Mặc ra, rồi có chút lúng túng cười nói: "Hắn bị mất nhẫn, nên an ủi hắn một chút."
"Là cái này sao?" Người phụ nữ bên cạnh lấy một chiếc nhẫn ra, "Tôi vừa lượm được ở gần đây đấy."
Tống Đàn Vũ nhìn nhẫn liền lập tức lấy lại, hài lòng nói: "Chính là cái này."
"Tại sao tôi thấy cậu còn hài lòng hơn hắn vậy." Người đàn ông kia nói, "Bạn học cậu sao?"
"Tôi..." Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không tìm được lý do để biện minh cho mối quan hệ này, chẳng lẽ nói đây là người đang theo đuổi mình sao?
Cậu không thể nói ra được!
"Em họ." Diệp Mặc nói, "Người kia là bạn học của anh sao?"
"Hàn Chí Kiệt, là bạn học thời đại học của cậu ta." Nam nhân tự giới thiệu, lúc này cô gái bên cạnh hắn giật giật lấy góc áo hắn.
"Đây là em gái tôi, Lê Tiểu Giai." Hàn Chí Kiệt không nhanh không chậm giới thiệu.
"Độc thân, năm nay 28." Lê Tiểu Giai nhanh nhảu bổ sung, "Thường hay nghe anh trai kể về Tống học trưởng."
"Cô cũng học ở đại học A à!" Tống Đàn Vũ kinh ngạc, " Đa số ở đại học A đều là mỹ nữ cả đấy."
"Còn đẹp cái gì chứ!" Lê Tiểu Giai có chút ngượng ngùng nói, "Đã 28 rồi, nên tìm một người gả đi cho xong."
"Ừm, rất già rồi." Diệp Mặc không chút biến sắc nói một câu, hoàn toàn là chém một đao vô tình!
Bầu không khí lập tức lúng túng.
"Ha ha ha!" Tống Đàn Vũ dùng nụ cười che giấu vẻ không được tự nhiên, "Có thời gian cùng nhau ăn cơm, hôm nay chúng tôi còn có việc."
"Ừa, tôi hỏi anh trai xin số anh." Lê Tiểu Giai cười nói.
"Ừm." Tống Đàn Vũ mang theo Diệp Mặc đi chỗ khác, nếu tiếp tục cùng đối phương tán gẫu, Diệp Mặc có thể sẽ trực tiếp nổi giận.
Không biết tại sao dù không nhìn Diệp Mặc, nhưng Tống Đàn Vũ có thể cảm nhận được khí tràng hiện tại của Diệp Mặc, tuyệt đối hắn đang tức giận, đang trăm phương nghìn kế làm sao phi tang Lê Giai, cho nên vẫn phải dẫn hắn rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
Lên xe, Diệp Mặc ngồi ở ghế sau, Tống Đàn Vũ lái xe, không dám nói lời nào, chỉ lo cậu mà nói một câu Diệp Mặc sẽ động thủ ngay.
"Anh biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì không?" Diệp Mặc đột ngột hỏi cậu.
Toàn thân Tống Đàn Vũ phát lạnh, cậu làm sao biết hắn đang suy nghĩ gì chứ!