Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 53



"Còn sớm." Diệp Mặc mặc áo tắm nói với Tống Đàn Vũ, "Muốn đi làm à!?"

"Ừm." Tống Đàn Vũ nhìn trên bàn có trứng chần qua cùng sữa bò, một mặt như gặp phải chuyện lạ, người đàn ông này trưởng thành lên soái thì thôi chứ, lại còn có thể chăm sóc người khác nữa. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Cậu cũng vừa phát hiện gian phòng siêu cấp sạch sẽ, quần áo được hong khô, bữa sáng đều chuẩn bị sẵn, làm mấy cái này chắc phải thức sớm lắm a!

"Cậu dậy lúc nào vậy?" Tống Đàn Vũ ngồi trước bàn hỏi.

"Mỗi ngày ở đội ngũ đều đúng sáu giờ mười lăm là thức dậy." Diệp Mặc kéo ghế ngồi đối diện cậu rồi tiếp tục nói, "Tuy rằng tôi không am hiểu làm cơm gì nhiều, nhưng đối với mấy thứ căn bản này thì không thành vấn đề."

Tống Đàn Vũ gật gật đầu, sau đó nếm một chút, mùi vị thật là ngon.

"Không tệ."

"Anh thích là tốt rồi." Diệp Mặc hạnh phúc cười nói.

Tống Đàn Vũ sửng sốt, nụ cười đó, tại sao lại có cảm giác rất muốn giữ lấy như thế, tiếp tục như vậy cậu nhất định sẽ bị Diệp Mặc ăn tươi nuốt sống luôn mất. "Lát nữa tôi đi mua quần áo." Tống Đàn Vũ nói.

"Anh cứ đi đi, tôi sai người đưa tới." Diệp Mặc cầm một cái áo sơmi cho Tống Đàn Vũ, "Phối với cà vạt xanh lam rất hợp."

Tống Đàn Vũ ngơ ngác đáp lại, sau đó đi tìm cà vạt xanh lam.

Diệp Mặc rất vui vẻ, liền nói: "Tôi thích nhìn anh nghe lời tôi."

"Cũng không phải nghe lời cái gì, chỉ là tôi cũng cho là như thế mà thôi.." Tống Đàn Vũ có chút kiêu căng nói.

Diệp Mặc không hề trả lời, chỉ là đi tới bên cậu, sau đó nắm cà vạt cậu, rồi hơi cúi người xuống, nói bên tai Tống Đàn Vũ: "Để tôi thắt giúp anh."

Tống Đàn Vũ không từ chối, nhưng được mấy phút sau cậu lập tức hối hận rồi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Bởi vì tên này lưu lại ở cổ cậu một dấu ấn rất rõ ràng, sau đó mới thắt chặt cà vạt nói: "Như vậy sẽ không có người sẽ tới gần anh, anh sẽ không thể tìm được bạn bè khác dù trai hay gái."
"Diệp Mặc, sao cậu vẫn cứ như đứa bé thế a!" Tống Đàn Vũ vuốt dấu vết trên cổ mình nói tiếp, "Nếu để cho người khác hiểu lầm thì sao bây giờ?"

"Có gì quan trọng sao? Tôi không phải là bạn trai của anh đúng không? Bọn họ sẽ không hiểu lầm." Diệp Mặc cười sẵn tiện véo mặt cậu một cái, "Đi làm đi! Đến muộn là không tốt đâu."

Tống Đàn Vũ vốn là muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Mặc rất vui vẻ, thôi thì nghe theo hắn đi.

Tống Đàn Vũ lúc ra cửa không nhịn được hỏi hắn: "Quần áo đến liền đi sao?"

Diệp Mặc biết Tống Đàn Vũ đây là có ý muốn giữ hắn lại, không nhịn được lại muốn bắt nạt một hồi, liền hướng cậu hỏi: "Anh không nỡ sao?"

"Có cậu mới không nỡ!" Tống Đàn Vũ vừa quay lại, rồi lập tức rời đi.

Diệp Mặc ngồi trên sô pha, không nhịn được nở nụ cười, thật không biết người nào mới là trẻ con đây.

Diệp Mặc nhìn lại thời gian một chút, cũng gần đến lúc gọi điện thoại để Đỗ Vũ đem quần áo lại rồi.

Khi Đỗ Vũ đưa quần áo tới, vẻ mặt không tin nhìn quần áo hắn đang mặc khi chuẩn bị vào phòng tắm thay đồ.

Đỗ Vũ đột nhiên nhớ lại lúc Cát Nhất Châu gọi điện thoại tố khổ (kể khổ) với hắn, nói buổi tối ngày hôm ấy hắn ta trực tiếp bị người khác cướp đoạt, mà khi đó trên người đến một phân tiền còn không có, ở khách sạn lúng túng muốn chết, cũng may gặp phải người quen, nếu không thật sự muốn đâm đầu chết luôn ở khách sạn quá! Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Tất cả chuyện này đều phải trách Diệp Mặc, nếu như hắn không tùy tiện bỏ rơi cậu ta, thì sẽ không bị người ăn cắp đồ, như vậy sẽ không có những chuyện xảy ra về sau.

Đỗ Vũ hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại, khả năng cao nhất là lão đại của bọn họ đã có ý trung nhân với cô gái nào đó, nên mới thẳng thắn dứt khoát vứt bỏ Cát Nhất Châu.

Hơn nữa nhìn lại tình huống bây giờ đi, đây là chuẩn bị đi ngủ đi! Còn muốn anh ta lại đây đưa quần áo, chẳng lẽ muốn anh ta sang đây xem cảnh bọn họ ân ái a?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv