Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-----------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Vân Vân trở về rồi." Những năm này Tống Húc vẫn thích gọi tên Vân Vân.
"Ừm." Triệu Vân vừa nhìn liền biết chính là dạng nữ vương đại nhân.
Dù đã hơn năm mươi tuổi, vẫn phong vận dư âm (*), khí tràng mười phần, Diệp Mặc nhìn thấy mẹ vợ đại nhân không khỏi có chút đau lòng thay Tống Đàn Vũ, ở cùng một người mẹ hung hăng kinh khủng mà trưởng thành như thế, hẳn là rất đáng thương!
(*) Phong vận dư âm = Phong vận do tồn: vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại
Kỳ thực cũng may, từ khi Tống Đàn Vũ lấy dũng khí nói muốn gây dựng sự nghiệp, ồn ào với người trong nhà một phen, mẹ cậu hoàn toàn đứng bên cậu, rất nhiều chuyện đều theo cậu, chưa từng có nhiều can thiệp sự lựa chọn của cậu.
Thật ra điều này cũng nên cảm ơn một phen khi Diệp Mặc còn bé, nếu không phải vậy thì Tống Đàn Vũ không có dũng khí nói ra câu như thế kia.
( Bạn nào không nhớ thì quay lại mấy chương đầu của truyện nha)
"Tiểu Hoa, phiền cô cầm đồ ăn vào bếp chờ tôi, tôi với tiểu Vũ muốn tâm sự." Triệu Vân nhìn con mình nở nụ cười.
Khắp toàn thân Tống Đàn Vũ từ trên xuống dưới đều phát lạnh, vì cái gì mà thấy mẫu thân đại nhân của mình giống "lai giả bất thiện (*)" chứ...
(*) Lai giả bất thiện: kẻ đến mang chuyện xấu.
"Tống Đàn Vũ, con không nói một tiếng mà bán Du Diệp là muốn làm gì?" Triệu Vân ngồi trên ghế salông, bắt tréo hai chân hỏi.
( đã từng chú thích rồi, "tréo" mới đúng chính tả nha mọi người)
Lúc này Tống Hi Đông cũng xuống lầu, nhìn mẫu thân đại nhân như vậy, ngay cả thở cũng không dám thở, yên lặng mà đứng bên người cha mình.
Triệu Vân nhìn Tống Hi Đông, nói: "Con cũng thế, qua ngồi kế bên anh con."
Tống Hi Đông thật sự hối hận tại sao mình đi xuống lầu, sớm biết vậy đã không xuống rồi.
Anh em hai người ngồi trước mặt Triệu Vân, cúi đầu không dám nói lời nào.
Triệu Vân nhìn hai người, sau đó nói: "Tiểu Vũ, con có thể đừng làm mấy chuyện kích động như vậy được không, tiểu Đông cũng không được cả ngày chìm đắm trên mạng nữa. Mẹ cũng không muốn biết tiểu Vũ tại sao lại bán công ty, chỉ cần không chết đói là được rồi, mẹ cũng mặc kệ tiểu Đông cả ngày đi ra ngoài phóng túng, hai người các con chỉ cần kết hôn thì mẹ an tâm rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Vì thế, nói trắng ra, Triệu Vân đây là đang muốn bức hôn!
Lúc này Tống Húc ho khan một tiếng nói: "Vân Vân, còn có khách."
Bà lúc này mới ý thức được Diệp Mặc vẫn đứng ở một bên, quan sát tỉ mỉ Diệp Mặc, sau đó đưa ra kết luận: "Đứa trẻ này vừa cao vừa đẹp trai."
"Đây là Diệp Mặc con đã đề cập tới, trước đây chúng con là bạn học cấp hai." Tống Hi Đông lập tức giới thiệu, "Hiện tại anh ta là ông chủ của anh trai."
"Chào bác gái." Diệp Mặc vô cùng chính thức mỉm cười.
"Quả nhiên là ông chủ lớn." Khẩu khí Triệu Vân có chút trào phúng, "Cười đến tươi như vậy."
Nụ cười Diệp Mặc có chút không nhịn được.
Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói: "Mẹ, thực ra Diệp Mặc..."
"Cô biết con." Triệu Vân vân nhàn nhạt nói, "Thiếu gia Diệp gia, con của Tô tiểu thư."
Diệp Mặc sửng sốt một chút, lại còn biết hắn, xem ra bà ấy không đơn giản! Mẹ vợ có chút lợi hại.
"Cô với mẹ con từng có chút quan hệ, lúc con sinh ra cô có đến thăm con." Triệu Vân cười nói, "Chẳng qua sau đó mẹ con biến mất, tin tức của con cũng biến mất theo, năng lực Diệp gia đúng thật là lớn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm cho hai người sống sờ sờ biến mất."
Diệp Mặc gật đầu, không biết trả lời như thế nào.
"Những chuyện này đều là chuyện lúc trước, cô không có ác ý gì." Triệu Vân giải thích một chút, "Cô đi làm cơm, các con ngồi chơi."
Triệu Vân cứ như vậy vào nhà bếp, lần đầu tiên Diệp Mặc cảm giác được thất bại, nữ nhân Triệu Vân này đúng là Đại ma vương, mẹ vợ đại nhân này khiến hắn có chút khổ tâm.
Lúc ăn cơm, bầu không khí không tốt đẹp gì, bởi vì khí tràng Triệu Vân quá lớn, mọi người không dám nói chuyện.
"Bác gái." Diệp Mặc mở miệng đánh vỡ trầm mặc, chuyện này làm Tống Đàn Vũ với Tống Hi Đông đề cao cảnh giác.
"Chuyện gì?" Triệu Vân nhìn hắn hỏi.
"Liên quan với nửa kia của tiểu Vũ, cô có yêu cầu gì không?"
Tống Hi Đông với Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Không yêu cầu gì, chỉ là cần phải đoan trang hiền lành, tự nhiên hào phóng, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, cơ bản là lớn lên nên có chút dễ nhìn, bằng không đời sau sẽ gặp rất nhiều phiền phức." Triệu Vân nhàn nhạt nói, rồi giương mắt nhìn Tống Đàn Vũ nói, "Nhưng quan trọng nhất chính là, phải yêu tiểu Vũ nhà cô, cô ta phải toàn tâm toàn ý với tiểu Vũ nhà cô. Hi Đông cũng phải có yêu cầu này."
"Vậy thì tốt." Diệp Mặc cười nói, "Thực ra hôm nay con tới cửa là muốn một thứ, còn hi vọng bác trai bác gái có thể đem vật như vậy cho con."
"Đùa gì thế! Nhà tôi nợ cậu cái gì không? Cậu là người nhà họ Diệp thì ghê gớm à!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, hoàn toàn không lý giải sao Diệp Mặc làm vậy.
Advertisement / Quảng cáo
"Ngớ ngẩn." Tống Hi Đông che mặt, tại sao cô lại có một anh trai ngốc như vậy.
"Con hẹn hò với Hi Đông nhà bác?" Tống Húc thăm dò hỏi.
"Cũng không phải." Diệp Mặc trả lời.
"Không cho phép." Triệu Vân trả lời thẳng thắn dứt khoát, "Con cho rằng con là ai? Diệp gia có một quy định nổi tiếng mà mọi người đều biết."
"Xin bác trai bác gái yên tâm, mấy cái quy định này lập tức sẽ biến mất." Diệp Mặc cung cung kính kính trả lời, "Thực ra bây giờ con chỉ còn dư lại một chuyện muốn giải quyết."
"Ngược lại cô sẽ không đáp ứng." Triệu Vân suýt nữa đập đồ vật.
"Tại sao?" Diệp Mặc vô cùng bình tĩnh hỏi.
"Cô làm sao biết tại sao!" Triệu Vân tức giận nói, "Tiểu Vũ, con nói một câu."
"Con muốn sống cùng với Diệp Mặc..." Tống Đàn Vũ yếu ớt nói.
Triệu Vân được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên Tống Hi Đông cảm giác anh trai mình đẹp trai như vậy.
"Tống Húc." Triệu Vân đột nhiên gọi tên Tống húc.
Ba Tống nhẹ nhàng ôm vai Triệu Vân nói: "Chuyện này ba và mẹ của con phải thảo luận một chút, tiểu Đông, con cùng chúng ta về phòng, chúng ta nói chuyện."
Tống Hi Đông gật đầu, ba người lên lầu.
Tống Hi Đông thủ thế làm một dấu hiệu OK cho Diệp Mặc, ý tứ hiển nhiên rất rõ ràng.
Tuy Triệu Vân rất hung hăng, Diệp Mặc đều nói hết những gì cần nói, bà đều trực tiếp phủ định, nhưng Tống Đàn Vũ nói một câu xong, rõ ràng Triệu Vân đã yếu lòng.
Giống như câu mà bà đã nói, quan trọng nhất chính là yêu Tống Đàn Vũ, cái khác tựa hồ không quan hệ.
Ba Tống thông tình đạt lý, Tống Hi Đông lại hướng về bọn họ, nếu như vậy, rõ ràng sẽ đáp ứng để bọn họ ở chung.
"Diệp Mặc..." Tống Đàn Vũ có chút bận tâm nhìn hắn.
"Không sao." Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán của cậu, "Lập tức có thể kết thúc."
...
Sau đó, Tống Đàn Vũ cùng Diệp Mặc nói ra tất cả, Tống Hi Đông cảm giác mình có thể viết một bộ tiểu thuyết.
"Diệp Mặc, từ lúc con học cấp hai, đã yêu tiểu Vũ nhà bác à?" Tống Húc có chút không tin hỏi.
"Đúng vậy ạ." Diệp Mặc vô cùng khẳng định tình cảm của chính mình, "Sau này cũng sẽ thích, mãi đến tận chúng con kết thúc đời này."
"Thật lãng mạn..." Đột nhiên Triệu Vân có chút cảm động, "Tống Húc, anh không chịu nói với em mấy câu thế này gì cả."
"Lão phu lão thê nói cái gì chứ!" Tống Húc bất đắc dĩ cười nói, "Cái gì anh cũng làm cho em là được rồi."
"Mọi người có nghĩ đến cảm nhận của con không..." Tống Hi Đông một bên yên lặng mà hỏi, FA phải chịu thương tổn, mọi người ai hiểu chứ.
"Vậy con cũng phải tìm chồng nhanh lên một chút." Hiện tại mục tiêu của Triệu Vân đã triệt để đổi thành con gái của mình.
Tống Hi Đông đột nhiên cảm thấy không lành, hiện tại trong nhà cô chỉ có duy nhất một con rùa, mẫu thân đại nhân nhà cô khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.
"Con lập tức đi tìm." Tống Hi Đông cười nói, "Con có tham gia một trang web ra mắt, con sẽ đi xem xem."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Hi Đông hí ha hí hửng rời đi, Triệu Vân tạm thời không muốn bắt ép cô, sau này còn nhiều thời gian thu thập nha đầu này.
"Một vấn đề cuối cùng." Tống Húc ôn hòa nói rằng, "Yêu đối phương ở điểm gì?"
Vấn đề này không chỉ hỏi Diệp Mặc, đồng thời cũng hỏi luôn Tống Đàn Vũ.
"Yêu Vũ nhi ôn nhu thiện lương, bất kể là ai đều sẽ đi quan tâm anh ấy." Diệp Mặc vô cùng sủng nịch sờ đầu Tống Đàn Vũ nói, "Còn có, anh ấy rất thành thực, mặc kệ phát sinh cái gì, anh ấy đều không nói dối."
"Vậy tiểu Vũ thì sao?" Tống Húc hỏi Tống Đàn Vũ.
"Cũng không có gì, chỉ là cảm giác cũng không tệ lắm." Tống Đàn Vũ thật sự không biết mình yêu Diệp Mặc ở điểm gì.
"Đồ ngốc." Diệp Mặc bất đắc dĩ mắng cậu.
"Nếu miễn cưỡng muốn có lý do, thì chính là yêu hắn bởi vì hắn yêu bản thân con!" Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút nói.
Ba mẹ cậu bị đáp án này đập vào mặt, cũng may Tống Hi Đông không ở đây, bằng không lại muốn la hét mình đã bị thương tổn con tim cô đơn này.
Triệu Vân cùng Tống Húc không muốn hỏi gì nữa, mọi người ăn một bữa tối liền thả hai người quay về, bọn họ không muốn bị thương tổn đôi mắt của mình nữa đâu.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Diệp Mặc làm chính là hôn môi cậu, hôn rất sâu.
Sau một lúc, buông Tống Đàn Vũ ra, cậu đã có chút thở không nổi.
"Ở nhà anh đã muốn hôn anh, chẳng qua không thể, cho nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn."
"Trong đầu cậu chứa cái gì thế?!" Tống Đàn Vũ tức giận nói.
"Tất cả đều là anh." Diệp Mặc cười nói, "Anh bỏ nhẫn ở nơi đâu thế?"
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cậu cứ khẳng định tôi không có ném như vậy?"
"Anh không nỡ." Diệp Mặc ngoái đầu nhìn rồi nở nụ cười, vào phòng của Tống Đàn Vũ, quả nhiên ở trong hộp gấm ở ngăn kéo.
Khẽ mỉm cười, lấy ra lại gần cậu nói: "Anh giữ rất tốt đấy!"
"Cũng ổn." Tống Đàn Vũ có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Lại đây." Diệp Mặc nói.
Tống Đàn Vũ đi tới, Diệp Mặc nhìn cậu, nói: "Đưa tay."
Tống Đàn Vũ đàng hoàng đưa tay ra: "Lần thứ ba, lần này không được cự tuyệt nữa."
Tống Đàn Vũ gật đầu cười, Diệp Mặc cũng nở nụ cười, lấy nhẫn đeo trên tay cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẫn Tống Đàn Vũ nói: "Đây là lời thề cả đời, tôi sẽ yêu anh cả đời, vì thế không được rời bỏ tôi."
"Ừm." Không biết tại sao Tống Đàn Vũ rất muốn khóc, nước mắt không ngừng được chảy xuống.
"Ngốc thật." Nhẹ nhàng hôn nước mắt của cậu, chuyện về sau cứ thuận theo tự nhiên...
...
Một tháng sau đó...
Trong ti vi truyền phát tin tân chủ nhân của tập đoàn Diệp thị, vốn cho rằng sẽ là Diệp Mặc, nhưng đã biến thành Diệp Uẩn.
Diệp Mặc nói, bản thân đối với mấy chuyện này không có hứng thú, lúc đang lựa chọn ai thì hắn lấy vị trí này cho Diệp Uẩn, tuy Lý Phỉ Thái bọn họ không phục, nhưng vẫn nhịn, mọi người đều ở trên một cái thuyền, chuyện như vậy không đáng kể, ngược lại chỉ cần đổi thành người mình, còn lại đều dễ nói chuyện.
Tập đoàn Diệp thị lập tức phát sinh đại cải cách, cổ phần một lần nữa phân chia, chuyện như vậy tựa hồ rất quen thuộc. Mỗi lần tập đoàn Diệp thị đổi chủ đều cần thay đổi người một lần nữa, chuyện như vậy ở đại tập đoàn rất đỗi bình thường.
Diệp Tín Quý về hưu ra nước ngoài tu dưỡng, lần này y hoàn toàn thất bại bởi Diệp Mặc, vì thế chỉ có thể rời khỏi chỗ này, đi nơi khác sống qua nửa đời sau.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Diệp Mặc nhìn người trong ngực nói.
"Cảm giác rất không chân thực." Tống Đàn Vũ nhìn hắn nói, "Đột nhiên cứ ở chung như thế sao."
"Anh chỉ là không biết tôi đến cùng trả giá ít hay nhiều mà thôi." Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán cậu nói, "Những chuyện này không quan trọng, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi là được rồi."
"Ừm, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu." Tống Đàn Vũ hôn trả lại hắn.
--- Xong ---