Mễ Nhiên chưa kịp định hình sự việc xảy ra trước mắt thì chỉ biết là cái cảm giác khó thở gần 2 tháng chưa trải qua thì bây giờ đã tới. Bàn tay Khang Trạch cố định sau gáy Mễ Nhiên, cực kì uy lực giữ chặt để cô không thể trốn tránh nụ hôn của hắn, bên dưới bàn tay từ ôm eo đã chui tọt vào trong áo. Bàn tay lạnh áp vào thớ da Mễ Nhiên, làn da mềm mại, ấm nóng nhanh chóng ủ ấp bàn tay giá lạnh của nam nhân. Chiếc áo trong của Mễ Nhiên là dạng cài cúc sau lưng, không có quai dây nên Khang Trạch không tốn quá nhiều sức để lột bỏ chiếc áo đang bảo vệ đôi gò bồng. Nam nhân vừa làm cô oải sức bằng cách tấn công bằng nụ hôn sâu, nhân cơ hội đó mà nhanh nhẹn loại bỏ mấy món vướng víu. Mễ Nhiên cũng cảm nhận được điều đó, hai tay cô cấu chặt trên cầu vai nam nhân, mãi mới ẩn được Khang Trạch tách ra, nữ nhân mất sức mà thở hổn hển còn tên ác ma lại luồn lách dưới vùng cổ nõn nà của vật nhỏ. Mễ Nhiên nài nỉ:
- Khang Trạch... anh...chậm châm...ah...
Hắn không nói lời nào, hành động như con sói lâu không an thịt, trong khi Mễ Nhiên đương còn luống cuống thì chiếc áo len ngay tức khắc bị hắn cởi phăng ra, đôi gò bồng ấm mềm trực tiếp phô ra trước tầm mắt nam nhân. Đồng tử Khang Trạch mở to, nam nhân nhìn một cách tập trung vào cả bầu khuôn trắng tròn, điểm xuyết trên đỉnh là n*m nhỏ e thẹn, đường hô hấp của Khang Trạch cũng gắt gao hơn bao giờ hết. Cái thời khắc này hắn đã đợi, hắn phải kiềm chế con thú động d*c của bản thân gần 2 tháng, hắn không biết nữ nhân trong lòng có bức bối chờ đợi hay không nhưng Khang Trạch thì có. Hai bàn tay áp vào bên cánh ng*c, ngón cái chạm lên n*m hồng rồi bắt đầu vê quanh tròn, đầu n*m như viên kẹo dẻo thụt lên thụt xuống mỗi lần ngón tay Khang Trạch tác động mạnh. Nam nhân vê tròn nơi này đến khi một bên cứng ngắc lại thì lao miệng vào thưởng thức, Mễ Nhiên từ nãy cũng quắn quéo theo tên ác ma này, cô run bần bật lên rồi kiếm cớ:
- Khang Trạch... chúng ta đang trên xe... có cả...có cả A Diên
Khang Trạch nghe thế liền cắn mạnh vào bầu v*, hàm răng in hằn vết 1 vòng tròn như thể hiện sự ham muốn cao độ, mau đáp:
- Tôi kéo vách ngăn lên rồi... trong không gian này chỉ có hai ta
Xong xuôi nam nhân lại vòng tay rờ khắp quanh người cô, thớ da nơi nào cũng mềm mại khiến hắn muốn nhai cắn, vả lại làn da nõn nà này khiến Khang Trạch thấy không quen mắt. Nam nhân nhớ trước đây cơ thể cô ít nhất cũng 4-5 chấm đỏ chứ chưa bao giờ trắng muốt như này, dây dưa một bên ng*c xong thì vẫn tham lam sang bên còn lại, đầu n*m nhỏ trong miệng hắn thì liên tục bị răng cạ vào nên vô cùng ngứa ngáy, cảm giác châm chích đầu t* khiến Mễ Nhiên không thoải mái là bao, bằng được cô phải ngưng việc này lại trước khi Dụ Khang Trạch càng hăng. Nữ nhân nỉ non:
- Nhưng... không có bao...không có..1
Dụ Khang Trạch đang hào hứng nghịch ngợm cũng rất kiên nhẫn giải đáp:
- Không sao... chút về tôi sẽ lấy d*ch ra cho em...1
Khuôn mặt Mễ Nhiên đỏ ửng khi nghe mấy lời hắn nói vô tư như không, ánh mắt hắn nhìn cô hau háu, đôi tay vẫn cố định eo cô ngồi trên hạ bộ mình, sờ nắn lấy eo nhỏ rồi chạm tới cạp quần Mễ Nhiên. Bất giác cô bắt lấy tay hắn, thở một hơi dài, trầm mặc:
- Nếu em không muốn, anh có dừng lại không?
Dụ Khang Trạch hơi chững tay lại, lời nói của cô không tha thiết nửa vời mà lần này là một yêu cầu cao đòi công bằng cho bản thân. Mễ Nhiên nhận thấy sự ngập ngừng của Khang Trạch, xác định lời nói vừa ri có trọng lượng nên thành công khiến hắn phải chú tâm đến cảm xúc của cô. Nam nhân trả lời:
- Em không muốn?
Mễ Nhiên nhìn hắn nghiêm tục, gật đầu một cách dứt khoát rồi lí lẽ:
- Em không muốn, ít nhất là ngay bây giờ, ngay trên xe... Nếu anh yêu em, yêu tất thảy con người lẫn cảm xúc của em, thực tâm suy nghĩ cho em...thì em mong anh dừng lại. Còn nếu anh yêu mỗi cơ thể em... anh có thể tiếp tục
Mễ Nhiên không khoan nhượng nói thẳng, ánh mắt cô cương trực hơn thường, xoáy sâu vào đôi mắt thâm tình của Khang Trạch. Khuôn mặt nam nhân ban đầu phơi phới thì bây giờ xị xuống, hắn nhìn xuống bầu ng*c đầy mê người trước mặt, hai tay vẫn vê van nhẹ quanh đầu n*m một cách tiếc nuối. Mễ Nhiên to gan đập lên bàn tay hắn một cách đau điếng, Khang Trạch giật mình thu tay lại, xuýt xoa:
- A Nhiên..tôi đau
Khuôn mặt cô cau có nhìn Khang Trạch, hắn đuối lí nên sau cùng thủ thỉ:
- Dĩ nhiên là tôi yêu em, yêu mọi thứ của em.... nên..nên...
Mễ Nhiên lớn tiếng:
- Nên anh sẽ làm sao?
Khang Trạch thở dài tiếc nuối, rốt cuộc vẫn phải cấm d*c và tự xử nốt hôm nay, Mễ Nhiên có thể bình ổn chứ cô đâu biết gần 2 tháng vừa rồi có day dứt như nào thì nam nhân phải tự xử, bên dưới luôn khao khát chen chặt vào tư m*t ấm nóng nhưng sau cùng phải sử dụng đến bàn tay mạnh mẽ của mình. Dụ Khang Trạch đáp:
- Tôi sẽ dừng lại...vì em
Hắn với ra chiếc áo lên bên cạnh rồi cẩn thận mặc lại cho vật nhỏ trong lòng, khuôn mặt Mễ Nhiên tươi tỉnh vẻ đắc thắng, lúc này cô mới bình tĩnh hít từng ngụm khí thở, sau cùng cô ngồi yên trên đùi hắn, rúc đầu xuống hõm cổ Dụ Khang Trạch như con mèo mới kiêu ngạo thì bây giờ hạ mình xuống làm nũng