Muốn Em Là Của Riêng

Chương 17: Báo (H)



Mễ Nhiên ngồi ngoài vườn một lúc, tầm đến trưa thì bắt đầu về biệt phủ. Tay lăm le theo tấm bản đồ, nhiều lần đi qua cô đã cẩn thận và cầm theo, lâu thành quen nên cũng dần thông thạo đường rồi. Mễ Nhiên về đến biệt phủ thì thấy người hầu gái Du Ly, cô ấy đang tưới cây, mau chạy lại hớt hải:

- Cô chủ, cô lại vào sâu trong vườn nữa ư? Không cẩn thận ngài Dụ...

Mễ Nhiên hề hà, mau đáp:

- Chị yên tâm, em cầm theo bản đồ mà

Mễ Nhiên đi lại giúp Du Ly tưới cây, kể chuyện:

- Nãy em mới đi vào khu vườn có chuồng chó, em biết tên nó rồi. Là Otto, giống Rottweiler

Nữ nhân như lần đầu tiên thấy nên ngô nghê miêu tả. Du Ly nghe vậy liền giật bắn mình, lắp bắp:

- Ôi trời, cô chủ à đừng đi xung quanh nữa, khu vườn rộng nhỡ cô có chuyện gì ngài Dụ sẽ không tha cho chúng tôi mất. Con chó đó rất to và dữ, cô đừng bén mảng lại gần

Mễ Nhiên gật gù, thấy vẻ mặt người hầu gái lo lắng vậy thì đành trấn an:

- Em nhớ rồi

Sau một hồi lân la dò chuyện thì Mễ Nhiên còn biết nơi Khang Trạch nhốt con báo đen ở đâu. Phải đi sâu hơn nữa, hình như ở nơi đó có một lồng to, cây lớn được trồng xiên trong lồng để tiện cho con báo leo treo. Du Ly kể rằng không ai dám đi lại gần, mỗi lúc cho ăn cũng là vệ sĩ thân cận quen mặt với con báo hoặc đích thân Dụ Khang Trạch. Có lần nam nhân dắt theo nó ra ngoài sân cỏ lớn, cả hai nô đùa với nhau, con báo chỉ thuần phục dưới tay Khang Trạch, những kẻ nào lại gần không cẩn thận sẽ thảm thân. Những thông tin đó Mễ Nhiên lại bỏ ngoài tai, trong đầu cô lại nổi hứng tò mò: Con báo đó có tên là gì? Bộ lông đen tuyền mượt của nó cô muốn chạm thử. Hai mắt nó có sáng rực trong đêm thật không? Và nó to lớn đến nhường nào?

Du Ly thấy khuôn mặt Mễ Nhiên ngờ nghệch ra bèn lên tiếng đánh giấc:

- Này cô chủ, cô nhớ lời tôi nhé, đừng bén mảng lại gần mấy loài động vật đó nữa. Ngài Dụ nuôi những động vật to lớn lại hoang dã ác độc, chúng ta phải cẩn thận

Mễ Nhiên nhoẻn miệng cười rồi gật khẽ. Nhưng con người mà, cái gì càng cấm thì càng khiến con người tò mò và khao khát khám phá. Tiểu Cương từ phía sau nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện, lòng hắn bỗng nổi ra mấy ý tưởng, sau cùng khuôn miệng cứ cười ngờ nghệch.1

Tối đó Khang Trạch tắm xong, mặc lên chiếc áo tắm bông rồi thoải mái ra ngoài. Mễ Nhiên ngồi trên giường rồi ánh mắt quay ra nhìn hắn, nam nhân có một hình xăm đầu báo đen to phía sau bả vai, trước ngực phải là hình một khẩu súng trường bắn tỉa, bên bắp tay là một hình tam giác. Cơ thể hắn cương tráng, làn da rắn đồng thêm chiếc khuyên tai thực ngỗ nghịch. Dụ Khang Trạch đi lại mặc đồ, mái tóc ướt sấy một lúc là khô. Xong xuôi hắn trườn lên giường, giọng uể oải:

- Nhiên Nhiên...

Vòng tay hắn siết chặt cô trong lòng, môi lạnh hôn lên mái tóc mượt mà của nữ nhân, ánh mắt nhìn cô yêu chiều vô đối, cánh mũi cứ hửi hửi xung quanh. Mễ Nhiên thở dài rồi sau cùng lái chuyện:

- Khang Trạch, cho em xem hình xăm con báo đó đi

Hắn đang chìm đắm trong hương thơm cơ thể cô bỗng ngừng lại, ánh mắt hắn ngước lên nhìn cô mà trừng trừng đến sợ, môi cười cười:

- Tại sao muốn xem chứ?

Cô ngập ngừng không đáp nhưng Khang Trạch vẫn chiều theo ý muốn, hắn cởi phăng chiếc áo len rồi nằm quay lưng lại. Mễ Nhiên dần dà tiến lại, ngón tay nhỏ nhắn sờ lên hình xăm đầu báo đó, làn da hắn nhẵn bóng, vết mực in hằn, đầu báo xăm rất sống động, nhìn rất thật. Bàn tay cô lướt qua rờ rờ rồi ánh mắt dán chặt vào hình thù đó như mê muội, bất giác Khang Trạch quay lưng lại, đáp:

- Xem thế đủ rồi

Mễ Nhiên rụt tay lại, lí nhí:

- Cảm ơn anh

Cô ngay tức khắc quay mặt nằm nghiêng hướng khác, né tránh ánh mắt lúc nào cũng hau háu nhìn khắp cơ thể mình. Khang Trạch không dễ buông tha vậy, hắn kéo cô nằm trong lòng, thủ thỉ:

- Tôi cho em xem hình xăm đầu báo, giờ em trả công tôi đi

Mễ Nhiên thắc mắc:

- Anh..muốn trả công như nào?

Hắn vô sỉ ngậm lấy vành tai của cô, trầm mặc:

- Tôi muốn xem tiểu huyệt của em, Nhiên Nhiên

Nghe vậy cô liền giật bắn lên, vành tai tự khắc phiếm đỏ, ngón tay cô đưa lên bịt miệng hắn lại, ánh mắt cả khó chịu và rối bời đan xen. Cả hai nằm áp sát nhau trong chăn bông lớn, bàn tay Khang Trạch đã đưa được vào trong quần bông của cô, ngón tay mạnh mẽ căng lấy lớp th*t nộn tách ra, ngón giữa vê lấy hạt tr*n trâu e ấp chặt. Hai đùi non cô quắn quéo khép chặt nhưng bàn tay Khang Trạch thon dài lại khoẻ, càng tiến sâu làm càn. Tay còn lại đang kê gối cho Mễ Nhiên cũng vòng xuống hướng cổ áo thọc vào xoa nắn một bên ng*c của bảo bối trong lòng

P/s: xin lỗi các bạn độc giả vì 3 hôm vừa rồi mình không ra truyện theo đúng lịch. Mình bận thi ở trường, nay đã hoàn thành kì thi nên mình sẽ ra đều truyện và đền lại bằng cách mỗi ngày một chap tới hết tuần tới nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv