Nghe tới câu nói "Vẫn luôn tâm tâm niệm niệm" của Cận Nam Dã, Tần Yên còn tưởng rằng hắn sau khi tốt nghiệp vẫn muốn quay lại chỗ này.
Vì vậy liền nhanh chân dẫn hắn đi đến.
Nhưng khi hắn chỉ vào cơm chân heo, Tần Yên mới chợt nhận ra.
Dám nói là không ghen, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn luôn ôm mối hận với Mậu Tư Uyên.
Cận Nam Dã chính trực nói: "Em còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp. Sau này anh không muốn em đến nhà ăn nữa, không muốn em nhìn thấy nơi này lại nhớ đến hồi ức với tên họ Mậu kia".
"..."
Tần Yên bật cười trước bộ dạng vừa ghen vừa bướng bỉnh của hắn.
Hắn giống như một con chó lớn, để lại hương vị riêng của mình ở mọi chỗ hắn muốn.
Không cho phép ai có mơ ước nửa phần.
"Được rồi, cơm chân lợn, cơm chân lợn." Tần Yên từ phía sau đẩy hắn ra, "Hũ dấm lớn muốn ăn cơm chân lợn!".
"..."
Cận Nam Dã dùng tay trái kéo cô lên từ phía sau, ôm cổ, véo vào mặt cô, "Em cố ý chọc giận anh à?"
Tần Yên bị hắn véo như cút, không quên cười thầm.
Bọn họ phân công hợp tác
Cận Nam Dã đi mua cơm chân heo, Tần Yên đi kiếm chỗ để ngồi.
Không mất bao lâu, hắn bưng hai phần cơm chân heo tới, "Ăn lúc còn nóng, khi nguội sẽ không còn ngon."
Tần Yên đưa đũa cho hắn, đặt trước mặt hắn một lọ thuốc và một ly nước ấm, "Uống thuốc."
Cận Nam Dã dừng lại, uống thuốc dạ dày, cười nói: "Chính mình đã quên mất."
Cô chống cằm nhìn hắn, "Lần trước em cũng quên uống thuốc an thần, anh cũng giúp em nhớ".
Người đàn ông mỉm cười vặn mở nắp chai, khóe môi hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Giống như là cún con được chải lông, biểu tình trên mặt cũng ôn hòa vài phần.
Trong nhà ăn ngày càng có nhiều người, trước các quầy ăn xếp hàng dài.
Món cơm chân heo cũng rất được các bạn sinh viên yêu thích.
Nhìn sơ qua, có nhiều người xếp hàng mua cơm chân heo nhiều nhất.
Cận Nam Dã cho chân giò vào bát của cô, "Em ăn nhiều chút, em gầy quá rồi".
Tần Yên tâm tình tốt nhếch môi trước mặt hắn, "Em sẽ coi như anh đang khen em."
Ngay khi họ đang ăn, có âm thanh lớn phát ra từ cửa nhà ăn.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trạc bốn mươi đến gần họ.
Tần Yên nhận ra người đó là lãnh đạo trường và là phó chủ nhiệm Văn phòng Tuyển sinh và Việc làm.
Phó chủ nhiệm đi đến trước mặt họ, "Ai da, Cận tổng sao lại ở chỗ này?".
Cận Nam Dã ngẩng đầu lên.
Phó chủ nhiệm lại nhìn Tần Yên đối diện Cận Nam Dã, tức giận nói: "Bạn học Tần, Cận tổng đến trường học, em thế nào lại không nói cho tôi một tiếng!".
Tần Yên ấp úng: "Em...".
Càng ngày càng có nhiều ánh mắt tụ tập xung quanh.
Cận Nam Dã vội vàng ngăn cản, "Chủ nhiệm, đừng trách Tần Yên, là tôi bảo cô ấy dẫn đến đây".
Phó chủ nhiệm vỗ đầu, "Trách chúng tôi chiêu đãi không chu toàn a, ngài tới mà chúng tôi còn không biết".
Ông ta lại nhìn Tần Yên, "Tần Yên, lại đây, Cận tổng tới còn không nói cho tôi biết, còn dẫn ngài ấy đến nhà ăn, em đang làm cái quái gì vậy hả?".
Tần Yên muốn nói lại thôi.
Người đàn ông lập tức đứng dậy, đứng trước mặt Tần Yên, thấp giọng với phó chủ nhiệm, "Hôm nay tôi không đến trường với tư cách doanh nhân."
Phó chủ nhiệm không hiểu hỏi: "A? Là cựu sinh viên sao?"
"..."
Các bạn học trong nhà ăn lần lượt nhận ra họ.
Lúc đầu nhìn Cận Nam Dã rất quen, hắn trông như một ngôi sao nổi tiếng, cao ráo, đẹp trai và dáng người quá chuẩn, giống như một cái móc quần áo đang đi dạo.
Lúc sau, khi nhìn thấy hắn sánh bước cùng Tần Yên, trên người mặc quần áo hoàn toàn giống nhau.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là bạn trai của hoa khôi trường.
Nhưng ai có thể ngờ rằng đây thực sự là Cận Nam Dã, một doanh nhân nổi tiếng và một cựu sinh viên nổi tiếng!
Năm nào cũng thấy hắn tổ chức các buổi chia sẻ của cựu sinh viên tại trường, sinh viên có mặt gần như chật kín cả lớp học.
Chờ một chút!
Nói như vậy, bạn gái của Cận Nam Dã là Tần Yên!
Bạn trai của hoa khôi học đường là Cận Nam Dã!
Cả nhà ơi tôi sốc quá!!!
Phó chủ nhiệm vẫn chưa hiểu tình huống, ngây người nhìn Cận Nam Dã, sau đó lại ngây người nhìn Tần Yên, suy nghĩ của ông ta dường như cuối cùng cũng bắt kịp, "Cho nên, hai người đây là..."
Tần Yên một tay che mặt.
Cận Nam Dã tiếp tục: "Tần Yên là bạn gái của tôi, và tôi hôm nay ở đây với tư cách là bạn trai của cô ấy".
"..."
Những từ này từ miệng hắn thốt ra, trong đó chứa đựng đầy sự cưng chiều.
Chủ nhiệm mở miệng, vẻ mặt xấu hổ, "Ngài là... bạn trai của Tần Yên."
Cận Nam Dã đơn giản khoác vai Tần Yên, chính thức giới thiệu: "Đúng vậy, chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi. Tần Yên vẫn luôn không chịu để tôi đi cùng cô ấy nên hôm nay tôi mới kiên quyết đi cùng với cô ấy tới đây".
Tần Yên: "...?"
Đây là tiếng của người sao?
Cái gì mà cô luôn từ chối không cho hắn đi cùng, cô cho hắn đi cùng từ khi nào?
Từ khi nào mà hắn bán "thảm" vậy?
Nhưng những sinh viên xung quanh đang phát điên lên.
Cận tổng cái gì mà cưng chiều bạn gái?
Bạn gái không cho đến trường cùng, vất vả lắm mới tới được đây, ấy vậy mà cuối cùng lại bị chủ nhiệm bắt được.
Phó chủ nhiệm lúng túng lau mồ hôi, "Thì ra là như vậy."
Cận Nam Dã: "Xin lỗi, tôi đã không nói trước với anh về điều này."
"Ai da, là do tôi phá rối hai người". Phó chủ nhiệm nhìn họ rồi chợt nhận ra, "Chẳng trách Tần Yên năm nào cũng nói thần tượng của cô ấy chính là anh."
Tần Yên: ".........?"
Cô vội xua tay, "Không..."
Kết quả là Cận Nam Dã nghe xong liền cắt ngang, "Cô ấy, năm nào cũng nói rằng người mà cô ấy thần tượng là tôi?"
Tần Yên lần thứ hai che mặt.
Không thấy không nghe gì hết.
"Đúng vậy, Tần Yên đã nói trên sân khấu của cuộc thi Giải thưởng Quốc gia hàng năm rằng em ấy lấy ngài làm mục tiêu và tấm gương của mình, muốn giành được Giải thưởng Quốc gia trong bốn năm liên tiếp như ngài."
Phó chủ nhiệm vui mừng nhìn họ, "Một người làm việc chăm chỉ còn người kia dẫn đường. Hai người là một cặp hoàn hảo."
Tần Yên: "..."
Cận Nam Dã liếc nhìn Tần Yên, ý cười trong đôi mắt đen càng ngày càng đậm.
Cô vội vàng vùi đầu, tránh ánh mắt của hắn.
Thấy người khác nhìn sang, cô lại đưa tay lên che mặt, bịt tai trộm chuông như đà điểu.
Người đàn ông trên đầu cũng lặp lại từng chữ, "Đúng vậy, rất là xứng đôi."
Tần Yên nhéo nhéo da thịt mềm mại của hắn bên dưới.
Anh à, đừng nói nữa!
Cô có thể nghe thấy tiếng cười của các bạn cùng lớp xung quanh mình!
Phó chủ nhiệm cũng không tiếp tục làm phiền hai người: "Vậy tôi đây đi trước, Cận tổng nếu ngài có cần gì, có thể liên lạc với tôi".
Cận Nam Dã gật đầu, "Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm phiền."
Khi bọn họ ngồi xuống, Tần Yên gần như vùi mặt vào trong bát, không chịu nhìn hắn.
Người đàn ông trước mặt cũng vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, "Em muốn giải thích sao?"
Tần Yên hất tay hắn ra, "Giải thích cái gì? Lúc trước anh giật học bổng đã khiến cho em cảm thấy có động lực, anh là mục tiêu và hình mẫu của em, em thấy đều không sai".
"Ừ?" Hắn tiếp tục bóp mặt cô, sau đó bóp cằm cô lắc lắc, "Em sùng bái anh như vậy sao? Lại còn tận bốn năm".
Cô cúi đầu nói nhỏ: "Khiêm tốn một chút, mọi người đều đang nhìn, khéo bọn họ lại cho rằng bọn mình đang đánh nhau".
"..."
Xung quanh đều đang loạn.
Cận Nam Dã không quan tâm đến ánh mắt của những người đó.
Lòng bàn tay của người đàn ông rộng và ấm áp, khi véo mặt cô, hắn không quên véo vành tai cô.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như nâng niu nhưng thực chất là đang ve vãn.
Các bạn học gần đó nhìn họ và lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh họ.
Những tiếng bàn tán xung quanh lọt vào tai họ.
"Tôi luôn thắc mắc tại sao sư tỷ Tần Yên được nhiều người theo đuổi nhưng lại không yêu. Hóa ra cô ấy đã có bạn trai!"
"Nghe nói họ quen nhau khi còn học đại học. Sau này Cận tổng đứng ra khởi nghiệp, hoa khôi trường tiếp tục học lên cao học. Bây giờ họ đã ở bên nhau được khoảng sáu năm rồi."
"Giá như mình học đại học sớm hơn, để lâu lâu có thể đu CP, chao ôi!"
......
Tần Yên không chịu từ bát ngẩng đầu, cố ý chuyển hướng chú ý của hắn, "Cận Nam Dã, phía sau anh hình như có mỹ nữ."
"Hoa trường đang ngồi trước mặt anh." Cận Nam Dã cười, "Còn có thể nhìn đi đâu?"
Cô ậm ừ hai lần, "Trách do anh lớn lên như vậy lại nhận người, chỉ có ăn với anh một bữa cơm, lại biến em thành một vũ khí hấp thụ ánh sáng xung quanh".
Cận Nam Dã bị cô làm cho thích thú, vươn tay xoa đầu cô, "Ánh mắt tốt như vậy, còn không cho người ta nói".
Tần Yên hất tay hắn ra, chọc vào tay con heo trong bát, nhỏ giọng nói: "Đại móng heo, cũng không chừa cho người ta chút mặt mũi nào".
Người đàn ông chống cằm nhìn cô, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên ý cười, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng, thâm tình nhìn Tần Yên.
Cận Nam Dã nói nhẹ nhàng, "Thật dễ thương."
Tần Yên vùi đầu, "Cái gì?"
Hắn nói, "Anh nói bạn gái anh thật dễ thương".
Cô bĩu môi bỏ chân lợn vào bát của hắn, "Cho anh
Cận Nam Dã lại đặt chân lợn vào bát của cô, "Cho em."
-
Sau bữa ăn, cả hai loanh quanh trên hành lang, nhân tiện đi dạo để tiêu cơm.
Mưa nhỏ dần, mưa rơi lất phất hai bên hành lang, bên đường có mấy vũng nước nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ễnh ương gọi.
Cả hai cùng đi trên con đường mòn của trường, cùng nhau thưởng ngoạn cảnh vật sau cơn mưa dọc đường.
Tần Yên cũng bởi vì vấn đề mặt mũi của Cận Nam Dã mà có chút giận dỗi.
Không cho hắn nắm tay.
Cận Nam Dã bước tới, rút tay cô ra từ phía sau, sau đó mở năm ngón tay của cô ra, luồn vào và đút vào túi một cách mạnh mẽ.
Sau khi bỏ tay ra, hắn cố ý vỗ vào túi mình.
Giả bộ như có một bảo bối nào đó.
Tần Yên buồn cười rút tay ra, "Sao! Sao anh lại bắt cóc tay em?"
Cận Nam Dã nắm lấy nó và cho vào túi trở lại, "Đừng chạm vào bảo bối của anh."
"Bảo bối gì?"
Hắn vỗ vỗ túi áo, "Bảo bối đây này."
"Không hiểu."
"Bảo bối của anh."
"..."
Cô vẫn không hiểu.
Tần Yên không làm khó hắn, nhéo hắn trong túi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.
Giữa chừng, Cận Nam Dã như có dư vị, lại bắt đầu nhắc tới: "Em nhắc gì đến anh trong bốn năm em đoạt giải Quốc Gia vậy?".
"..."
Tần Yên không để ý đến hắn.
Cận Nam Dã chạm vào khuỷu tay cô, "Nói đi, để anh cao hứng một chút".
"Thật ra không phải năm nào cũng nhắc tới anh".
Tần Yên bĩu môi, "Cuộc tuyển chọn năm cuối cấp năm ngoái, vì không có câu kết thúc để hỗ trợ cảnh phim, vậy nên em mới nói trong cuộc tuyển chọn là em muốn giống anh, chỉ cần ở trong trường, vẫn luôn muốn giống anh".
"Giám khảo lúc đó nói thế nào?".
"Nói em rất dũng cảm". Cô nhướng mày nhìn hắn. "Bảo rằng em chọn anh làm mục tiêu, rất có chí khí".
Cận Nam Dã câu môi, "Quả thật."
"..."
Eo, người đàn ông này.
Vừa nhắc tới cái này, đuôi đều nhảy dựng lên!
Kỳ thực, khi Tần Yên tranh cử cho giải thưởng quốc gia vào năm nhất, vẫn luôn có Cận Nam Dã bên cạnh.
Sau đó, họ chia tay nhau, cô vẫn luôn một mình.
Mỗi lần quay lại cảnh bầu chọn giải thưởng quốc gia, cô vẫn luôn nghĩ đến lần đầu tiên——
Họ cùng nhau lên sân khấu trao giải quốc gia.
Khi đó, một người trong số họ phát biểu trên sân khấu và người kia theo dõi từ khu vực tranh cử.
Đâu đó trong đôi mắt của họ đều có hình bóng của nhau.
Cả hai đều tự hào về thành tích của nhau.
"Cho nên nói--"
Cận Nam Dã bất ngờ nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, và bóng của nhau phản chiếu trong đôi mắt của họ.
Thật sinh động, minh diễm, và chói mắt.
"Anh chính là vũ khí tối thượng của em sao?".
Tần Yên nhướng mày bước tới gần, "Anh chính là đối tượng em truy đuổi".
Cận Nam Dã cũng cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, "Em có đuổi theo hay không, tất cả đều là của anh."
Cô chạm nhẹ mu bàn tay hắn trong túi áo, lúc này mới bị ai đó giữ lại.
Tần Yên đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, "Nói một chút, lúc trước em hay chặn cửa anh, anh cảm thấy như thế nào?".
Cô nhìn Cận Nam Dã, "Anh nghĩ cô gái nhỏ này thật phiền phức sao?"
Cận Nam Dã liếc nhìn cô, "Lúc đầu anh còn nghĩ em ngoan cường như vậy mà vẫn đuổi theo lâu như vậy."
Cô chớp mắt.
"Về sau em mỗi ngày đều tới, anh cũng quen."
Tần Yên buồn cười, "Ồ, hóa ra là thói quen."
Cận Nam Dã lần lượt xoa từng ngón tay trong túi áo khoác.
"Thật sự rất sợ khi phải làm quen với những thứ này."
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra ghi nhớ, "Lúc đó em ngày nào cũng tới chặn cửa anh, anh cũng nhàn rỗi sinh buồn chán. Vì vậy giúp em ghi chú lại một chút".
Tần Yên: "???"
Hắn đọc: "Sáng ngày 22 tháng 10 đi muộn 3 phút; chiều ngày 28 tháng 10 đi muộn 4 phút; chiều ngày 5 tháng 11 đi muộn 10 phút".
Tần Yên: "???"
Giọng điệu của Cận Nam Dã có chút ghét bỏ, "Lúc đó em còn nói em làm lố, đuổi người ta về muộn".
Tần Yên: "..."
Cô đọc bản ghi nhớ của hắn.
Cừ thật.
Tổng cộng có 19 cái trong suốt hai tháng.
Tần Yên: "Anh, anh... anh còn tính cả thời gian!"
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên không nói được gì.
Khi mà khả năng suy nghĩ của cô hoạt động lại, cô mới mở miệng: "Anh đang đợi em hay là em đang đợi anh?"
Ai là người thái quá?
Hắn thật thái quá!
Khác xa so với bản gốc!
Cận Nam Dã nắm tay cô và nghiêm túc hướng dẫn: "Em phải đúng giờ khi em đang muốn theo đuổi ai đó".
Nhìn một cái!
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị vui mừng kia đang dạy dỗ cô.
Tần Yên nghiến răng, nâng cằm nói: "Em theo đuổi thì sao, anh lúc đó có hẹn với em đâu? Nên là em thích thì đến đúng giờ, không thì muộn đấy".
"Oh." Cận Nam Dã lại cất điện thoại vào túi, "Lúc đó không phải đã nghe thời khóa biểu của anh sao? Theo đuổi người ta còn không đến đúng giờ, trái lại phải bắt người bị theo đuổi chờ".
"..."
Hắn khẽ thở dài: "Người bị theo đuổi thật sự rất khổ sở".
"..."
Tần Yên muốn đánh hắn.
Đúng lúc này, Cận Nam Dã cũng hỏi: "Làm sao vậy? Sao khuôn mặt nhỏ nhắn của em lại nhăn nhó vậy? Anh có nói gì sai không?"
"..."
Tần Yên bĩu môi, "Vốn dĩ anh đã rất mong được gặp em rồi, tại sao lại không nói cho em biết? Nếu như nói sớm hơn một chút, em nguyện trốn tiết gặp anh".
"Anh không lo lắng về việc em trốn tiết."
"..."
Cận Nam Dã đưa tay ra chỉnh đốn cổ áo của cô, "Sau này ba ngày em mới xuất hiện, anh liền có chút nóng lòng.
Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm, đồng tử nhuốm ánh sáng, ánh mắt trìu mến vốn có rất phù hợp với lời nói của hắn.
Khiến trái tim người ta loạn nhịp.
"Lúc đó, anh không biết mình đã thích em".
Cận Nam Dã cúi đầu, tóc lòa xòa trên trán, cả người trông có chút ngoan ngoãn khó hiểu.
"Sống trên đời 20 năm, lần đầu tiên anh biết đau lòng là như thế nào."
Hắn nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lướt qua má cô, "Em đã cho anh cảm giác này."
"..."
Tần Yên câu môi, ấn vào lòng bàn tay, cười hỏi: "Vậy em đây có nên kiêu ngạo một chút không?"
"Không phải một lần." Cận Nam Dã véo mặt cô.
"Em có thể kiêu ngạo suốt đời."