Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Nửa đêm, Tần Yên trở mình. Cô ngủ không ngon, buổi tối vẫn luôn nằm mơ.
Cô nằm mơ nhìn thấy Cận Nam Dã lần đầu tiên.
Đó là tại buổi lễ sinh viên năm nhất.
Cận Nam Dã khi đó đang là sinh viên năm ba, theo học hai chuyên ngành là khoa học máy tính và tài chính.
Chủ tịch hội học sinh, là người làm mưa làm gió ở trường.
Hắn thay mặt cho các tân sinh viên lên sân khấu phát biểu, toàn bộ buổi lễ vang lên giọng nói của cậu thiếu niên, âm thanh trong trẻo, chứa nội hàm.
Ngay cả những người bên dưới đang nghịch điện thoại cũng ngẩng đầu lên và nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Tần Yên vốn không để ý cho lắm, đến khi Cận Nam Dã nói, cô không thể không từ điện thoại nhìn lên sân khấu.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khuôn mặt bên cạnh hắn, làm lộ ra đường nét cứng rắn của người thanh niên, mái tóc lòa xòa trên trán, một đôi mắt đào hoa thâm tình, như ẩn như hiện một biển sao.
Một chiếc áo sơ mi trắng tôn lên dáng người hoàn hảo của chàng thanh niên đó, với vai rộng và eo hẹp, tỷ lệ tương đương với một người mẫu nam, để lộ một phần cánh tay nhỏ với nước da trắng, một chút khí chất trẻ trung chỉ có ở độ tuổi của hắn.
Khi Cận Nam Dã đang nói chuyện trên sân khấu, không có khán giả nào nhìn vào điện thoại.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào hắn.
Hắn như một tia sáng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay lúc đó, Tần Yên cũng lần đầu tiên trải qua cảm giác rung động là gòa.
......
Không lâu sau lễ khai giảng của tân sinh viên, Tần Yên đã tìm ra Cận Nam Dã.
Năm thứ 3, anh đang học hai chuyên ngành phổ thông là máy tính và tài chính, anh là chủ tịch hội sinh viên được giấy chứng nhận.
Nghe được hội sinh viên đang tuyển người mới, Tần Yên lập tức chạy đi đăng ký.
Nhiều cô gái có mặt tại đây cũng đến gặp Cận Nam Dã. Đám đông rất lớn, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc này, đoàn người đột nhiên hào hứng hẳn lên.
Không biết có ai gọi "Chủ tịch".
Ngay lúc đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nguồn phát ra âm thanh.
Cận Nam Dã cao 1m86 nổi bật trong đám đông, mặc chiếc áo sơ mi trắng trên người, toàn thân như bừng sáng.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn, bầu không khí tại đó cũng trở nên sôi động.
Tần Yên rốt cục chen vào trong đám người, bước nhanh tới chỗ anh, cố ý hỏi: "Làm sao để đăng ký hội sinh viên?"
Cận Nam Dã nhìn xuống cô, thấp giọng nói, "Đến quầy bên kia điền vào mẫu đăng ký."
Tần Yên cắn môi, "Nhưng là bây giờ có nhiều người như vậy, em chen vào không được."
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, "Học trưởng, em có thể báo danh cho anh được không?"
Cận Nam Dã cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Không."
......
Khi đó Cận Nam Dã chỉ là một tảng băng, lạnh lùng một mình thì được, còn phải kéo người khác lạnh lùng cùng nhau. (cái đoạn này tui hiểu tui chết liền lun)
Tám trong số mười câu nói không thể hiểu được.
Sau khi bị từ chối lần đó, Tần Yên không những không nản lòng mà còn tràn đầy suy nghĩ tìm cách đuổi theo anh.
Mỗi ngày, chặn hắn, trêu chọc hắn, thậm chí còn như nữ vương bá đạo.
Đối với các loại trêu chọc của Tần Yên, chàng thanh niên một điểm cũng không phản ứng.
Về sau, chính Tần Yên đã quên.
Khoảnh khắc này đã lay động trái tim của Cận Nam Dã.
-
Tần Yên khẽ mở mắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối, cánh tay của Cận Nam Dã ở dưới cổ cô, người đàn ông phía sau thở đều, dường như ngủ rất sâu.
Tần Yên bị hắn ôm từ phía sau, thân thể có một tầng mồ hôi mỏng.
Cô muốn trở mình, nhưng lại vô tình làm Cận Nam Dã tỉnh giấc.
Hắn vươn tay qua vòng qua eo cô, càng lúc càng ôm chặt, đồng thời dán lên phía sau cổ cô, hơi thở nhẹ nhàng phả ra.
Nóng quá.
"Cận Nam Dã..." cô thì thầm, "Tôi nóng quá."
"Ừ."
Không biết hắn có tỉnh hay không, tiếng "Ừ" mang theo nồng nặc giọng mũi, như đáp lại, như vừa giống trong mộng nỉ non.
"Cận Nam Dã..." Tần Yên nhẹ giọng nói, "Có thể buông ra một chút không?"
Cận Nam Dã không đáp lại.
Ngay lúc Tần Yên sắp nản lòng, Cận Nam Dã chậm rãi rời khỏi cô, xoay người rời khỏi giường.
Không biết hắn thay áo từ lúc nào, dáng người có chút gầy yếu.
Cô nhìn Cận Nam Dã đi đến bức tường, đưa tay ra để điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa không khí.
Chỉnh xong, hắn lại lên giường ôm Tần Yên vào lòng.
Trong suốt thời gian không nói tiếng nào.
Thà giảm nhiệt độ điều hòa còn hơn để cô đi.
Tần Yên bị hành động của hắn làm cho có chút bối rối, không khỏi nhẹ giọng trêu chọc: "Nửa đêm sợ tôi bỏ chạy sao?"
Hơi thở của Cận Nam Dã phả vào da gáy cô, "Vậy thì em có chạy không?"
"Không chạy được..."
Hắn ôm thật chặt.
Cận Nam Dã vỗ về cô với giọng buồn ngủ, "Ngủ đi."
Khi Tần Yên ngủ say, người đàn ông hôn lên người cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vòi mở ra, nước lạnh chảy ra từ vòi hoa sen.
Áo phông trắng trên người Cận Nam Dã bị nước lạnh làm ướt, chiếc áo ôm sát vào ngực và bụng, cơ bụng đồ sộ lộ ra.
Hắn một tay cởi áo, bước vào phòng tắm.
Nước lạnh nhanh chóng thấm ướt trán, đôi mắt hoa đào khẽ nhắm lại, nước chảy dài theo đường nét trên khuôn mặt, cuối cùng đọng lại trên cằm.
Tắm xong, Cận Nam Dã khoác lên người áo choàng tắm.
Tần Yên cuộn tròn như con tôm trên giường, chăn bông cũng không biết bị đá vào đâu.
Hắn đứng bên cạnh giường, nhìn xuống cô một lúc, đưa tay kéo chiếc chăn bông mà cô đã đá đắp lên người cô.
Hắn nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Trên ban công nhìn ra toàn cảnh thành phố rộng lớn, xe cộ qua lại tấp nập, ánh đèn rực rỡ.
Cận Nam Dã lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, làn khói trắng bay lơ lửng, cuối cùng tan biến trong bầu trời đêm.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, tràn ngập lời chúc mừng của rất nhiều người, tất cả đều chúc mừng hắn chấm dứt kiếp độc thân, quay về ôm mỹ nhân.
Có người khen bạn gái hắn quá xinh đẹp.
Hắn nhấp vào để trả lời từng người một.
Lưu Dự là một con cú đêm, ngay sau khi Cận Nam Dã trả lời tin nhắn liền có cuộc gọi đến: " Chủ tịch của tôi, trễ như vậy không ngủ, hưng phấn quá hả?".
"..." Cận Nam Dã cười bất lực, thở ra một hơi khói, trầm giọng nói: "Không có."
Lưu Dự cũng nở nụ cười, "Nghe giọng điệu của cậu, đây không phải là nguyện ý của cậu sao?"
Tàn thuốc lá được đẩy vào gạt tàn.
"Không, nhưng cần phải có thời gian."
Lưu Dự trở nên hứng thú: " Vẫn không hiểu, ngày mai đi uống rượu nói chi tiết."
"Ngày mai đừng quên đi Thượng Hải."
"Biết rồi."
Cận Nam Dã quấn chặt áo choàng tắm, đi đến tủ lạnh để lấy một chai nước khoáng.
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên.
Tấm hình là hình của một con mèo trắng, đặt trên tay của một nam một nữ.
Tấm hình được chụp sau khi họ ở bên nhau bốn năm trước.
Tần Yên rất thích mèo, đặc biệt là những con nhỏ nhắn xinh xắn.
Cũng giống như toàn bộ con người của cô ấy.
Thực ra lúc đầu, Cận Nam Dã không có ấn tượng lắm với Tần Yên.
Đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của cô, cho dù cô có xinh đẹp đến đâu, hắn cũng không có cảm giác gì.
Khi đó, cô bé ngẩng đầu lên, khí thế hung hăng dồn hắn về góc tường, hùng hổ xin WeChat của hắn.
Nhưng Cận Nam Dã không muốn để ý đến cô chút nào.
Vào thời điểm đó, hắn đến tên của người ta còn không biết.
Cho đến một ngày, Cận Nam Dã cảm thấy quá phiền nên, đã hỏi Tần Yên tại sao cô lại cố chấp như vậy.
Tiểu cô nương da mặt mỏng, không chịu nói thích hắn, lưng thẳng tắp, cả người khẩn trương như đang ở trong quân đội.
Cô bướng bỉnh nhìn anh, nghiêm túc nói: "Muốn kết thêm bạn."
"..."
Thật đúng là...
Anh trực tiếp đi qua cô, bỏ cô ở đó.
Sau đó, Tần Yên không tìm đến hắn.
Nghe người khác nói, cô đã có đối tượng mới.
Cận Nam Dã nghe xong liền cười thầm
Quả nhiên, tiểu cô nương này thật là nông cạn, nói cái gì mà thích hắn thật lâu, chưa được một tháng liền tìm người khác.
Nhưng không lâu sau, Cận Nam Dã nhìn thấy Tần Yên ở trạm cứu hộ động vật đi lạc của trường.
Cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng cây gậy chơi với con mèo sữa.
Cô vốn đã gầy yếu, nay lại ngồi một góc như thế càng làm cho cô càng thêm nhỏ nhắn.
Giống như con mèo trước mặt cô.
Một vài sợi tóc được vén sau tai, một sợi nhỏ buông thõng bên tai, xoắn lại, hướng về nắng hè.
Tần Yên vẫy chiếc gậy với mèo, giơ lên trên.
Con mèo sữa bị cô trêu đến lật ngửa, nằm lăn ra đất dùng móng vuốt màu hồng cào vào mũi.
Cô phá lên cười.
Cô gái nhỏ cười rất tươi.
Cận Nam Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nghĩ ra điều gì đó.
—— Hóa ra "đối tượng mới" của cô là con mèo này.
Sau đó, tiểu cô nương không trêu chọc mèo nữa, vừa hết lớp liền tìm hắn trêu chọc, như cách cô dùng với con mèo.
Ở trước mặt hắn xuất hiện.
Không để cho hắn bắt được.
Một lần hai lần ba lần.
Chờ đã thành thói quen, cô lại đột ngột biến mất.
Tiết tấu sớm bị cô quấy rầy, thói quen được tạo nên một cách vô hình.
Khi tan lớp, hắn luôn nhìn ra cửa trong tiềm thức, tự hỏi không biết hôm nay cô có đến chặn người không.
Mỗi ngày, khi nhìn sang đồng hồ, thấy cô đến trễ vài phút.
Nếu không nhìn thấy, cô đã đi trêu chọc mèo.
Cận Nam Dã biết sở thích của Tần Yên.
Trêu chọc mèo.
Trêu chọc hắn.
Có lần ba ngày không thấy cô, Cận Nam Dã không chịu được nữa, hết giờ học đi đường vòng đến trạm cứu hộ.
Đứng ngoài cửa sổ, Cận Nam Dã có chút tức cười.
Hóa ra con mèo trong trạm cứu hộ đã sinh ra một lứa mèo con, mỗi con nhỏ hơn lòng bàn tay.
Những con mèo sữa đó thậm chí không thể đi lại, cô gái nhỏ đang cho chúng ăn bằng bình sữa.
Cận Nam Dã nắm chắc túi trên vai, nhấc chân bước vào trạm cứu thương.
Tần Yên lúc đó đặc biệt kinh ngạc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt của cô lấp lánh, cùng với biểu cảm kinh ngạc có chút thú vị.
Nhìn khuôn mặt như vậy, Cận Nam Dã đột nhiên nghĩ đến việc trêu chọc.
Hắn ngồi xổm xuống, cố ý hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
Cô đáp: "Em ở đây suốt".
"Thích mèo?"
"Thích."
"Thích tôi?"
"Thích."
Tần Yên nói xong mới có phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
Cận Nam Dã nhận thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Giữa tôi và mèo, em chọn ai?"
"Học trưởng," cô gái nhỏ sửng sốt, có vẻ hoài nghi, "Tại sao anh lại ăn dấm của một con mèo vậy?"
"..."
Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Tần Yên, Cận Nam Dã lần đầu tiên nghe thấy nhịp tim của mình.
Cô nói: "Tất nhiên là em chọn anh."
......
Đèn ở quầy bar hơi mờ, yết hầu của Cận Nam Dã khẽ chuyển động.
Hắn mở tủ lạnh, lấy một chai nước để uống.
Người đàn ông bước vào phòng tắm, mặc một chiếc áo khoác mới tinh.
Trước khi đi, hắn nhìn Tần Yên nằm trên giường.
Cô ngủ rất say.
Không nhận ra hắn sắp rời đi.
Cận Nam Dã thu lại ánh mắt, lấy chìa khóa xe, rời khỏi phòng khách sạn.