Trong nhà bếp, Hàn Tử Đằng cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn sáng thịnh soạn, miệng còn vui vẻ ngân nga ca hát. Đêm qua làm Hiểu Di mệt muốn chết rồi, cho nên anh rất yêu thương. Ngày hôm nay đặc biệt thức sớm, chuẩn bị cho cô một bữa sáng tình yêu.
" Oa! Tử Đằng, anh lại lén dậy sớm chuẩn bị cho em một bữa sáng phong phú như vậy " Giọng nói Hiểu Di từ phía sau vang lên.
Hàn Tử Đằng vừa quay đầu lại, Hiểu Di liền ngay lập tức nhào vào trao cho anh một cái ôm thật chặt.
Ban nãy , cô thức dậy, vô thức ngửi thấy được một mùi thơm phúc, liền đi tìm, mới phát hiện Hàn Tử Đằng chính là đang trong nhà bếp vì cô chuẩn bị bữa sáng. Nhìn anh chuẩn bị những món bình thường cô yêu thích nhất, càng khiến Hiểu Di cảm động suýt chảy nước mắt.
Cô không hề keo kiệt tặng cho Hàn Tử Đằng một cái hôn trên má, từ điểm này có thể thấy được, Hàn Tử Đằng đối với cô đúng là tình cảm sâu đậm.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào đối với cô tốt như vậy, từ khi cha mẹ nuôi về sống cùng chị. Cô chỉ có một mình tự mà kiếm sống, cô làm sao phải thật kiên cường, không phụ thuộc, gánh lấy trách nhiệm trên vai.
Cô cũng chưa bao giờ dám hy vọng có thể có một người nào đó bên cạnh yêu thương cùng chăm sóc mình, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một vòng tay ấm áp, đáng tin cậy có thể cho cô dựa vào.
Mà hiện tại, Hàn Tử Đằng chính là đôi cánh che chở, cô dần dần cảm nhận được yêu là ngọt ngào đến cỡ nào. Điểm này khiến cô vừa mừng vừa lo, giống như là đang nằm mơ vậy.
" Mới sáng sớm, đã rơi nước mắt hả! Bao nhiêu tuổi rồi, còn không xấu hổ sao! " Hàn Tử Đằng dỗ ngọt cô, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô, đưa tay lau đi nước mắt.
" Còn không phải đều là tại anh sao! Lúc mới bắt đầu đối với người ta khi nóng khi lạnh, lúc gần lúc xa, thoáng cái bây giờ lại đối với người ta tốt như vậy, anh bảo em làm sao tiếp nhận kịp hả? "
Hiểu Di cũng nhịn không được nữa, giống như biến thành một cô bé, trên vai Hàn Tử Đằng khóc thút thít.
" Đúng đúng rồi, đều là lỗi của anh, anh không nên thoáng cái đối với em tốt như vậy, anh giờ sửa cũng còn kịp mà! Anh trở lại như trước đây là được rồi " Hàn Tử Đằng nghiêm túc nói.
" Không được, em không muốn anh lại biến trở về loại người như trước đây! " Hiểu Di giương đôi mắt còn ầng ậc nước mắt nói.
" Được, được, được em nói thế nào thì sẽ là thế đó, được chưa! Đừng khóc nữa. Nào, nếm thử bữa sáng tình yêu anh cố ý làm cho em xem? " Hàn Tử Đằng nói bên tai cô.
Anh kéo cô tới bàn ăn bên cạnh, để cô ngồi xuống, tia nắng ban mai theo rèm cửa sổ khép hờ lan vào nhà, chiếu rọi hình ảnh ấm áp lúc này không gì sánh được. Đưa tay múc một bát cháo đưa cho cô.
" Nếm thử đi, xem tài nghệ nấu ăn của anh thế nào? Sẽ không kém so với em đâu "
" Oh, quả nhiên không sai. Nghĩ không ra anh cũng có thể nấu ăn ngon như vậy đó! " Hiểu Di dí dỏm nói.
" Vậy là em xem thường anh hả? Hàn Tử Đằng anh là ai chứ! Tám ban võ nghệ, mười phân vẹn mười, người ta không phải là loại người đưa tay là vớ được đâu! " Anh bắt đầu khoác lác.
" Ha ha...Trên đời này thật là có loại trâu khoác lác không nhai rơm như anh vậy sao! " Hiểu Di cười nói.
" Nói như vậy là em không tin àh? " Hàn Tử Đằng nhíu mày nói.
" Biết vì sao bây giờ bầu trời lại tối đen sớm như thế này không? " Hiểu Di bất ngờ thần bí hỏi.
" Hả? " Hàn Tử Đằng bị Hiểu Di đột nhiên chuyển đề tài nói làm cho ngây người, cả nửa ngày mới phản ứng lại,
" Vì sao? "
" Đương nhiên là bởi vì, anh đang cố sức định làm con trâu khoác lác! Nếu không, làm sao con trâu có thể bay lên che lấp mặt trời được? "
Chờ sau khi Hiểu Di nghiêm túc nói xong đáp án,cũng nhịn không được cười nữa, đứng lên haha. Hàn Tử Đằng lúc này mới ý thức được hoá ra là mình đang bị cô gái này đùa giỡn. Lúc này vừa bực mình lại vừa buồn cười, trâu che mặt trời, cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra cái loại này! Chỉ có điều thấy cô lại bày ra nét tươi cười, tảng đá trong lòng mới buông xuống được.
" Được rồi, đừng cười nữa, nhanh ăn đi, chút nữa tất cả đều nguội hết, thì sẽ không ngon nữa đâu " Hàn Tử Đằng lại múc cho Hiểu Di một bát cháo đầy.
" Em nhìn em xem, gần đầy rất gầy, phải ăn nhiều một chút. Bằng không, sau này anh sẽ lại bày ra khuôn mặt xấu xí cho em xem, đến khi em không chịu nổi mới thôi " Khẩu khí Hàn Tử Đằng nhất thời trở nên nghiêm túc.
" Mặt xấu? Vậy hỏi anh cái gì gọi là mặt xấu hả, có bao nhiêu mặt xấu nào? " Hiểu Di khiêu khích Hàn Tử Đằng.
" Rất xấu rất xấu, xấu đến em chiụ không nổi "
" Vậy là xấu đến cỡ nào? Biểu diễn cho em xem " Hiểu Di cắn đũa, thích thú nhìn chằm chằm Hàn Tử Đằng.
" Thì..thì là như thế này, nói xấu là xấu? "
Nói, Hàn Tử Đằng đem mắt trừng lớn, lông mày nhíu lại, mũi phình to lê, môi mím chặt.
Hiểu Di nhìn, nhịn không được bật cười. Người đàn ông trước mắt này, cô thật sự sấp không nhận ra anh nữa rồi!
" Thấy không, em sợ chưa! Vậy em tốt nhất là nên ngoan ngoãn ăn đi, không nên để người biến thành một con khỉ khô như vậy " Hàn Tử Đằng thở dài liếc mắt nhìn Hiểu Di nói.
" Anh lại nói em giống như một con khỉ khô, em có chỗ nào giống khỉ, như anh nói chứ! " Hiểu Di đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, giả vờ đưa tay muốn đánh anh.
Hàn Tử Đằng một tay ôm lấy cô, hai người vừa đánh vừa nháo, liên tục đến ngã trên sofa trong phòng khách.
Anh đem cô đặt dưới thân, hai người rõ ràng có thể nghe thấy cả hô hấp của nhau, cọ chóp mũi mình với chóp mũi cô, vẻ tươi cười bất giác hiện đầy lên trên gương mặt.
" Hiểu Di, tối nay có muốn chúng ta cùng nhau đi mua quần áo không? "
Hiểu Di nhìn Hàn Tử Đằng khó hiểu.
" Vì sao? Chúng ta phải đi mua quần áo? "
" Không phải chứ, lẽ nào em quên rồi, tối mai là quảng cáo điẹn thoại Aiko của công ty chúng ta lần đầu ra mắt, sau đó còn có một buổi tiệc rượu nữa, ngay tại hội trường Duyệt Khải. Em là người nghĩ ra quảng cáo này, dĩ nhiên cũng nên đi. Hơn nữa, em thân là thư ký của anh, lại càng nên đi "
Hiểu Di gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
" Được, vậy em phải đi, thế còn anh...anh không cùng em đi sao? "
" Uh, quảng cáo chúng ta tiến hành lần đầu ra mắt, anh đương nhiên phải đến hội trường sớm một chút, hơn nữa diễn viên chính, đạo diễn với anh còn phải lên sân khấu trả lời phỏng vấn nữa, cho nên ngày mai anh phải đến sớm một chút đi vào trong đó chuẩn bị. Em có thể đến trễ hơn một chút "
" Được, em biết rồi "
" Như vậy bây giờ chúng ta tiếp tục ngồi không ở nhà có được hay không? " Hàn Tử Đằng nói.
" Vẫn ngồi không ở nhà? Không đi mua quần áo nữa sao? " Hiểu Di hoài nghi nhìn Hàn Tử Đằng.
" Như vậy thật không thú vị "
" Anh là nói, ban ngày mà! Tối nay chúng ta sẽ mua lễ phục. Hơn nữa, sao lại không thú vị, chúng ta có rất nhiều việc để làm mà! "
" Vậy mời anh cho em vài cái ví dụ nghe một chút xem? " Không biết anh lại đang làm trò gì nữa.
" Chính là... " Hàn Tử Đằng bỗng nhiên cười mờ ám, kề sát vào bên tai Hiểu Di nói.
" Chúng ta có thể làm những việc chúng ta đều thích làm mà! Làm xong thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại làm "
" Anh.... " Nghe vậy, Hiểu Di mắc cỡ đỏ bừng mặt, không biết nên trả lời anh thế nào. Chỉ là nghĩ đến anh đang áp sát bên cạnh, phần dưới cơ thể lại căng cứng lên.
" Anh....Không được như vậy? "
Tối hôm quá mới vừa muốn cô cả đêm, hôm nay lập tức lại tinh thần sáng láng, nhìn không ra một chút dấu hiệu uể oải. Không phải nói đàn ông sau khi làm chuyện ấy phải nghỉ ngơi một lúc mới có thể sung sức lại sao?
Hàn Tử Đằng vẫn hôn vội vàng nhưng không thô bạo, từng nụ hôn đều rơi trên những nơi mẫn cảm nhất của cô, thoáng chốc tựa như có một dòng điện, chạy dọc thân thể của cô, khiến cho cô toàn thân run rẩy.
Cô phải thừa nhận, Hàn Tử Đằng thực sự lại vừa khơi gợi khát khao sâu kín nhất trong tâm hồn cô, khát vọng hai người có thể hợp hai thành một, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Hai người sa vào trong sofa, khuôn mặt Hàn Tử Đằng vùi vào trong quần áo Hiểu Di , thỏa thích thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Động tác như vậy khiến Hiểu Di nhìn không thấy anh rốt cuộc đang làm gì, chỉ cảm giác được anh vội vàng đặt nụ hôn lên từng tấc từng tấc trên da thịt cô ,gắng sức thưởng thức da thịt tuyệt đẹp của cô.
Anh như là một đứa trẻ với lòng tham không đáy, vĩnh viễn chẳng thỏa mãn. Nụ hôn của anh theo một đường trượt dần xuống dưới.....
Lập tức, Hàn Tử Đằng một tay ôm lấy Hiểu Di trở về phòng. Trên chiếc giường rộng lớn tao nhã thư thái, lúc này, đang có hai thân thể hoàn mỹ vùi ở giữa, hưởng thụ niềm vui sướng chỉ thuộc về riêng họ.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt của hai người, cho dù chỉ mới vài giờ trước, cảnh tượng này đã từng xuất hiện.
Thế nhưng, họ làm không biết mệt, vẫn cùng tìm kiếm những bí mật trên người đối phương như trước, tiến hành sự giao thoa giữa tâm hồn và cả thể xác.
Ôm thân thể mềm mại trong lòng, Hàn Tử Đằng nhịn không được mà nội tâm xao động.
" Anh yêu em "
Dục vọng chiếm hữu đã giảm bớt, tình cảm mãnh liệt đối với cô, vẫn hiện hữu như cũ, thậm chí lại trở nên càng thêm rõ rệt hơn trước.
Hiểu Di nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhỏ bé di chuyển dọc theo lưng anh, tuy rằng cô không đáp lời, nhưng viền mắt đỏ ửng lại nói lên cảm nghĩ của cô lúc này. Là hạnh phúc xiết bao!
" Làm sao vậy? Anh làm em đau sao? "
Thấy cô hốc mắt ửng hồng, Hàn Tử Đằng lo lắng hỏi, anh nhớ kỹ anh rõ ràng đối đãi với cô rất ôn nhu, nhưng vì sao, khóe mắt của cô lại ươn ướt.
Cô lắc đầu, nhưng ngay cả chóp mũi cũng đã đỏ lên.
Như thế khiến Hàn Tử Đằng có chút khẩn trương, tưởng rằng cô bị làm sao, liền cất tiếng hỏi.
" Nói nhanh đi mà! Em làm sao vậy, muốn để anh lo đến chết sao? "
Hiểu Di nở nụ cười, mở mắt, dùng tay vuốt ve khuôn mặt Hàn Tử Đằng.
" Đừng vội vàng như vậy, em không có sao hết. Chỉ là vui đến phát khóc thôi "
Những giọt nước mắt lăn dài, lại đi cùng dáng vẻ tươi cười, càng chứng tỏ niềm hạnh phúc vui sướng trong lòng cô.
Nhìn Hiểu Di hạnh phúc trong lòng mình, lúc này Hàn Tử Đằng mới yên lòng. Ngẫm lại quả thực cũng buồn cười, anh hiện tại luôn luôn khẩn trương vì cô như vậy, như thế căn bản không giống Hàn Tử Đằng nữa, từ lúc nào anh biến thành một bà già như vậy chứ? Đều là người con gái này, vì cô, anh đã thay đổi không ít, toàn bộ là vì cô, người con gái này thật sự là khắc tinh của anh.
Hy vọng sau này cô sẽ không như Đình Đình, phản bội anh. Anh cũng khó có thể chịu đựng được sự phản bội nữa, nếu như lại phát sinh ra chuyện như vậy, anh không biết chính mình sẽ làm ra loại hành động gì nữa. Nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt Hàn Tử Đằng trở nên phức tạp.
Một trận kích tình qua đi, Hiểu Di nghiêng người dựa vào lòng Hàn Tử Đằng, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào, trong mắt người ta, trông có vẻ thật hư ảo.
Hiểu Di gối đầu lên trên cánh tay hắn, nhẹ giọng cất tiếng nói.
" Bởi vì có anh, khiến em hiểu được sâu sắc, có một người yêu mình, là hạnh phúc dường nào. Hạnh phúc hiện tại với em mà nói, chỉ cần chạm tay là có thể với tới, mà những điều này là những thứ trước nay ngay cả trong tưởng tượng em cũng không dám nghĩ tới. Cám ơn anh, Tử Đằng, thực sự cám ơn anh đã yêu em như vậy! " Hiểu Di xúc động nói.
" Em không cần cám ơn anh, trái lại phải là anh nên cám ơn em. Là em đã khiến cho anh thắp lại hy vọng với tình yêu " Hàn Tử Đằng nói, gắt gao ôm Hiểu Di vào trong ngực.
" Đừng rời xa anh, cũng đừng phản bội anh, bằng không, ngay cả anh cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì nữa! "
" Em sẽ không rời xa anh, cả đời cũng sẽ không! " Hiểu Di cũng ôm chặt lấy Hàn Tử Đằng ,thề thốt.
Họ thức dậy sau khi đã ngủ thẳng giấc, rửa mặt chải đầu xong rồi xuống lầu, phát hiện bác Thẩm đã trở về rồi.
" Bác Thẩm, bác vừa ra ngoài về sao? "
" Đúng vậy! Tiểu Di. Hai người muốn đi ra ngoài sao? Vẫn quay về ăn cơm tối chứ? " Bác Thẩm hỏi.
" Bác Thẩm, chúng cháu không trở lại ăn cơm tối đâu. Hôm nay bọn cháu ra ngoài ăn "
" Được, thiếu gia, gần đây thiếu gia và Tiểu Di rất vui vẻ nha, luôn cùng nhau ra ngoài, như vậy mới phải chứ " Bà Thẩm cười nói.
" Bác Thẩm, chúng cháu chỉ đi công tác thôi mà....... " Hiểu Di đỏ mặt giải thích.
" Ha Ha, bác biết rồi! Tiểu Di, cháu là cùng thiếu gia đi công tác nha! " Bà Thẩm nháy nháy mắt nói.
" Bác Thẩm, bác học theo thói xấu, cháu không để ý đến bác nữa. Bác luôn chê cười cháu " Hiểu Di không chịu bỏ qua nói.
" Được được được, bác Thẩm không cười nữa, không cười nữa, được rồi chứ "
" Hiểu Di, chúng ta phải đi rồi " Hàn Tử Đằng ngắt lời Hiểu Di.
" Uhm, được. Chúng ta đi thôi " Hiểu Di nói.
" Bác Trương, tạm biệt, chúng cháu đi đây "