Chiếc xe vừa chạy đến con hẻm vào nhà Hiểu Di , nhanh chóng đã thu hút nhiều ánh mắt của người dân sống gần đấy.
" Woa....là xe ai vậy , nhìn chiếc xe là biết nhà giàu rồi.Phải chi mình cũng được một lần ngồi trên mấy chiếc xe xịn xò như thế này "
Những người dân sống trong khu này lần đầu thấy có người trong giới thượng lưu chạy vào đây nên họ tò mò là ai ngồi trong xe , bàn tán xì xào với nhau.
Một lát sau về đến nhà Hiểu Di , chiếc xe bóng loáng dừng trước cửa nhà cô khiến bao con mắt của những người dân gần đó nhìn không chớp mắt. Hiểu Di vừa bước xuống xe đi vào nhà thì đã thấy chị mình đứng chờ sẵn ở phòng khách , khoanh tay nghênh mặt.
" Ai vừa đưa mày về đấy ! Còn chạy chiếc xe đẹp như vậy đưa mày về , sao rồi.. mới kiếm được con cá lớn sao? " Y Na nói với giọng châm chọc , mỉa mai .
" Ai đưa em về cũng được, còn chuyện kiếm được con cá lớn hay không cũng không liên quan gì đến chị , em mệt rồi không muốn cải nhau với chị !!! "
" Con này, hôm nay mày gan quá rồi, dám dở giọng đấy với chị mày , mày như thế là không muốn sống nữa đúng không? "
Y Na vừa tức giận vừa ngạc nhiên, hôm nay quả là ngày đầu tiên cô nói chuyện như thế với chị mình , vì lúc trước chỉ toàn là cô im lặng mặc cho Y Na muốn làm gì thì làm.
Hiểu Di nói xong quay lưng đi thẳng vào phòng mặc kệ cho Y Na bên ngoài la lói , tức giận chửi mắng cô ra sau.
Cô nằm xuống chiếc giường cũ kỉ, nhỏ nhắn nghĩ về chuyện Tử Đằng vừa giúp mình giải vây, cô bắt đầu có một chút ấn tượng tốt , nhưng sau đó cô lại nghĩ đến người đàn ông đã phản bội mình , ánh mắt từ dịu dàng , vui tươi chuyển sang có chút buồn bã. Sau đó cô lại nghĩ:
" Mình đúng là không nên buồn vì loại đàn ông như vậy, phải phấn chấn và vui vẻ , ai mà chưa từng thất tình chứ , chỉ là lần đầu thất tình thôi , không gì phải buồn hết, thất tình thêm vài lần nữa sẽ quen thôi ! Lâm Hiểu Di mày phải mạnh mẽ lên , không được mít ướt nữa , mạnh mẽ, phải mạnh mẽ "
Hiểu Di ngồi dậy chuẩn bị liệt kê tên những công ty thuộc chuyên nghành thời trang , để ngày mai cô sẽ đến để xin việc.
Hiểu Di liệt kê hết công ty này đến công ty khác , cho đến khuya cô ngủ lúc nào cũng không hay ,đến khi trời sáng.
Đôi mắt to tròn , long mi dài cong , mí mắt giật giật cô thức dậy, vương vai , ngáp dài một cái , chuẩn bị tinh thần sảng khoái , cô đã sẵn sàng cho một ngày dài hôm nay.
Hiểu Di ngồi dậy , bước xuống chiếc giường , nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong .
Cô nhanh nhẹn chạy ra nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho ba mẹ , vì ông bà đã già yếu không còn sức lao động , chị cô thì chả quan tâm gì đến việc lo cho ba mẹ , nên cô quyết tâm hôm nay nhất định phải tìm được việc .
" A...chết sắp trễ xe buýt rồi , phải nhanh , nếu không lại phải đợi chuyến sau mất "
Cô lật đật cầm hồ sơ , chạy thụt mạng đến trạm xe buýt , vừa chạy đến trạm , hai tay cô đặt lên đầu gối , cúi người thở gấp , rồi nhanh chóng bước lên xe cùng mọi người .
Xe buýt chạy được một lúc cũng đến trạm tiếp theo , bác tài dừng xe, tất cả mọi người ai cũng gấp rúc đi làm việc , nên họ chen lấn nhau dành xuống xe , chỉ có cô là ngồi tại chỗ chờ cho mọi người xuống một ít, mình mới đi xuống .
" Để xem công ty đầu tiên mình đến là.....là Hàn thị sao!! Một công ty lớn như vậy có nhận mình không đây , không sau không thử sau biết được , mong rằng chủ tịch ở đấy sẽ không phải là hổ "
Hiểu Di nhanh chân đi đến địa điểm đầu tiên , nhưng cô không hề biết chủ tịch của tập đoàn này không phải là hổ mà chính là ác ma .
Hiểu Di vẫn rất vui vẻ bước vào công ty , cô ngẩn đầu nhìn xung quanh , sau đó lại xoay người nhìn giáp hướng , cô thật sự không tin vào mắt mình , nó , nó còn lớn hơn cô nghĩ nữa đấy ! Vài phút sau, một nhân viên nữ gọi cô.
" Chào quý khách, quý khách muốn mua quần áo , túi xách hay cần phỏng vấn về sản phẩm gì không ạ? "
Hiểu Di giật mình nhìn về phía nhân viên gọi mình , cô lật đật trả lời.
" À...không , tôi vào không phải để mua quần áo hay túi xách , tôi muốn xin việc làm , cô cho tôi hỏi phòng của quản lý ở đâu vậy ? "
" Cô vào để xin việc sao , để tôi đưa cô đến phòng của quản lý , cô đi theo tôi "
Vừa nói nhân viên vừa giơ cánh tay , mời Hiểu Di đi về phía thang máy . Nhân viên bấm vào tầng 3 của thang máy, nó bắt đầu cử động cho đến khi phát ra tiếng " Ting " .
Hiểu Di bước đi cùng với nhân viên, nhân viên bước đến gõ cửa phòng của quản lý.
" Cốc cốc "
" Vào đi "
" Quản lý Phùng có người đến xin việc"
" Được , cô ra ngoài trước đi "
Nhân viên vừa bước ra ngoài , Hiểu Di bước tới chào hỏi.
" Chào!! quản lý Phùng , tôi là Lâm Hiểu Di , tôi đến để phỏng vấn "
Quản lý tên là Phùng Mạc , anh ta rất thông minh nhưng cũng là một người đa nghi , luôn đặt vấn đề khó để thử thách người xin việc, nhưng hôm nay lại khác Phùng Mạc chẳng đặt vấn đề gì mà cầm áo vest khoác lên .
" Cô tên Lâm Hiểu Di đúng không? "
" Dạ....đúng , tôi đến để..." Cô chưa kịp nói hết câu thì Phùng mặc giơ cánh tay , như ám chỉ ngừng nói, khiến cô phải tự cắt ngang lời nói của mình.
" Tôi biết cô đến để phỏng vấn , nhưng tôi không phải là người phỏng vấn cho cô , cô đi theo tôi lên gặp chủ tịch "
" Chủ....chủ tịch sao ? không phải người mới là đều phỏng vấn với anh sao ? sao lại đổi thành chủ tịch rồi? "
" Nếu cô còn hỏi nhiều thì nhanh chóng cầm hồ sơ ra khỏi công ty đi "
Hiểu Di vừa nghe xong lấy tay đặt lên miệng gật gật đầu , cô nghĩ.
" Làm sao bây giờ , phỏng vấn với quản lý đã khó rồi , bây giờ đến chủ tịch phỏng vấn , thế là khả năng được nhận từ 80% xuống chỉ còn 0% thôi sao, cuộc đời mình sau lại đen đủi như vậy "
Hiểu Di ủ rủ bước đi phía sau Phùng Mạc , nhưng trong đầu lại nghĩ phải làm sau khi gặp mặt chủ tịch, cũng chính là Hàn Tử Đằng