Hàn Tử Đằng nhìn Hiểu Di bên cạnh giả vờ ngủ, dường như lúc này thế giới chỉ của riêng hai người bọn họ. Cô thật đúng là rất dễ ngủ, bất luận là ở chỗ nào, đầu chạm gối là có thể ngủ.
Chỉ có điều là bộ dáng khi ngủ cực kỳ đáng yêu, thật tốt khi khoang hạng nhất này chỉ có hai người bọn họ, nếu không nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông phải chảy nước miếng.
Anh yêu cầu tiếp viên hàng không mang đến một cái chăn, rồi nhẹ nhàng đắp lên người cô, trong mắt người khác, hai người hẳn là một cặp đôi tình nhân khiến cho ai cũng phải ao ước.
Nhận ra gương mặt Hiểu Di ửng đỏ, Hàn Tử Đằng liền biết cô đang giả vờ ngủ, cố ý kề sát bên tai cô nói, đem toàn bộ hơi thở vờn quanh lỗ tai mẫn cảm của Hiểu Di. Cô giả vờ không nổi nữa rồi, xoay qua…Thấp giọng quát.
" Anh rốt cuộc là muốn gì hả! "
" Không nên tức giận mà. Anh sai rồi, anh không nên nổi giần đùng đùng với em như vậy, khi đó tâm trạng anh không tốt, em tha thứ cho anh có được không? " Hàn Tử Đằng nói luôn một hơi.
" Bây giờ biết sai rồi, lúc đó anh cũng không biết mình hung hăng cỡ nào đâu! Cứ như vậy dữ dẵn hét lên với em! " Hiểu Di buồn bã nói.
" Xin lỗi, là anh sai rồi, anh không nên đối với em hung hăng như vậy, em đừng để bụng, đừng đau lòng, có được hay không. Anh sẽ không hung dữ với em lần nữa. Hơn nữa, sau khi kết thúc quá trình quay quảng cáo chụp ảnh lần này, anh sẽ cho em một kinh kỉ! Em tha thứ cho anh đi! " Hàn Tử Đằng yêu thương nói.
" Vậy sau này anh cũng không được phép hung dữ với em nữa đấy ! " Hiểu Di làm nũng nói.
" Được được, từ này về sau đối với ai hung hăng cũng được chứ không đối với em! " Hàn Tử Đằng vội vã bảo đảm.
Lúc này Hiểu Di mới lại lần nữa bày ra bộ mặt tươi cười.
" Anh biết không, đảo Jeju vẫn luôn là ao ước của em, đó là thiên đường của con gái, là một vùng đất lãng mạn, em đã từng nghe qua một câu nói như thế này " đi tới nơi lãng mạn nhất, ưng thuận lời hứa hẹn lãng mạn nhất " , sau khi nghe câu nói đó, em cũng rất muốn được cùng người em yêu đi đến đảo Jeju một lần, đó là thiên đường mơ ước của em. Tuy rằng lần này chúng ta chỉ là đi chụp ảnh quảng cáo, thế nhưng vào những lúc rảnh rỗi, chúng ta có thể đi ngắm phong cảnh xung quanh. Em muốn đi núi Sanbang, và hương thụ cả suối nước nóng trong lòng của ngọn núi này , em còn muốn đi Seongsan Sunrise Seak , nghe từ
" Seongsan " trong tiếng hàn có nghĩa là núi pháo đài , ngọn núi còn trong giống như vương miệng , em thật sự rất muốn chiêm ngưỡng chúng tận mắt , chúng ta cùng đi có được không? "
Hiểu Di tựa vào trong lòng của Hàn Tử Đằng ngọt ngào nói.
Nghe được lời của Hiểu Di, Hàn Tử Đằng vô thức siết chặt cánh tay của mình, nội tâm có chút khuấy động, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt lại dấy lên sự phức tạp.
Sau mấy tiếng ngồi trên máy bay, rốt cuộc bọn họ cũng đến được đảo Jeju , đó đích thực là một hòn đảo nhỏ mà xinh đẹp. Hiểu Di trước khi đến đây đã tìm hiểu qua thật kỹ, cô biết nơi này có mấy bãi biển không tệ, nước biển đều tốt lắm, như là bãi biển Jungmun và bãi biển Hyeopjae.
Cho nên cần phải đi quan sát trước một chút, xem nơi nào thích hợp để chụp ảnh. Còn có, chính là có thể đến Tông miếu Jongmyo để quay cảnh cuối cùng khi đôi tình nhân gặp lại nhau.
Nhưng ngày hôm nay rõ ràng là không được, bây giờ đã là rạng sáng rồi, cần phải ngủ một giấc thật tốt, ngày mai bắt đầu làm việc.
Đến đón tại sân bay chính là xe của khách sạn, công ty có tiền thật tốt, chiếc xe là một chiếc minibus, tới cũng vừa lúc.
Khách sạn Trương Khiết chuẩn bị chính là một khách sạn năm sao, anh đã đem toàn bộ từ lầu 2 của khách sạn trở xuống bao toàn bộ, tuy rằng ngay từ đầu Hàn Tử Đằng cũng không nói rằng muốn tới, nhưng mà lầu hai ở đây vốn lại còn dư một gian phòng, cho nên bây giờ lại vừa đủ cho mọi người.
Hàn Tử Đằng cho rằng tất cả mọi người rất khổ cực, đó là nguyên do vì sao anh nói ngày thứ hai mọi người có thể hoàn toàn nghĩ ngơi, cho mọi người thoải mái một ngày, đợi đến ngày kia bắt đầu làm việc. Sau khi nghe xong mọi người đều hết sức phấn khởi.
" Chờ một chút, đạo diễn, tôi muốn ngày mai cùng anh với cả đoàn đi vòng trên đảo một chút xem cuối cùng chúng ta sẽ chọn bãi biển nào làm bối cảnh, còn có cả Tông miếu Jongmyo, tôi cũng muốn đi qua đó. Tôi nhớ rõ là buổi trưa sẽ có thuyền có thể đưa đi, chúng ta vào buổi chiều sẽ theo thuyền trở về, những người khác ngày mai nghỉ ngơi tốt một chút, có được không? " Hiểu Di đề nghị, vốn đây chính là kế hoạch ban đầu của cô.
" Được, không có vấn đề, chúng tôi về phòng trước đây. "
Sáu giờ sáng ngày thứ hai trên đảo Hiểu Di bắt đầu đi, tối hôm qua cô ngủ rất tốt. Kéo tấm rèm cửa sổ, mặt trời đang từ từ nhô lên, đẹp quá, nếu lần này có thời gian rảnh rỗi nhất định phải ngắm mặt trời mọc.
Trước đây, bởi vì chuyện của ba mà không có thời gian đi du lịch, cho nên lần này cô nhất định không thể bỏ lỡ.
Cô online xem xét một chút, con đường mòn Olle nằm trên một cái hang núi lớn gần bờ biển, trên hang núi đó còn có một khối đá to, nghe nói đó là nơi có thể ngắm mặt trời mọc tốt nhất, cô thật sự rất muốn đi…
Đợi đến tám giờ là thời gian phòng ăn bên trong của khách sạn phục vụ buffet sáng, nhìn trước mặt nhiều món ăn ngon đến vậy, Hiểu Di như muốn chảy nước bọt thèm thuồng.
Mỗi một thứ cô đều nếm qua một chút. Tuy rằng ngày hôm nay là thời gian nghỉ ngơi của người khác, nhưng mọi người vẫn thức dậy sớm một chút, bọn họ đều muốn đi dạo một vòng quanh hòn đảo xinh đẹp mỹ lệ này.
Sau đó một nhóm ba người đi đến cửa khách sạn, Hiểu Di cứ quay đầu lại nhìn, muốn nhìn một chút xem Hàn Tử Đằng có thức dậy xuống ăn sáng hay không, thế nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
" Ôi Chủ tịch"
Đạo diễn cất giọng khen ngợi làm cho Hiểu Di quay đầu nhìn lại cửa khách sạn, Hàn Tử Đằng không biết ở đâu mượn đến một chiếc xe, anh đã ngồi sẵn bên trong chờ bọn họ, dường như anh đã an bài hết mọi chuyện từ trước rồi.
" Chủ tịch , có lẽ vẫn không nên lái xe chứ, anh nên ngồi ở phía sau nghỉ ngơi mới phải? "
Nhân viên của đoàn phim lấy lòng nói, làm việc ở đoàn phim lâu năm như vậy, sớm đã biết đoán ý người khác thông qua ánh mắt, anh đương nhiên biết Hàn Tử Đằng là muốn cùng Hiểu Di ngồi cùng một chỗ.
Hàn Tử Đằng cũng không hề cự tuyệt, ngồi xuống phía sau, để cho nhân viên của đoàn phim lái xe, đạo diễn ngồi ở vị trí kế bên anh, Hiểu Di ngồi ở ghế sau.
Xe di chuyển không lâu, Hàn Tử Đằng nhìn ngoài cửa sổ lơ đãng hỏi
" Ban nãy cứ nhìn cái gì ở phía sau vậy? Làm rớt gì sao? "
Mặc dù anh không nói rõ bất kỳ người nào, thế nhưng tất cả mọi người biết anh chính là đang ám chỉ đến Hiểu Di. Hiểu Di cuối cùng nhìn qua vẻ mặt của mọi người, cũng giả vờ giống như không có gì lạ.
" Không có, tôi chỉ là muốn nhìn xem anh có xuống dùng bữa sáng, nhưng mà….anh làm sao lại đi cùng chúng tôi? "
Hàn Tử Đằng mỉm cười quay đầu nhìn Hiểu Di.
" Tôi không phải đã nói rồi sao, quảng cáo này tôi cũng sẽ theo quan sát, hơn nữa…tôi nghĩ muốn cùng em…mọi người cùng đi xem xét. " Anh vốn thầm nghĩ nói " em " thế nhưng nhìn lại có mặt hai người khác, cho nên buộc lòng phải nói một tiếng " mọi người "
" Àh "
Trong lòng Hiểu Di chợt dâng lên một chút ngọt ngào, hạnh phúc, cũng không nói bất kỳ lời nào nữa, trên xe lại là một sự im lặng.