" Ngươi thích hắn " Dương Nhi nói với vẻ rất kiên định.
" Vậy nếu ta hủy hoại đi sự thuần khiết này của ngươi , liệu hắn còn đối xử tốt với ngươi nữa hay không? Ta thật sự rất muốn xem cảnh đó , khung cảnh ngươi bị một người đàn ông làm cho quằn quại trên giường , bất chợt bị Hàn Tử Đằng nhìn thấy , ta thật sự rất muốn xem , sắc mặt của hắn sẽ như thế nào đó nha! Ha Ha...."
Dương Nhi cười điên cuồng.
Hiểu Di vừa nghe thấy , suy nghĩ của cô thêm phần hoảng sợ .
Không , không thể như vậy ! Ngày đầu cô gặp Hàn Tử Đằng , tuy đã mất đi trinh tiết , nhưng cô nhất định không bao giờ để người đàn ông nào chạm vào người cô nữa ! Cô thật sự quá đau khổ rồi...
" Không được , van xin cô đừng làm như vậy ! "
" Quả nhiên , ngươi biết sợ rồi "
" Ta van xin cô , đừng làm như vậy! "
" Vì sao không nên? Khiến ngươi đau khổ , chuyện gì ta cũng sẵn lòng thực hiện "
" Không , không được , cô không thể làm như vậy ! "
" Ta vì sao không thể làm như vậy? Vậy ngươi cầu xin ta đi ! "
" Tôi..." Cằm Hiểu Di đột nhiên bị đẩy lên , bị bốp chặt.
" Sao? Rất miễn cưỡng sao ! "
" Không....xin , van xin cô , đừng làm như vậy với tôi "
" Ngươi cũng biết buông bỏ tôn nghiêm của bản thân cầu xin người khác à ! Haha....Lâm Hiểu Di , ngươi thật sự quá ngây thơ rồi , ngươi nghĩ , ngươi cầu xin ta rồi , ta sẽ tha cho ngươi sao? Nằm mơ đi ! Ta nhất định phải hủy hoại ngươi "
Lúc này Dương Nhi đã thật sự điên cuồng.
Ả cười một cách tàn nhẫn , dùng dao xé toạt lấy y phục trên người Hiểu Di , Hiểu Di bây giờ so với đứa trẻ mới sinh thật giống hệt như nhau ! Da thịt từng chỗ từng chỗ một bị lộ ra.
" Đừng mà ! " Hiểu Di vô lực thỉnh cầu , Hiểu Di cố động đậy , nhưng cũng không thể di chuyển sợi dây vẫn còn sít sao xiết chặt trên người.
" Nhìn da dẻ thế này ! Làm sao tên Tử Đằng đó cưỡng lại được đây ! Ta so với ngươi lại kém hơn nhiều rồi ! Nhưng , như vậy cũng tốt , những gã đàn ông đó , chắc chắn sẽ rất thích thú cho xem "
Dương Nhi ghé vào tai Hiểu Di nói từng câu từng chữ một , bộ dạng giống như một con quỷ khát máu.
" Đừng mà ! Van xin cô , buông tha cho tôi đi " Hiểu Di tuyệt vọng nói.
" Chờ một chút , qua một lúc nữa chắc chắn sẽ thả ngươi đi " Nói xong , Dương Nhi liền đi thẳng về phía cánh cửa.
Đôi mắt Hiểu Di bị ánh sáng rọi vào làm lóa đến đau nhứt , cô bắt đầu tuyệt vọng . Tử Đằng sẽ không đến cứu cô sao ? Nếu thật sự là như vậy , cô sẽ không tiếp tục sống trên đời này nữa , sống để mang tủi nhục cô thà chọn cách tự sát.
Bên ngoài gian phòng Dương Nhi bước đến trước mặt một gã đàn ông thô tục , hèn mọn.
" Ả ta không chịu đựng được cô đơn đâu ! "
Đôi mắt của gã đàn ông lập tức sáng ngời , hắn biết người bị bắt tới đây không phải là một người bình thường , mà chính là người được Hàn Tử Đằng chú ý đến , hắn biết rõ sự lợi hại của Hàn Tử Đằng , nếu Dương Nhi không cho hắn nhiều tiền đến như vậy , bản thân hắn tuyệt đối không có can đảm làm chuyện này!
" Vậy , cô muốn tôi làm gì bây giờ "
" Một người con gái xinh đẹp đang phải chịu cô đơn, ngươi nói phải làm sao đây ? Ngươi không nhanh đi vào trong tiếp đón chiều chuộng người ta à ! "
Dương Nhi che miệng , cười với giọng xảo nguyệt
" Tất nhiên , nếu cô đã nói như vậy , tôi đương nhiên là cam tâm tình nguyện rồi ! "
Hắn biết người bị bắt tới đây là một mỹ nhân , sớm đã rất hưng phấn , thích thú.
" Đừng vội ! Ngươi hãy từ từ thưởng thức ! Chỉ có một người cho ngươi thôi , các anh em còn lại phải chịu thiệt nhiều rồi , ngươi cũng vất vả nhiều , đây là phần thưởng dành cho ngươi đấy ! "
" Dương tiểu thư , cô thật dự là một ác ma tàn nhẫn ! Haha....nhưng tôi thích "
Dứt lời hắn trực tiếp đi vào bên trong gian phòng tối đen như mực.
Bước vào hắn tiện tay đóng sầm cánh cửa lại . Ánh sáng chói mắt cũng theo đó biến mất .
Thế nhưng , Hiểu Di biết người đi vào không phải là Dương Nhi , mà chính là một gã đàn ông , nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy buồn nôn ! Lẽ nào , lẽ nào.....Cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại , mặc cho nước mắt rơi xuống...
" Ôi ! Mỹ nhân , khóc cái gì chứ ! Anh đây sẽ thật chiều chuộng cưng mà ! "
Gã đàn ông này sớm đã chịu không nổi ! Hai tay hướng về thân thể trần trụi của Hiểu Di sờ soạn.
" Làm sao , bị trói như vậy chắc là cưng rất khó chịu , đừng nóng vội , anh sẽ cởi dây trói ra cho cưng ! "
Ngay lúc hắn gần cởi sợi dây đang buộc chặt trên người Hiểu Di ra , Dương Nhi mang theo người bước đến.
" Chuyện gì vậy ! không phải đã nói cho cô ta sung sướng một chút nữa, mới dẫn người đến sao? "
Một tên thuộc hạ hấp tấp chạy tới , hét lớn.
" Dương tiểu thư ! Có người truy đuổi đến đây ! "
" Cái gì ! " Gã đàn ông mất hứng , nhanh chóng đứng dậy , quay đầu lại đưa mắt nhìn Hiểu Di.
" Mỹ nhân , một chút nữa anh sẽ trở lại với cưng ! Mau ! Ra ngoài xem ! "
Một đám người liền xong ra ngoài chỉ để lại một mình Hiểu Di trong gian phòng lạnh lẽo , âm u...
Là Tử Đằng đến cứu cô sao? Tốt rồi...vậy là tốt rồi ! Còn chưa kịp nghĩ gì thêm , Hiểu Di cũng không còn sức cố gắng được nữa , ruốt cuộc ngất đi.
" Tử Đằng ! Nơi Từ Minh bảo cậu đến , là ở đây ! "
" Vào trong ! "
Ra lệnh một tiếng , một đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào căn nhà bị bỏ hoang.