Cô đã khóc, bởi vì cô nhìn thấy người bước xuống xe chính là Thế Hoằng.
Nhìn thấy anh, sự sợ hãi và uất ức trong lòng liền dâng trào, chưa bao giờ cô muốn chạy về phía anh như lúc này, cô quên mất hiện tại mình đang giả làm Lê Thị Xúi, cô nghĩ rằng mình đang là Bình An - người yêu của Thế Hoằng nên đã vươn tay về phía anh rồi nghẹn ngào gọi: ”Hoằng… Cứu em…”
Thế Hoằng đã nghe thấy giọng nói của cô, anh vội vàng trả lời cô: “Đừng sợ, anh đến cứu em đây… Em đừng sợ…”
Trạch Anh nghe mà cảm thấy khó hiểu, ông chủ và người giúp việc thân nhau đến nỗi xưng hô anh - em luôn rồi?
Lại nhìn lên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Thế Hoằng, Trạch Anh cảm thấy thật là nực cười. Thế Hoằng luôn luôn đối xử tệ với em trai, vậy mà bây giờ lại lo sợ và muốn bảo vệ cho một người giúp việc. Trong mắt anh, em trai của anh thậm chí còn không bằng một người giúp việc xấu xí?
Trạch Anh càng nghĩ mà càng căm hận Thế Hoằng. Thế Hoằng lúc này lại quát lớn: “Thả cô ấy ra! Thả ra!”
“Mày thả cô ấy, tao sẽ để cho mày cút, còn nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tao sẽ giết mày! Tao nhất định sẽ giết chết mày!” Thế Hoằng bắt đầu mất bình tĩnh, hai mắt anh đỏ lên, trông như một con thú dữ tợn muốn ăn tươi nuốt sống Trạch Anh.
Dáng vẻ anh như vậy khiến cho Trạch Anh nhớ tới lần đầu tiên anh nổi điên lên. Anh đã cầm một con dao mà lao về phía Trạch Anh, nếu không phải có bố của hai người ngăn cản thì thật không biết Trạch Anh sẽ thế nào rồi.
Mọi người đều nghĩ rằng sau khi bố mất, Thế Hoằng mới đối xử tệ với Trạch Anh, nhưng thật ra trước đó anh vốn đã căm ghét Trạch Anh rồi. Chẳng qua trước kia có bố bảo vệ nên anh mới không làm gì được Trạch Anh, đến khi bố mất rồi thì anh mới có thể không ngần ngại gì mà đánh đập, hành hạ anh ấy thôi.
Trạch Anh không biết chính xác là vì lý do gì mà Thế Hoằng lại đối xử với mình như vậy. Là do ghen tỵ với anh ấy sao? Ghen tị vì trước kia bố luôn thiên vị anh ấy, ghen tị vì anh ấy được bố yêu chiều, ghen tị vì anh ấy có mẹ, còn mẹ của Thế Hoằng thì chết sớm?
Nhưng mẹ anh ấy sau đó cũng đã chết rồi, bố thì cũng đã không còn, tại sao Thế Hoằng vẫn đối xử tệ với anh ấy chứ?
Mặc dù gần đây Thế Hoằng đã có chút thay đổi, nhưng mà cũng quá muộn rồi! Trạch Anh quyết định phải khiến cho Thế Hoằng trả giá!
Tuy nhiên, hiện tại vẫn còn chưa được, bây giờ Trạch Anh vẫn chưa đủ sức để chống lại Thế Hoằng. Hiện giờ tình thế lại nguy cấp, anh ấy cũng không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được, anh ấy phải thoát thân đã.
Nhìn Bình An đang nằm dưới đất, Trạch Anh sau đó lại nhìn về phía Thế Hoằng rồi bảo: “Tha cho cô ta cũng được, nhưng mày nhất định phải để tao đi.” Anh ấy đã cố khiến cho giọng mình trầm xuống để Thế Hoằng và Bình An không nhận ra giọng nói của anh ấy.
Thế Hoằng quả thật không nhận ra, mà anh cũng chẳng quan tâm đến vấn đề đó, trong đầu anh bây giờ chỉ để tâm đến sự an toàn của Bình An, cho nên anh ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của Trạch Anh: “Được, thả cô ấy ra, tao nhất định sẽ để cho mày đi.”
“Lỡ tao thả cô ta ra rồi mày lại đuổi theo tao thì sao?” Trạch Anh nghi ngờ mà hỏi Thế Hoằng.
Thế Hoằng ngay lập tức nói: “Tao nói lời giữ lời, thả cô ấy ra rồi tao sẽ cho mày đi.”
“Tao không tin!” Trach Anh lớn tiếng, sau đó nhìn về phía con dao đang rơi bên cạnh dì Sen rồi bảo: “Trừ khi mày tự đâm dao vào chân mày, như vậy tao mới có thể an tâm là mày không đuổi theo tao được.”
“Không được!” Bình An ngay lập tức trừng mắt nhìn Trạch Anh rồi quay sang, nhìn về phía Thế Hoằng mà bảo: “Anh không được làm như thế!”
Nhưng không ngờ rằng, Thế Hoằng lại nói với Trạch Anh: “Được, nhưng mày nhất định phải thả cô ấy ra.” Nói dứt lời, anh liền đi về phía dì Sen.
Bình An vừa lo sợ lại vừa không thể tin nổi, trong lòng cô vô cùng hoang mang: Chẳng lẽ Hoằng định làm theo lời tên sát nhân này sao?
Bình An không dám tin, cô lại chợt nhớ ra rằng mình đang đóng giả làm Lê Thị Xúi, vì thế trong mắt anh cô chỉ là một người giúp việc thôi, anh sẽ không vì cô mà làm theo lời tên sát nhân kia có phải không?
Đúng vậy, Bình An cảm thấy nhất định là anh sẽ không làm thế, chắc là anh chỉ đang lừa tên sát nhân kia rồi tìm cơ hội ra tay mà thôi.
Bình An tự nhủ với mình như thế, vậy mà không ngờ rằng Thế Hoằng đã nhặt con dao bên cạnh dì Sen lên, sau đó không chút do dự mà đâm mạnh vào đùi mình.
Lưỡi dao đâm mạnh vào chân, máu đỏ ứa ra thấm ướt đẫm quần.
Bình An ngỡ ngàng, hô hấp cũng ngừng lại, cô không dám tin mà nhìn chằm chằm vào chân của Thế Hoằng. “Anh… Anh vừa làm gì vậy?”
“Anh không sao.” Thế Hoằng dù vô cùng đau đớn nhưng vẫn dịu dàng nhìn về phía Bình An rồi nói với cô: “Em đừng sợ, anh sẽ cứu được em…”
“Em hỏi anh đang làm gì vậy?” Bình An kích động mà hét lớn, “Sao anh lại làm như vậy chứ?”
Thế Hoằng không trả lời, anh lại nhìn về phía Trạch Anh mà nói: “Tao đã đâm rồi, bây giờ mày thả cô ấy ra.”
Lúc này, Trạch Anh đã siết chặt bàn tay. Mặc dù đã suy đoán rằng Thế Hoằng sẽ thật sự vì sự sống chết của Bình An mà tự làm hại mình, nhưng anh ấy không thể ngờ Thế Hoằng lại ra tay dứt khoát đến như vậy. Anh vì cô mà không hề do dự dù chỉ một chút, cô thật sự quan trọng với anh đến như vậy sao?
Trạch Anh nở một nụ cười giễu cợt, sau đó thì lại nói với Thế Hoằng: “Mày mới đâm một chân, chân bên kia vẫn còn đuổi theo tao được.”
Nghe thấy vậy, Bình An ngay lập tức quát lớn: “Câm miệng! Tên khốn kiếp!” Từ trước đến giờ rất hiếm khi cô mắng chửi người khác, nhưng bây giờ cô cô thật sự căm tức đến phát điên rồi.
Thế Hoằng đứng ở đó cũng vô cùng giận dữ, nhưng vì Bình An còn đang ở trong tay Trạch Anh nên anh đành nhượng bộ. “Tao chỉ đâm một lần nữa, mày phải thả cô ấy ra, nếu không tao sẽ xé xác mày.”
Trạch Anh nghe vậy thì chỉ nhếch mép cười nhạt, Bình An thì lại vô cùng hốt hoảng, luôn miệng nói: “Không! Không được đâm nữa!”
Cô nhìn về phía Thế Hoằng rồi bảo anh: “Nghe lời em, đừng đâm nữa, hắn đang lừa anh, anh đừng có đâm.”
Thế nhưng, Thế Hoằng vẫn nắm chặt con dao, đâm mạnh vào chân bên kia của mình.
Sự đau đớn truyền đến khắp cơ thể, Thế Hoằng nhăn mặt, anh đau đến gần như ngã quỵ nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu lên một tiếng. Ngược lại là Bình An hét lên rất thảm thiết, giống như người bị đâm là cô chứ không phải là Thế Hoằng.
Cô vươn tay muốn chạm tới anh, cơ thể cố gắng di chuyển về phía anh nhưng lại bị Trạch Anh ấn chặt dưới đất. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, nhìn Thế Hoằng với đôi chân đầy máu khiến cho trái tim cô đau đớn vô cùng.
Tại sao anh lại ngốc như vậy? Tại sao anh lại ngốc đến thế chứ? Vì cô mà anh làm như vậy… Nhưng tại sao? Tại sao dù là Bình An hay là Lê Thị Xúi thì anh vẫn đối tốt với cô như thế chứ?
Bình An nghẹn ngào mà hỏi Thế Hoằng: “Tại sao?”
Thế Hoằng không trả lời, anh nhìn về phía Trạch Anh mà thúc giục: “Mau thả cô ấy ra!”
Trạch Anh vẫn không thả, anh ấy vẫn kề đá vào cổ Bình An. Nhìn phần sắc nhọn của cục đá như đang cứa trên da cổ của Bình An, Thế Hoằng thật sự sắp mất kiểm soát rồi. Hai mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn như thú dữ, giọng nói trầm khàn vang lên như muốn nổ tung: “Thả cô ấy ra!”
Trạch Anh có chút sợ sệt trước sự hung tợn của Thế Hoằng, nhưng anh ấy cảm thấy Thế Hoằng sẽ không làm gì mình, bởi vì Bình An vẫn còn đang nằm trong tay anh ấy.
Hệ thống đen nói Trạch Anh phải tự tay làm bị người trong biệt thự bị thương thì mới có thể khiến năng lượng hắc ám tăng lên, cho nên Thế Hoằng tự tay làm hại mình thì Trạch Anh cũng chẳng được lợi ích gì cả. Thế nhưng, anh ấy vẫn muốn Thế Hoằng phải đau đớn và thống khổ. Không chỉ vậy, anh ấy còn muốn Thế Hoằng nhục nhã nữa.
“Mày quỳ xuống đi!” Trạch Anh lên tiếng, “Quỳ xuống thì tao sẽ thả cô ta đi.”
“Không! Đồ khốn!” Bình An trợn trừng mắt, khuôn mặt nổi giận trông vô cùng hung dữ. Trạch Anh thầm nghĩ đúng là chủ nào tớ nấy, người giúp việc riêng của Thế Hoằng cũng như anh vậy, đều giống như một con thú hoang, chẳng phải loại tốt lành gì.
Anh ấy lại nhìn về phía Thế Hoằng thì đã thấy anh siết chặt bàn tay, biểu cảm trên khuôn mặt như muốn lột da róc xương người khác vậy.
“Sao? Không muốn quỳ?” Trạch Anh dí mạnh dao vào cổ Bình An rồi uy hiếp: “Vậy là mày muốn cô ta chết?”
“Không! Dừng lại!” Thế Hoằng nói lớn. Bình An cũng lớn tiếng: “Không được quỳ! Anh nhất định không được quỳ!”
Trạch Anh lại đe dọa: “Mày mà không quỳ thì tao sẽ giết cô ta! Mày chọn mạng sống của cô ta hay là cái danh dự rẻ rách của mày?”
Trạch Anh đoán chắc được sự lựa chọn của Thế Hoằng, vậy nên anh ấy không hề kiêng dè gì mà lớn giọng, phát tiết sự giận dữ suốt bao lâu nay mà mình đã nhẫn nhịn: “Quỳ xuống đi thằng khốn! Mày hãy quỳ xuống mà dập đầu cầu xin tao, dập đầu một cách hèn hạ và nhục nhã thì tao sẽ tha cho cô ta! Nào, mau quỳ xuống đi!”
Nghe đến đây, Thế Hoằng thật sự muốn giết chết Trạch Anh, nhưng vì Bình An nên anh vẫn nhẫn nhịn. Thế nhưng Bình An thật sự không chịu nổi nữa, cô hất mạnh tay Trạch Anh ra rồi dùng hết sức bình sinh mà đạp mạnh vào người anh ấy.
Anh ấy đột nhiên bị tấn công thì ngã về phía sau, phần sắc nhọn của cục đá mà anh ấy cầm sượt qua phần da thịt trên cổ của Bình An.
Thế Hoằng nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hốt hoảng, anh ôm theo sự sợ hãi mà ngay lập tức chạy về phía Bình An. Bình An cũng vội vàng bò dậy rồi đứng lên, cô muốn chạy về phía Thế Hoằng, nhưng Trạch Anh sau khi bị đạp ngã đã nhanh chóng đứng dậy và túm được cô.
Anh ấy vô cùng tức giận, một tay giữ chặt lấy cô, tay bên kia thì vẫn cầm cục đá. Thế Hoằng nhìn mà hoảng sợ tột độ, đôi chân đẫm máu vừa đau đớn lại vừa không còn sức lực khiến cho anh ngã xuống.
Cơ thể anh đập mạnh xuống dưới đường, anh vừa nén đau mà cố gắng bò dậy, chật vật tiến về phía Bình An. Nhưng đôi chân bị dao đâm kia không thể chống đỡ nổi nên anh lại một lần nữa ngã xuống đất.
Trạch Anh thấy anh trai mình thảm hại như vậy thì không nhịn được mà cười lớn. Bình An thì vừa đau xót nhìn anh, vừa cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của Trạch Anh, Trạch Anh lại cầm cục đá lên để chuẩn bị đánh cô.
Đánh cô, anh ấy sẽ có thêm nhiều năng lượng hắc ám. Quan trọng là đánh cô, anh ấy sẽ khiến cho Thế Hoằng phải đau khổ. Chỉ là còn chưa kịp ra tay, anh ấy lại nghe thấy tiếng gào khàn đặc của Thế Hoằng: “Bình An!”
Thế Hoằng như phát điên mà vùng dậy, anh giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục mà lao về phía Trạch Anh. Trạch Anh lại ngẩn người, hai chữ “Bình An” khiến cho anh ấy ngây ngốc mà nhìn vào cô gái mình đang định đánh, bàn tay cầm cục đá của anh ấy dừng lại giữa không trung.
Bình An cũng ngây ngẩn trước tiếng gọi của Thế Hoằng, nhưng cô nhanh chóng nhân cơ hội mà đẩy mạnh Trạch Anh ra. Thế Hoằng lại đúng lúc chạy tới rồi ôm lấy Bình An, đồng thời dùng hết sức mà đạp mạnh vào người Trạch Anh khiến cho anh ấy ngã mạnh xuống đường.
Bình An được ôm trong vòng tay Thế Hoằng thì cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác an toàn, Thế Hoằng suýt chút nữa ngã quỵ xuống một lần nữa nhưng vẫn gắt gao bảo vệ Bình An trong vòng tay mình.
Trạch Anh đã nhanh chóng đứng dậy, mắt khẽ liếc qua Binh An rồi lại nhìn chằm chằm vào Thế Hoằng với vẻ phòng thủ. Thế Hoằng thì nhìn anh ấy với vẻ căm thù như muốn xé xác anh ấy ngay lúc này, mà nếu không phải đôi chân đang bị thương nặng thì anh thật sự đã làm như vậy rồi.
Trạch Anh cũng biết vì chân bị thương nên Thế Hoằng không đánh thắng được mình, nhưng anh ấy cũng biết rằng nếu đối đầu với Thế Hoằng ngay bây giờ thì mình cũng sẽ chẳng thể thắng được anh. Vì thế, anh ấy nhanh chóng nhìn Bình An thêm một lần nữa rồi quay người và nhanh chóng bỏ chạy.
Bình An lúc này thì vô cùng lo lắng cho chân của Thế Hoằng, cô hoảng loạn nhìn đôi chân anh rồi vội vàng nói: “Nhanh! Em dìu anh ra xe rồi chúng ta đi bệnh viện.”
Thế Hoằng cũng rất lo lắng cho cơ thể của Bình An, anh vốn muốn hỏi cô có sao không nhưng cô lại vội vã quan tâm anh. Trái tim anh vì thế mà như được chìm trong mật ngọt, anh tựa vào cô mà bước về phía xe ô tô.
Dì Sen lúc này vẫn còn hoảng sợ mà ngồi dưới đất, dì ấy chứng kiến mọi chuyện tự nãy tới giờ thì tim như đã nhảy ra ngoài không biết bao nhiêu lần. Thấy Bình An dìu Thế Hoằng đi đến, dì ấy liền cố gắng đứng dậy rồi lên tiếng hỏi han: “Ông chủ không sao chứ?”
Thế Hoằng nói: “Không sao.”, nhưng Bình An ở bên cạnh đã không kìm được nước mắt.
Không sao cái gì mà không sao chứ? Hai chân bị đâm thành ra như vậy mà còn không sao được sao?
Đến lúc đỡ Thế Hoằng vào trong xe, Bình An vẫn không ngừng rơi nước mắt. Cô ngồi ở ghế lái, Thế Hoằng và dì Sen ngồi ở ghế sau, cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.