Nghe thấy những lời này, Bình An ngẩn ngơ mà nhìn Thế Hoằng, trái tim bắt đầu dao động mãnh liệt, không có cách nào có thể khống chế.
Tiếng nhạc cuối cùng cũng dừng lại, các cặp đôi khác cũng đã kết thúc điệu nhảy của mình. Thế Hoằng và Bình An lại vẫn nhìn nhau da diết, những vị khách ở hội trường thì không dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Đúng lúc này, tiếng đổ vỡ chói tai lại vang lên, mọi người trong bữa tiệc đều giật mình. Thế Hoằng và Bình An cũng bị tiếng động làm bừng tỉnh, hai người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh thì liền thấy tháp rượu đã đổ và vỡ toang, những mảnh thủy tinh vương vãi đầy trên đất. Mà ở bên cạnh đống đổ vỡ, Trạch Anh với khuôn mặt hoang mang lo lắng đang nhìn thẳng về phía Thế Hoằng, giọng nói hơi run rẩy vang lên: “Anh à… Em không cố ý…”
Ban đầu, Thế Hoằng nhìn thấy đống đổ vỡ đã cau mày khó chịu. Mà sau khi nghe thấy loáng thoáng lời Trạch Anh nói, sắc mặt của anh dường như lại càng tệ hơn.
Trạch Anh lại chạy về phía Thế Hoằng, làm bộ làm tịch đáng thương mà lớn tiếng: “Anh à, em xin lỗi, em không cố ý đâu, anh tha lỗi cho em!”
Anh à… Em không cố ý đâu…
Anh à… Em không cố ý đâu…
Câu nói của Trạch Anh không ngừng vang lên trong đầu của Thế Hoằng, cái hình ảnh Trạch Anh khoảng mười ba mười bốn tuổi cầm con dao đột nhiên lại ùa về.
Bình An nhìn Thế Hoằng thì thấy mắt anh đã bắt đầu đỏ lên, Trạch Anh lại tiến gần đến trước mặt Thế Hoằng rồi tiếp tục nói: “Anh à, em xin lỗi, anh đừng đánh em được không?”
Nhưng trong đầu, Trạch Anh lại thầm thúc giục: Anh mau đánh tôi đi, đánh tôi để tất cả mọi người biết anh là loại người thế nào đi! Kẻ bạo lực chết tiệt, cứ đánh tôi đi, mau lên!
Thế Hoằng đột nhiên nhìn thẳng về phía Trạch Anh, lý trí nhắc nhở anh mau bình tĩnh lại, nhưng những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ lại hiện lên trong đầu khiến cho anh phát điên lên.
Bình An cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô cảm thấy có chút sợ hãi trước Thế Hoằng của lúc này. Thế nhưng, cô lại chợt nhớ đến lời mà anh vừa nói, anh nói anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô, anh tuyệt đối sẽ mãi mãi dịu dàng với cô.
Không hiểu sao, Bình An lại có lòng tin với lời nói ấy, cô tin rằng anh đang nói thật. Vì thế, trước khi Thế Hoằng chuẩn bị nổi điên lên, cô đã bạo gan mà đứng ra trước mặt Thế Hoằng, xen vào giữa anh và Trạch Anh.
Cô mặt đối mặt với anh, lưng thì quay về phía Trạch Anh, tạo cho người khác cảm giác giống như cô đang che chở cho Trạch Anh khỏi Thế Hoằng.
Trạch Anh cũng có cảm giác như vậy. Vào giây phút Bình An bỗng nhiên đi tới rồi đứng chắn trước mặt anh ấy, lần đầu tiên trong đời anh ấy cảm nhận được rằng bản thân đang được người khác bảo vệ, che chở.
Anh ấy không khỏi sững sờ, thoáng chốc đã quên luôn cả mục đích của bản thân.
Trong khi đó, Thế Hoằng nhìn thấy Bình An thì lại dần dần lấy lại được bình tĩnh. Sự xuất hiện của cô giống như ánh sáng quý giá xuất hiện trong không gian tối tăm, giống như ánh trăng trong màn đêm u tối, giống như một điều vô cùng quan trọng mà Thế Hoằng đã mất đi nhưng lại tìm về được.
Bàn tay anh lúc này hơi run run mà giơ lên, vươn về phía Bình An. Bình An cũng vô thức giơ tay lên rồi nắm lấy tay anh, sau đó từ từ bước đến bên cạnh anh.
Mọi người trong bữa tiệc giống như đang xem một thước phim kỳ lạ, họ chăm chú nhìn vào Bình An và Thế Hoằng rồi lại nhìn sang Trạch Anh. Trạch Anh thấy Bình An trở về bên cạnh anh trai mình thì lại vô thức cắn chặt răng, ánh mắt ẩn hiện vẻ không cam lòng.
Bình An đã chú ý đến bầu không khí khó xử trong buổi tiệc, thế nên cô liền lên tiếng gọi dì giúp việc: “Phiền các dì thu dọn những mảnh vỡ kia.”
Sau đó, cô lại nói thầm với Thế Hoằng: “Anh mau lên tiếng nói gì đi chứ.”
Thế Hoằng vốn đang nhìn Bình An, bây giờ nghe thấy lời cô nói thì liền nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của bản thân rồi lên tiếng: “Xin lỗi mọi người vì sự cố vừa rồi, bây giờ bữa tiệc của chúng ta lại tiếp tục thôi!”
Các vị khách nghe vậy thì cũng lên tiếng đáp lại lời của Thế Hoằng, chỉ có Trạch Anh là đứng bất động một chỗ.
Hệ thống đen lại thông báo: [Nhiệm vụ thất bại, cậu không thu được bất cứ năng lượng đen nào cả!]
Trong khi đó, hệ thống 001 lại nói với Bình An: [Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ lần này. Để khen thưởng thì hệ thống sẽ cho cô một phần thưởng, cô có muốn lựa chọn ngay bây giờ không?]
Bình An đang đứng bên cạnh Thế Hoằng nên không tiện chọn lựa, vì vậy cô bèn lắc đầu. Thế Hoằng lại nhìn về phía Trạch Anh một cái rồi nói: “Cút!” Giọng của anh không lớn, chỉ có Bình An và Trạch Anh nghe thấy.
Trạch Anh cũng không còn làm được điều gì khác, dù không cam lòng nhưng anh ấy cũng chỉ đành lên tiếng đáp: “Vâng.” rồi quay người rời đi.
Bữa tiệc lại tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra.
Mọi người bắt đầu dùng bữa và đi mời rượu, Thế Hoằng là nhân vật chính của bữa tiệc nên phải uống khá nhiều. Có vài người đến mời rượu Bình An, nhưng Thế Hoằng lại chủ động thay cô uống.
Bình An có nói thầm với anh rằng mình uống được, nhưng anh vẫn nhất quyết uống thay cô. Sau đó, anh lại dẫn cô đi lấy thức ăn. Thực đơn của bữa tiệc hôm nay rất phong phú, có một số món cô còn chưa ăn bao giờ nên cũng thấy khá háo hức.
Lấy thức ăn xong, hai người trở về bàn rồi bắt đầu dùng bữa. Đội nhạc công bắt đầu chơi đàn, tiếng đàn vĩ cầm và tiếng đàn dương cầm vang vọng khắp biệt thự, âm thanh êm tai lại khơi gợi cho người ta một cảm giác hoài niệm.
Vân San cũng biết chơi vĩ cầm, cô ấy quyết định sẽ thể hiện mình trong bữa tiệc hôm nay.
Đến khi bản nhạc do đội nhạc công đánh đã kết thúc, Thế Hoằng đứng dậy rồi bước lên sân khấu phát biểu. Bình An thì vẫn ngồi tại bàn dùng bữa, Vân San nhân cơ hội này mà đến tiếp cận cô.
Cô ấy thong thả ngồi xuống vị trí đối diện với cô, sau đó nhìn vào mấy món trang sức trên người cô rồi hỏi với giọng điệu châm chọc: “Những món mà cô đang đeo là cô tự mua hay là anh Hoằng mua cho cô?”
Bình An nghe vậy thì dừng động tác ăn uống lại, hai tay nhẹ nhàng đặt dao và dĩa xuống rồi cầm lấy khăn, sau đó tao nhã mà lau miệng rồi mới nói: “Câu hỏi của cô hơi kém duyên thì phải.”
“Vậy sao?” Vân San nói, “Cũng vì trông cô không giống người giàu có, bây giờ lại thấy cô đeo trang sức đắt tiền nên tôi mới tò mò thôi, Nếu cô không tiện trả lời thì cũng không sao, tôi cũng đoán ra được rồi.”
Bình An liền nở một nụ cười nhã nhặn rồi nhắc nhở: “Cô nói nhỏ thôi, không người khác mà nghe thấy thì cười vào mặt cô đấy. Mắt cô có vấn đề, nhưng mắt mọi người thì rất bình thường, tôi đảm bảo rằng ai ai ở đây cũng cảm thấy trông tôi giống một người giàu có hơn cô.”
Nghe đến đây, Vân San đã tức lắm nhưng vẫn phải giữ vẻ điềm đạm mà nói: “Cô Bình An hình như chưa học được đức tính khiêm tốn thì phải. Nhưng cũng không sao, dù gì tôi cũng chỉ muốn hỏi rằng một “người giàu có” như cô định tặng gì cho anh Hoằng thế?”
“Cô Vân San rất thích đặt câu hỏi cho người khác thì phải. Vậy thì tôi cũng phải hỏi cô, một người ở nhờ nhà “anh Hoằng” như cô đã tặng gì cho chủ nhà rồi nào?” Bình An vừa cười thân thiện vừa hỏi.
Vân San thì đã không giấu nổi vẻ bực tức trên khuôn mặt, cô ấy nhìn Bình An với vẻ khó chịu rồi nói: “Hôm nay tôi và bố đã tặng quà cho anh Hoằng rồi.”
“À, vậy là bố của cô tặng quà cho “anh Hoằng” rồi hả?” Bình An giễu cợt, “Vậy tặng quà gì thế?”
Vân San đơ người trong giây lát, bởi hôm nay cô ấy chỉ thấy bố mình mang theo quà và bảo là tặng Thế Hoằng, còn quà đó là gì thì cô ấy cũng không biết. Thế nên bây giờ nhận được câu hỏi của Bình An, cô ấy liền thẹn quá hóa giận mà bảo: “Tôi tặng quà gì thì có liên quan gì đến cô?”
Không ngờ Bình An lại nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn cô ấy rồi đáp trả: “Vậy tôi tặng quà gì thì có liên quan đến cô à?”
Nghe đến đây, Vân San ngay lập tức nghẹn họng. Thế Hoằng lúc này cũng vừa phát biểu xong, Vân San biết cơ hội đã đến nên liền đứng dậy, đi về phía sân khấu. Mục đích của cô ấy từ đầu đến giờ đều là muốn chứng tỏ bản thân nổi trội hơn Bình An, cô ấy muốn cho mọi người cảm thấy so với Bình An thì mình xứng đáng đứng bên cạnh Thế Hoằng hơn.
Bước lên sân khấu, cô ấy cầm lấy micro rồi cất lên giọng nói ngọt ngào: “Anh Hoằng, Happy birthday!”
Thế Hoằng vốn đang bước về phía Bình An, bây giờ nghe thấy tiếng chúc mừng thì đành dừng bước rồi lịch sự quay lại, lấy lệ mà nhìn về phía sân khấu.
Vân San ở trên sân khấu liền mỉm cười rồi dịu dàng bảo: “Hôm nay là sinh nhật - một ngày quan trọng đối với anh, cho nên em xin phép tặng anh một món quà tinh thần, chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ.”
Nói xong, Vân San liền cầm lấy một cây vĩ cầm rồi nâng cây đàn lên, kẹp đàn vào giữa vai và cằm, sau đó bắt đầu kéo đàn.
Tiếng đàn vang lên, các vị khách cũng chăm chú lắng nghe. Bình An dù không ưa Vân San nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy đàn rất hay, dáng vẻ khi chơi đàn trông cũng vô cùng tự tin. Bình An cảm thấy cô ấy khi chơi đàn quả thật trông thu hút và xinh đẹp hẳn.
Lại nhớ đến trong nguyên tác, Trạch Anh rất thích nghe Vân San đánh đàn, thế nên bây giờ Bình Anh liền đưa mắt nhìn xung quanh xem Trạch Anh có ở gần đây không. Nếu anh ấy mà nghe thấy tiếng đàn của Vân San và phải lòng cô ấy thì khá tốt, dù sao thì nam chính và nữ chính cũng nên đến với nhau.
Chỉ tiếc là quan sát xung quanh một hồi, Bình An vẫn chẳng thấy Trạch Anh đâu. Cô không biết rằng anh ấy đang đứng nấp sau một bức tường ở gần đó, anh ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn của Vân San, thế nhưng anh ấy lại chẳng có cảm giác gì. Anh ấy chỉ nhìn về phía cô, không ngờ lại thấy cô cứ nhìn ngó xung quanh. Anh ấy cũng đoán rằng cô đang tìm anh ấy, vậy nên trong lòng anh ấy liền cảm thấy thoải mái và vui vẻ đến lạ.
Mà lúc này, Thế Hoằng cũng phát hiện ra Bình An đang tìm kiếm bóng hình của “ai đó”. Vì thế, anh cực kỳ không vui mà đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Bình An, sau đó nói thầm: “Bình An, đừng để ý đến Trạch Anh, cũng hãy tránh xa khỏi nó. Nó không phải người tốt, nó sẽ làm hại em.”