Thấy Trạch Anh đi đến, trên tay còn cầm một sợi ruy băng màu vàng, Bình An liền mỉm cười rồi lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Trạch Anh nhìn vào nụ cười của Bình An rồi gật đầu, nói: “Không có gì.” Sau đó, anh đưa ruy băng cho cô. Cô liền nhận lấy rồi quyết định không búi tóc nữa mà dùng ruy băng để buộc gọn tóc lại một cách đơn giản.
Trong quá trình cô buộc tóc, Trạch Anh vẫn chưa từng rời mắt khỏi cô. Anh ấy nhìn khuôn mặt cô rồi lại nhìn vào bàn tay với những ngón tay thon dài của cô.
Đến lúc cô buộc tóc xong, Trạch Anh liền nhanh chóng rời mắt đi, còn cô thì quay sang nhìn anh ấy. Trên người anh ấy mặc áo phông quần dài đơn giản, thế là cô liền hỏi: “Anh còn chưa thay đồ sao, buổi tiệc sinh nhật của anh trai anh sắp bắt đầu rồi đấy.”
Nghe thấy Bình An nói “anh trai anh” chứ không phải gọi hẳn tên của Thế Hoằng, trong lòng Trạch Anh chợt có chút thoải mái. Anh ấy trả lời cô: “Thay quần áo cũng nhanh nên tôi chưa thay vội.”
“Ồ.” Bình An gật đầu để biểu hiện mình đã nghe, sau đó định nói thêm một hai lời qua loa rồi rời đi. Nhưng lúc này, Trạch Anh lại hỏi: “Tôi thấy cô Bình An có vẻ khá thân với anh trai tôi, không biết mối quan hệ giữa hai người có tốt không?”
Nhận được câu hỏi này, Bình An liền đáp: “Chúng tôi cũng là bạn bè bình thường, không thân lắm.”
“À, vậy hả.” Trạch Anh mỉm cười rồi lại bảo: “Tôi cảm thấy anh trai tôi rất thân thiết với cô, tôi cứ tưởng cô và anh ấy thân nhau lắm.”
Bình An liền nói: “Anh ấy chỉ đang lịch sự với tôi thôi, chứ nói là thân thiết thì không đúng lắm.”
Trạch Anh nghe vậy thì khẽ cúi đầu, khuôn mặt tỏ vẻ buồn bã mà nói: “Không, anh trai tôi là một người lạnh nhạt, dù tôi là em trai anh ấy nhưng anh ấy đối xử với tôi rất lạnh lùng. Vì vậy, tôi cảm thấy anh trai tôi thật sự rất quan tâm cô, để ý đến cô. Thật sự… Tôi ngưỡng mộ cô lắm.”
Nói là ngưỡng mộ, nhưng thật ra Trạch Anh đang ám chỉ rằng Thế Hoằng đối xử với anh ấy không tốt, đồng thời anh ấy còn tỏ ra đáng thương để nhận được sự đồng cảm từ Bình An. Như vậy, mức độ thiện cảm mà Bình An dành cho Thế Hoằng có thể vơi đi, hơn nữa cô còn có thể chú ý hơn đến anh ấy.
Lúc này, hệ thống đen lại bảo: [Nhiệm vụ hiện tại của cậu chọc giận Nguyễn Lâm Thế Hoằng trong bữa tiệc chứ không phải khiến cho người khác có ác cảm với anh ta. Vì vậy, dù mức độ thiện cảm của đối phương dành cho Nguyễn Lâm Thế Hoằng có giảm, cậu cũng không thể thu được năng lượng hắc ám.]
Trạch Anh: [Không sao. Bây giờ tôi chỉ đơn giản là muốn cô ấy ghét anh ta thôi. Anh ta có vẻ thật sự quan tâm đến cô ấy, cho nên nếu bị cô ấy ghét thì anh ta chắc sẽ buồn lắm đấy. Hơn nữa nếu cô ấy đồng cảm và đứng về phía tôi không phải cũng rất tốt sao? Tôi cảm thấy cô ấy là người có giá trị lợi dụng.]
Không ngờ rằng, hệ thống lại đáp: [Nhưng tôi vừa kiểm tra thì phát hiện mức độ thiện cảm của đối phương dành cho Nguyễn Lâm Thế Hoằng không hề giảm, cậu đã thất bại rồi!]
Nghe thấy vậy, tâm trạng Trạch Anh liền chùng xuống, anh ấy nhìn chằm chằm vào Bình An bằng ánh mắt khó tin.
Bình An lại bình thản, cũng vì cô vốn đã biết chuyện Thế Hoằng đối xử tệ với Trạch Anh rồi. Thiện cảm giảm thì cũng đã giảm rồi, thế nên bây giờ cô cũng không mấy dao động trước lời nói của Trạch Anh nữa. Ngược lại, cô còn cảm nhận được mùi “thảo mai” ở trong lời nói của anh ấy.
Tuy nhiên, Bình An không nhận định rằng anh ấy đang cố tình khiến cô có ác cảm với Thế Hoằng, cô chỉ cảm thấy bản thân có hơi nhạy cảm mà thôi. Cô cũng không quên nói với anh ấy: “Nếu anh trai anh đã đối xử lạnh nhạt với anh, vậy anh cũng không nên mong đợi và kỳ vọng vào anh ấy nữa. Anh cứ phấn đấu và nỗ lực cho tương lai của chính mình là được, rồi sẽ có người thật lòng đối xử tốt với anh thôi.”
Nghe đến đây, Trạch Anh có hơi bất ngờ, anh ấy còn tưởng Bình An sẽ giống như một số người khác, an ủi rằng dù gì anh ấy cũng là em trai của Thế Hoằng, cho nên dù Thế Hoằng đối xử lạnh nhạt nhưng thật ra vẫn yêu thương anh ấy.
Trước đây có nhiều người thừa biết rằng Thế Hoằng đối xử tệ với anh ấy, nhưng bọn họ vẫn thường nói như vậy, bởi đâu có ai dám đắc tội với Thế Hoằng mà thẳng thắn chỉ trích hành vi của anh đâu.
Bởi vậy, hiện tại nghe thấy lời Bình An nói, Trạch Anh mới có chút ngạc nhiên. Nhưng vì từ nãy đến giờ mải nói chuyện, cho nên cả anh ấy và Bình An đều không nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ đang phát ra từ phía cầu thang.
Trạch Anh lúc này lại cười rồi nói: “Cảm ơn lời khuyên của cô.”
“Không có gì.” Bình An nói, “Vậy nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
Nói dứt lời, Bình An đang định rời đi thì Trạch Anh liền lên tiếng: “Khoan đã!”
Không ngờ rằng nói xong, anh ấy lại chợt thấy Thế Hoằng xuất hiện, từ từ đi về phía của anh ấy và Bình An với khuôn mặt còn lạnh hơn băng. Ánh mắt của Thế Hoằng đầy vẻ khó chịu mà chĩa thẳng vào anh ấy, giống như ngay lập tức có thể nổi cáu mà xông đến đánh anh ấy một trận.
Bình An cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Thế Hoằng. Cô quay sang nhìn anh thì thấy trên tay anh cầm một túi đựng quà, còn sắc mặt anh thì không được tốt lắm. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh lại trở nên ôn hòa mà nhìn sang cô. Anh từ từ bước về phía cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại lên đây rồi?”
Em? Thế Hoằng gọi cô là “em”?
Bình An cảm thấy hơi sượng khi nghe thấy cách gọi này, nhưng Thế Hoằng lớn tuổi hơn nên cô cũng không có ý kiến với cách gọi này của anh. Hơn nữa lúc ở thế giới thực, khi gặp những nghệ sĩ nam lớn tuổi hơn mình, cô cũng luôn lễ phép gọi anh xưng em. Mà chốc nữa cô cũng trở thành partner của Thế Hoằng, thế nên bây giờ cô nghĩ cũng nên đổi cách xưng hô với anh cho nghe đỡ xa lạ, thiếu sự thân thiết. Chỉ là khi nói chuyện, cô vẫn có chút mất tự nhiên: “Ờm, em thấy hơi nhàm chán nên lên đây. Anh không ở dưới tầng tiếp khách hả?”
Nghe thấy Bình An cũng đổi cách xưng hô, Thế Hoằng liền vui vẻ mỉm cười rồi bảo: “Chuyện tiếp khách anh đã giao cho quản gia và trợ lý rồi. Anh lại có cái này muốn đưa cho em.” Vừa nói, anh vừa nâng chiếc túi đựng quà trong tay lên cho Bình An xem.
Bình An còn tưởng là quà sinh nhật của anh, vậy mà hóa ra là dành cho cô.
Anh lại nhìn vào mái tóc của cô rồi ân cần hỏi: “Kiểu tóc mới của em đẹp lắm, nhưng sao tự nhiên lại đổi vậy? Kiểu tóc trước trông cũng đẹp mà.”
“À.” Bình An liền đáp, “Vừa nãy dây của em bị đứt, thế là Trạch Anh cho em chiếc ruy băng này để buộc lại.”
Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt Thế Hoằng liền trầm xuống, sự ân cần và ấm áp trong ánh mắt cũng hoàn toàn bị rút sạch. Anh đưa mắt nhìn sang Trạch Anh - người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng như không tồn tại.
Trạch Anh cảm nhận được ánh mắt của Thế Hoằng thì không khỏi dè dặt mà nhìn anh. Ánh mắt của anh tràn đầy sự đe dọa và uy hiếp, giống như đang nói với Trạch Anh rằng chuyện đưa đồ cho Bình An là một tội lỗi nặng nề vậy.
Bình An cũng đã nhận ra được ánh mắt không chút thân thiện của Thế Hoằng, thế nên cô liền nhanh chóng đánh lạc hướng sự chú ý của anh: “Không phải anh muốn đưa quà cho em sao? Bây giờ chúng ta lên tầng xem quà đi!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Thế Hoằng mới dịu lại một chút. Anh cong môi cười một cái với Bình An rồi bảo: “Được, chúng ta lên tầng xem quà.”
Nói rồi, anh liền lịch sự mà nắm nhẹ lấy cổ tay Bình An rồi dẫn cô rời đi. Cô đi theo anh, cũng không quên quay lại nhìn Trạch Anh rồi gật đầu một cái thay cho lời chào.
Trạch Anh cũng mỉm cười gật đầu với cô. Nhưng đến lúc cô và Thế Hoằng đi khuất, nụ cười trên môi Trạch Anh đã tan biến, anh ấy tức giận siết chặt bàn tay, sự căm ghét đối với Thế Hoằng lại càng lúc càng nhiều.