Chứng kiến cái hành động kỳ quặc đến điên rồ này, lại nhớ đến cái hành động cũng điên rồ không kém vào sáng nay, Bình An cảm thấy Thế Hoằng không được bình thường cho lắm. Anh giống như người mắc bệnh tâm lý vậy.
Thật ra vào sáng nay, Bình An đã nghi ngờ anh có vấn đề gì đó rồi. Bây giờ lại thấy anh giống như phát bệnh, cho nên cô càng chắc chắn hơn. Cô cũng muốn mau thoát khỏi anh, nhưng anh ôm cô rất chặt, lại còn vừa lẩm bẩm gì đó, vừa áp mặt lên mái tóc cô rồi dụi dụi.
Bình An chợt cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi dù sao bây giờ cũng là đêm hôm, vậy mà cô lại bị một người đàn ông ôm ấp trên giường. Hơn nữa từ trước đến nay cũng chưa từng gần gũi với bất cứ người đàn ông nào khác đến mức này, cho nên cô không khỏi có chút bối rối và xấu hổ.
Mùi hương trên cơ thể anh lại thoang thoảng nơi đầu mũi của cô, mang lại cho cô một cảm giác dễ chịu đến lạ thường. Bàn tay cô lại vô tình chạm vào phần bụng cứng rắn của anh, thế là hai tai cô đã nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Lúc này, đầu óc Thế Hoằng đã bắt đầu dần dần trở nên tỉnh táo, chân tay của anh thì đã từ từ thả lỏng. Bình An cũng nhận ra điều đó nhưng vẫn không dám vùng dậy, cô sợ rằng bản thân sẽ khiến cho Thế Hoằng kích động.
Bàn tay Thế Hoằng lại chậm rãi di chuyển lên trên, chạm nhẹ lên đầu của Bình An rồi nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô. Đến lúc đầu óc đã tỉnh táo được tám, chín phần, Thế Hoằng liền từ từ thu tay lại, không xoa đầu mà cũng không ôm Bình An nữa.
Bình An từ từ ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh, anh cũng cúi đầu mà nhìn vào khuôn mặt cô. Cô không khỏi căng thẳng, miệng khẽ mở ra rồi hỏi nhỏ: “Anh có ổn không?”
Thế Hoằng vẫn nhìn chăm chăm vào Bình An rồi đáp: “Ổn.”
Bình An nghe vậy thì liền biết Thế Hoằng đã trở lại trạng thái bình thường. Cô lại im lặng trong vòng vài giây, sau đó thì hỏi: “Anh nhìn thấy tôi sao?”
Thế Hoằng đáp: “Nhìn thấy.”
Bình An hết sức căng thẳng. Mặc dù rõ ràng đã đoán ra Thế Hoằng nhìn thấy mình, nhưng bây giờ tận tai nghe Thế Hoằng thừa nhận chuyện đó, Bình An vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Cô lại hỏi anh: “Anh mới nhìn thấy tôi vào lúc nãy, hay là…” Hay là nhìn thấy từ lâu rồi?
Bình An ngập ngừng không dám hỏi hết câu, nhưng Thế Hoằng đã thẳng thắn trả lời: “Nhìn thấy từ lâu rồi.”
Bình An nghe vậy thì đổ mồ hôi hột, rụt rè hỏi anh: “Lâu… là từ bao giờ?”
“Từ cái ngày đầu tiên cô ngủ ở phòng tôi.”
Nghe thấy vậy, cơ thể Bình An nhanh chóng cứng đờ lại. Thế Hoằng đã phát hiện ra cô từ cái ngày đó rồi sao? Vậy thì tại sao anh lại giả vờ không biết cho đến tận ngày hôm nay chứ?
Bình An vô cùng thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi. Cô vội vàng ngồi dậy, muốn đi xuống giường rồi chuồn khỏi phòng của Thế Hoằng. Nhưng Thế Hoằng lại nắm nhẹ lấy cổ tay cô, sau đó hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Hỏi tên của cô ư? Bình An nhận được câu hỏi thì mới nhớ ra bản thân đã tẩy đi lớp hóa trang trên mặt, cô cho rằng vì thế nên Thế Hoằng không nhận ra cô chính là “Lê Thị Xúi”.
Mà không nhận ra thì càng tốt, Bình An cũng không muốn anh nhận ra mình. Bây giờ đối mặt với câu hỏi của anh, cô bèn suy nghĩ trong vòng vài giây rồi quyết định trả lời thật: “Tôi tên là Đỗ Bình An.”
Không ngờ rằng khi nghe vậy, hai mắt Thế Hoằng lại giống như sáng lên. Bình An nhận ra ánh mắt của anh thay đổi, nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Thế Hoằng lại nói: “Ở lại đây, đừng đi đâu cả. Tôi không phải người xấu, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
À, chuyện Thế Hoằng không làm gì cô thì cô tin, bởi anh cũng đã phát hiện ra cô từ lâu rồi mà vẫn để yên cho cô. Nhưng còn chuyện anh không phải người xấu thì làm sao cô dám tin chứ? Đánh em trai ruột ra bã như thế mà còn chưa phải người xấu à?
Đương nhiên Bình An cũng chẳng dám nói thẳng ra như vậy, cô chỉ từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh rồi bảo: “Một nam một nữ ở chung một phòng thì không hay lắm. Lúc trước tôi tưởng anh không nhìn thấy tôi nên mới ở cùng anh. Bây giờ biết anh nhìn thấy được tôi rồi, tôi nghĩ mình nên rời khỏi phòng anh thì hơn.”
“Vậy rời khỏi phòng tôi rồi thì cô ở đâu?” Câu hỏi này của Thế Hoằng khiến cho Bình An đứng hình mất vài giây. Cô đâu thể nói thật rằng mình sẽ trở về phòng của Lê Thị Xúi chứ?
Thế Hoằng lại bảo: “Ở lại đây đi, tôi sẽ không làm phiền đến cô.” Nói rồi, anh liền đứng dậy rồi đi về phía ghế sofa. Bình An còn đang ngơ ngác thì đã thấy anh nằm xuống ghế. Sau đó, anh nói với cô: “Cô ngủ trên giường của tôi đi.”
Thật ra Thế Hoằng vốn đã muốn nhường giường cho Bình An từ lâu, chẳng qua lúc trước anh đang giấu chuyện mình nhìn thấy cô nên mới chưa nhường thôi. Bây giờ chuyện đã lộ ra rồi, anh liền có thể ga lăng mà ra ghế sofa nằm.
Bình An không khỏi bất ngờ trước hành động của anh, cô lại phân vân không biết mình nên rời đi hay là ở lại. Chiếc giường vẫn còn thoang thoảng mùi hương và hơi ấm của Thế Hoằng, Bình An thật sự cảm thấy bối rối nếu phải nằm ngủ trên giường của anh. Nhưng bây giờ anh đã tỏ ra lịch sự mà ra ghế sofa nằm rồi, nếu cô rời đi thì có vẻ như không được nể mặt anh cho lắm. Với lại chiếc giường này đúng là rất êm, còn êm hơn ghế sofa rất nhiều, nó êm y như chiếc giường của cô ở thế giới thực vậy.
Thôi thì… cứ nằm xuống ngủ chắc cũng sẽ không sao đâu. Dù gì cũng ngủ cùng phòng bao nhiêu ngày liền rồi, còn ngại làm gì nữa chứ?
Bình An tự nói với bản thân mình như vậy rồi nằm xuống giường.
Ôi! Chiếc giường thật êm, lại còn có mùi hương dễ chịu nữa.
Rất nhanh sau đó, Bình An đã đi vào giấc ngủ. Thế Hoằng ở trên ghế sofa lại mở mắt ra rồi ngồi dậy, nhìn về phía Bình An rồi nở nụ cười dịu dàng.
Sáng hôm sau, khi Bình An tỉnh lại thì Thế Hoằng đã rời đi. Hầu như cả ngày hôm qua anh luôn tự nhốt mình trong phòng, vậy mà sáng nay đã có thể dậy sớm để đi làm rồi.
Bình An không khỏi khâm phục. Cô rời khỏi phòng Thế Hoằng rồi trở về phòng của Lê Thị Xúi, sau đó hóa trang, đóng giả làm cô ấy. Cô lại lấy chiếc kẹo điều ước ra rồi nhìn nó một hồi, sau đó thì đưa ra một quyết định.
Cô sẽ tặng nó cho Trạch Anh!
Bình An dám chắc Trạch Anh sẽ chẳng yêu cô đâu, định mệnh của anh ấy lại còn là Vân San nữa. Tuy nhiên, cô lại chẳng biết đưa viên kẹo này cho ai nên cứ tặng cho anh ấy vậy.
Nhưng lạ là hôm nay, Bình An không thấy Trạch Anh ra khỏi phòng nên chưa thể đưa kẹo cho anh ấy. Đến buổi chiều, Thế Hoằng đã về nhưng cô vẫn chưa thấy mặt mũi Trạch Anh đâu. Mãi đến gần tối, cô nhìn ra bên ngoài thì mới thấy anh ấy đang đi dạo trong vườn hoa của biệt thự. Thế là cô liền nhanh chóng cầm viên kẹo rồi đi ra vườn hoa, bước về phía anh ấy.
Trạch Anh thấy Bình An thì liền nhẹ nhàng mỉm cười. Đến lúc cô đi tới trước mặt anh ấy, anh ấy liền thân thiện nói lời chào: “Chào cô.”
“Ừ, chào anh.” Bình An cũng thân thiện chào lại.
Trạch Anh liền khách sáo nói: “Cảm ơn cô đã giúp tôi vào ngày hôm qua. Nếu không có cô, e rằng tôi đã…” Nói đến đây, anh ấy khẽ cúi thấp đầu rồi gượng cười.
Bình An liền hỏi: “Bây giờ anh ổn chứ?”
“Tôi ổn.” Trạch Anh nói, “Dù sao trước đây tôi còn bị đánh đập kinh khủng hơn cả như thế. Hôm qua anh ấy mới chỉ đánh tôi như vậy, thế là đã nhẹ nhàng lắm rồi.”
Nghe thấy những lời này, Bình An liền vô thức cau mày, trong lòng vừa cảm thấy Trạch Anh đáng thương, lại vừa cảm thấy Thế Hoằng đáng ghét. Mức độ ác cảm đối với Thế Hoằng cũng vì vậy mà ngày một tăng cao.
Tuy nhiên, Bình An lại không biết rằng lúc này, trong đầu Trạch Anh đang vang lên âm thanh của hệ thống đen: [Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ lần này. Mức độ ác cảm của đối tượng đối với Nguyễn Lâm Thế Hoằng đã tăng lên, năng lượng hắc ám mà cậu nhận được cũng đã tăng thêm 1%.]
Trạch Anh nghe vậy thì rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững biểu cảm đáng thương. Bình An lại thương hại anh ấy nên liền tiến tới, vỗ vai anh ấy rồi an ủi: “Hãy cố gắng gượng qua khoảng thời gian này, tương lai rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi. Tôi tin rằng anh sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp, anh xứng đáng với điều đó.”
Trạch Anh được an ủi thì liền mỉm cười rồi nói lời cảm ơn, nhưng trong thâm tâm anh ấy lại cảm thấy hơi khó chịu. Bởi anh ấy nhận ra cô đang thương hại anh ấy, hơn nữa cách nói chuyện của cô còn như ngang hàng địa vị với anh ấy.
Trạch Anh thầm nghĩ cô có tư cách gì để thương hại và có thái độ như vậy với anh ấy chứ? Cô chỉ là một người giúp việc, còn anh ấy dù bị đánh đập nhưng cũng vẫn là người nhà họ Nguyễn.
Một người giúp việc luôn ăn nói dè dặt với Thế Hoằng, vậy mà lại thoải mái nói chuyện với anh ấy như với một người bạn, cho nên anh ấy cực kỳ không vui. Hơn nữa khuôn mặt xấu xí của Bình An khi hóa trang khiến cho anh ấy có chút chê bai, nhưng dù sao cô đã giúp đỡ anh ấy nhiều lần, cho nên anh ấy cũng không có ác cảm với cô.
Lúc này, cô lại lấy viên kẹo điều ước từ trong túi ra rồi đưa cho anh ấy. “Cho anh cái kẹo này, anh nhớ ăn nhé!”
Trạch Anh đưa tay ra nhận rồi hỏi cô: “Cái này ở đâu ra vậy?”
“Của tôi đấy.” Bình An nói, “Chỉ có duy nhất một viên thôi.”
Cô muốn thể hiện rằng bản thân đối tốt với Trạch Anh, bởi cô nghĩ Trạch Anh nhận được lòng tốt của người khác thì xác suất hắc hóa sẽ thấp hơn. Cô lại chẳng sợ Trạch Anh phải lòng cô, bởi khuôn mặt của cô khi hóa trang thật sự không dễ nhìn.
Trạch Anh thì lại chẳng cảm thấy cảm động chút nào khi nhận được kẹo, nhưng anh ấy vẫn cảm ơn cô: “Cảm ơn.”
Cô gật gật đầu rồi xoay người. “Vậy tôi đi vào biệt thự đây.”
“Ừ.” Trạch Anh đáp, Bình An liền nhanh chóng rời đi.
Trong khi đó, ở trên sân thượng, Thế Hoằng với ánh mắt âm u đang nhìn xuống dưới vườn hoa - nơi mà Bình An và Trạch Anh vừa đứng chuyện trò.
Anh không thể nghe rõ Bình An và Trạch Anh nói gì với nhau, nhưng anh có thể nhìn thấy được Bình An đã đưa thứ gì đó cho Trạch Anh. Hơn nữa hai người họ còn nói chuyện với nhau lâu như vậy, trông hai người có vẻ rất thân thiết, cho nên trong lòng Thế Hoằng liền nổi lên lửa giận.
“Bình An…” Anh siết chặt bàn tay, ánh mắt hiện rõ vẻ cố chấp mà nói: “Bình An là của tôi.”