Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 8



Sau khi người đàn ông tên Hình đi khỏi, tôi vẫn chưa muốn xuất viện sớm, vì đằng nào tôi cũng không còn chỗ để đi.

Nằm trên giường bệnh, tôi nhớ đến đoạn nói chuyện hôm qua của Viễn và Mỹ, hốc mắt tôi bỗng dưng cay xè.

Đau đớn vô cùng, thân thể tôi gần như không thể chịu đựng được nữa. Tại sao chứ, tôi làm gì nên tội, tôi có sống ác với ai bao giờ đâu, sao ông Trời lại tuyệt đi đường sống của tôi như thế?

Con mất, chồng ngoại tình, bản thân lại mang tiếng ham tiền... Rốt cuộc còn những gì nữa mới để cho tôi bình yên đây?!

Nhắm mắt lại, tôi mệt mỏi thở dài, từ mi mắt hai bên chảy ra 2 dòng lệ trong suốt...Tôi khóc vì bản thân mình ngu ngốc, khóc vì sự bất lực của chính mình.

Nếu ngày ấy tôi cương quyết không đồng ý việc Viễn cho mượn t*ng trùng thì giờ đây mọi chuyện đâu đến nổi. Con tôi mất là do ý trời nhưng chồng tôi lừa dối tôi một phần cũng do chính bản thân của tôi. Đúng rồi, là do tôi mềm yếu, là do tôi quá lương thiện, quá hiền lành. Trên đời này không phải cứ lương thiện là nhận lại sự thiện lương..

Tay vô thức xoa xoa bụng, nơi từng có con của tôi và Viễn...Nước mắt lại chảy dài, chắc chúng trách tôi nhiều lắm.. Trách tôi sống không tốt, trách tôi sao để người khác chà đạp.. Tôi đã từng hứa sẽ sống thật tốt mà.. Tôi..lại tệ nữa rồi!

Lau đi nước mắt đang lấm lem trên mặt, tôi phải đi, phải đi thôi..Nơi đó đã chẳng còn giành cho tôi nữa rồi...

Giao ơi, đi thôi!!!

Đến trưa tôi tự mình xuất viện, trong túi không có tiền cũng không con điện thoại, may mà bệnh viện cũng gần nhà, tôi đi bộ tầm 10 phút là về đến.

Cửa ngoài không khóa, tôi mở cổng đi vào. Chưa đến phòng khách đã nghe tiếng cười nói vui vẻ từ ben trong truyền ra. Ghé mắt nhìn vào trong thấy Viễn, Mỹ, bé Bối, bố mẹ chồng tôi đang cùng nhau ăn trái cây xem chương trình truyền hình rất vui vẻ. Họ chẳng ai nhớ đến tôi, chẳng ai quan tâm tôi sống hay chết.. Họ, tàn nhẫn đến thế sao?

Nơi ngực trái đau nhói, tôi đưa tay xoa xoa một chút, lấy hết can đảm bước vào. Viễn là người đầu tiên nhìn thấy tôi, thấy tôi bước vào, mặt anh đay lại, ánh nhìn gắt gao như kiểu tôi là tội phạm không bằng.

- Cô về đây làm gì?

Tôi không nhìn anh nữa, quay sang bố chồng tôi chào một câu:

- Chào bố mẹ con vừa về.

Mẹ chồng tôi hắc hàm đay nghiến:

- Mày về đi làm gì nữa?

Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến bà, có chăng hiện giờ tôi vẫn là con dâu trên danh nghĩa, chào bà một tiếng cho có lệ vậy thôi. Tôi quay sang bố chồng, mạnh dạn lên tiếng:

- Bố, bố cho phép con ở lại đây thêm 1 tuần nữa con sẽ dọn ra, hiện giờ con không tìm được nhà để ở.

Mẹ chồng tôi đi nhanh đến lôi tôi ra đến cửa, vừa đi bà vừa chửi rủa:

- Mày đi đi, biến khỏi nhà tao ngay, biến đi đừng làm gì cháu tao sợ nữa..

Bàn tay bà dùng sức nắm lấy tay tôi lôi đi xềnh xệch, đau lắm, móng tay nhọn của bà bấm sâu vào da thịt tôi. Đau quá, tôi có chút lớn tiếng:

- Mẹ, đau quá, buông con ra.

Bốp, tiếng tát chát chúa vang lên, bên má trái của tôi đau rát một mảng. Tiếng con Mỹ vang lên:

- Giao, cái tát này là do cô tự làm tự chịu, tôi không ghét cô nhưng cô lấy tiền của anh Vinh, tôi không chấp nhận được.

Tôi nhìn cô ta, trong lòng nỗi hận dâng lên ngút ngàn..Ghê tởm, đồ đàn bà gian dối, xấu xa..cô ta diễn kịch hay quá, thật sự hay quá.. Nhất định có ngày tôi sẽ đánh trả lại..

Tôi không nói gì chỉ quay sang nhìn Viễn thật lâu, anh ta cũng nhìn lại tôi.. Yêu thương sâu đậm thề sống chết không phản bội nhau sao??? Đúng là lời hứa gió bay, tôi đã chẳng còn tin nữa rồi.. Tôi còn yêu anh, vẫn còn nhưng suốt đời này chắc tôi sẽ chẳng tha thứ được cho anh ta nữa.

Phản bội tôi để đi đến với chính chị dâu của mình, sao anh ta lại có thể làm ra loại chuyện như thế được chứ?

Viễn nhìn tôi, ánh mắt anh ta xa lạ đến đáng sợ.. Ngay lúc tôi định nói với anh ta thì bố chồng tôi lên tiếng.

- Bà buông con Giao ra.

Nói rồi ông nhìn tôi, trong mắt có muôn vàn tia không nỡ:

- Giao, con cứ ở đây đến khi nào tìm được chỗ ở, chuyện hai đứa bố sẽ không để đến tai mẹ con, con yên tâm. Còn chuyện của thằng Vinh, miếng đất đó bố sẽ trả tiền cho chị Mỹ con, xem như bố cho con để làm vốn. Con...dù sao cũng là con của bố mẹ mấy năm, không còn tình thì còn nghĩa... Bố không trách con, ai mà không có nỗi khổ riêng chứ.

Tôi nhìn ông, nước mắt lại trực trào rơi xuống.. Trước kia ông chưa bao giờ tỏ vẻ yêu thương tôi, nhưng qua những chuyện trước kia tôi mới biết được rằng ông là một người bố tốt.. Người khác máu thương tôi nhất bây giờ chắc chỉ có ông.

- Không được, tôi không đồng ý cho nó.

Mẹ chồng tôi gào lên liền bị bố chồng tôi mắng lại:

- Bà im đi, đàn bà đừng xen vào. Tôi vẫn chưa nói đến bà việc bà mời thầy bà vớ vẩn về nhà làm cả khu đồn không ra thể thống gì. Bà là nhà giáo là thành viên của Đảng, sao lại thiếu hiểu biết đến như thế hả?

Mẹ chồng tôi sợ bố chồng tôi lắm, thấy ông nóng giận bà cũng không cãi lại, đứng im thin thít gắt gao nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không biết phải nói gì ngoài cảm ơn bố chồng tôi thật nhiều.

Suốt cả buổi Viễn vẫn không nói câu gì, cho đến khi tôi vào phòng trước kia tôi nằm ở cữ anh cũng không nói câu nào.

Nhưng không sao không nói càng tốt, tôi không muốn nghe anh nói bất cứ cái gì nữa rồi..

Ngồi thẫn thờ trong phòng một lát mới sực nhớ ra tôi không có đồ đạc cũng chưa tắm rửa gì cả. Đồ tôi vẫn còn trên phòng, nhưng bây giờ lên đó liệu có lại nghe những lời hôm qua không?

Nhưng không lấy đồ thì hôm nay và ngày mai tôi mặc gì đây? Mua đồ khác thì tôi không có tiền vì tất cả đồ đạc đều ở trên phòng cả mà..

Thôi, trước hay sau gì cũng phải lên, tôi nghĩ một hồi sau đó mở cửa đi lên phòng. May sao Viễn không khóa cửa phòng, tôi gõ cửa mấy cái, bên trong truyền ra giọng nói của anh:

- Cô vào đi.

Anh ta biết tôi lên nên để cửa sẵn sao? Tốt thế!

Đi vào phòng, thấy anh ta đang ngồi làm việc, mắt đeo kính cận gương mặt vẫn thế vẫn khá đẹp chỉ là hiện giờ tôi cảm thấy rất ghê tởm..

- Tôi vào lấy đồ đạc của tôi, anh cứ làm đi, thu xếp xong tôi sẽ đi.

Viễn vẫn không nhìn tôi, anh ta trước sau vẫn cứ cắm cúi làm việc.

Thu dọn quần áo, điện thoại, tiền bạc, tôi thệ nệ vác va li to đùng đi ra ngoài. Đến cửa lại nghe tiếng Viễn gọi lại.

- Giao, sao cô làm thế, tôi có để cho cô thiếu thốn cái gì sao?

Tôi không nhìn anh ta nhưng bàn tay xách vali đã run run đến không nhịn được.

- Tôi không nói nhiều nữa, tôi nghĩ thông suốt rồi, anh không tin tôi, không ai tin tôi thì có nói gì cũng chẳng ai tin đâu. Anh nghĩ sao cũng được tôi không ý kiến gì cả..

Viễn kéo tôi lại, anh đá văng cái vali xuống đất, gương mặt giận dữ:

- Cô nói thế là ý gì, tôi trách oan cho cô sao?

Tôi cười nhạt, nhìn anh ta:

- Tôi đã nói tôi không muốn nói nữa, để tôi yên đi.

Viễn hình như rất tức giận, anh ta xô tôi ngã sang một bên, lại tiếp tục làm việc. Mà tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi chẳng còn thiết tha nói chuyện giải thích gì nữa. Nếu như hôm qua khi mà tôi chưa biết anh ta và Mỹ gian díu chắc chắn bây giờ tôi sẽ ôm chân anh ta mà khóc lóc van xin. Nhưng bây giờ khác rồi, tôi ghét con người anh ta, ghét cả cái gia đình này..

Lúi cúi đứng dậy, tôi kéo chiếc va li ra ngoài. Khi ra đến cửa liền nghe tiếng Viễn ồ ồ kế bên.

- Cô đi rồi thì sau này đừng mong quay lại nữa.

Quay lại sao?? Chính anh đuổi tôi đi rồi bây giờ nói như kiểu tôi đòi rời đi???

Nhưng có nói gì cũng thế, tôi không muốn ở lại nữa, càng không muốn nhìn gương mặt giả tạo của anh ta và con Mỹ nữa.

Không nói gì tôi kéo vali đi xuống nhà, tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài tìm cái gì đó lót bụng sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin cho thuê phòng.

Hiện giờ tôi vẫn đang dạy ở trường gần nhà chồng, tôi định sẽ xin nghỉ để về quê mẹ tìm trường gần nhà xin vào làm. Rời xa nơi đây tôi mới có thể yên ổn mà sống tiếp được. Thành phố nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đi một vòng liền có thể chạm mặt nhau ngay. Nhưng vẫn là chuyện để sau, bây giờ tôi chưa muốn cho mẹ tôi biết rằng tôi và Viễn ly thân.

Sáng ngày hôm sau tôi đi từ rất sớm, hôm nay xin nghỉ một hôm để đi tìm phòng. Ròng rã cả ngày vẫn chưa có phòng để thuê, có một nơi tương đối tốt, cách nhà chồng tôi cũng khá xa nhưng chủ nhà không hứa cho thuê vì còn hỏi lại xem người quen có sang thuê hay không. Thế là một ngày công cốc..

Tối khuya tôi mới về đến, một phần vì tôi cũng không muốn đụng mặt những người trong nhà.

Sáng hôm sau tôi đến trường nhưng thật sự đáng sợ hiệu trưởng nhà trường yêu cầu cho tôi thôi việc ngay trong ngày. Lý do là vì cả khu phố đồn đoán rằng tôi ở nhà hay đánh đập bé Bối con chị Mỹ làm ảnh hưởng đến tư cách giáo viên mầm non của tôi???

Lúc nghe quyết định của hiệu trưởng mà tôi như chết sững, tôi ngay cả vỗ mông con bé còn chưa bao giờ dám nói gì đến việc đánh con bé chứ?

Hỏi hết lời tôi mới biết được rằng là do chính mẹ chồng tôi đi nói với hàng xóm, một truyền 2, 2 truyền 10... Tôi cứ thế bị vác cái danh vừa tham tiền vừa độc ác hành hung cháu gái chồng.

Thế gian này ai thâm hiểm như mẹ chồng của tôi cơ chứ? Bà ta không hiền, tôi biết nhưng đến mức ăn không nói có dựng chuyện hại tôi thì bây giờ tôi mới biết. Ấy thế mà trước kia tôi từng hãnh diện vì có mẹ chồng tâm lý luôn bênh vực mình, nghĩ lại tôi nên lấy tay vả vào mặt mình cho tỉnh táo ra mới được.

Hiệu trưởng có chút không tin nhưng vì phụ huynh ở trường yêu cầu bà không thể làm khác được. Tư cách giáo viên của tôi trong trường không ai là không biết, tôi yêu bọn trẻ rất nhiều. Có những khi bố mẹ mấy bé đón trễ vì làm tăng ca tôi vẫn vui vẻ trông giúp không lấy thêm phí nào còn giúp một vài phụ huynh đưa trước tiền học phí..Ấy thế mà họ chẳng nói giúp tôi một lời, nhìn bảng ký tên yêu cầu tôi thôi việc mà cả người tôi bần thần không thể nói được nên lời.

Công việc này trước sau gì tôi không đổi nhưng những việc làm này ảnh hưởng đến bản thân tôi về sau rất nhiều... Người dưng họ chẳng biết chẳng cần tìm hiểu, chỉ cần nghe là tin..Xã hội này tàn ác từ khi nào vậy???

Mệt mỏi về nhà, ngày mai tôi có thể dọn đi được rồi. Bước vào phòng nhìn thấy đồ đạc bị bới tung hết cả lên, chiếc hộp đựng trang sức cưới của tôi trống rỗng. Nhìn ra bên ngoài mọi thứ vẫn ngăn nắp, chắc chắn không phải trộm. Nếu thế thì chỉ có thể là mẹ chồng tôi thôi, bà ta làm như vậy để làm gì chứ, tôi cũng không định giữ số vàng đó đâu..

Nghe tiếng tôi về, mẹ chồng tôi ẫm bé Bối đi đến trước cửa, giọng bà huênh hoang:

- Vàng tôi lấy rồi, cô tay không về nhà này thì cũng tay không mà đi đi. Số vàng đó tôi để lại sau này lấy vợ cho thằng Viễn.

Khốn nạn mà, được, bà ta cứ lấy lại tôi không muốn chấp nữa. Bây giờ có gây nhau ỏm tỏi bà ta cũng chẳng trả lại cho tôi được.

Thấy tôi không nói gì chỉ lẳng lặng thu xếp lại quần áo, bà ta có vẻ không vui, liền hậm hực nói thêm:

- Cô mau ký đơn ly hôn đi để con tôi còn đi lấy vợ, ngoài kia khối cô chưa chồng còn trong trắng đang đợi. Đừng cản trở níu kéo thằng Viễn nữa, đi nhanh đi.

Tôi vẫn không chấp, để mặc bà ta nói chuyện một mình, đến khi cảm thấy mệt mỏi tự khắc im lặng..

Tôi không muốn gây nhau vì dù sao cũng từng là người thân chỉ cần bà ta không quá đáng thì tôi bỏ qua được hết. Còn cái việc kia tôi xem như trả lại những ngày tháng trước đây bà ta đã yêu thương tôi như con của mình. Kể từ ngày mai không ai nợ nần gì ai nữa..

Luyên thuyên một hồi vẫn không thấy tôi trả lời, mẹ chồng tôi ôm một bụng hậm hực mà đi ra ngoài.

Thật đúng mà, im lặng là sự trả thù độc nhất của con người!

Sáng hôm sau tôi thu dọn thật sớm để đi, tôi thật sự không thể ở lại đây được nữa rồi.

Đến lúc chuẩn bị đi tôi mới nhớ giấy tờ tùy thân vẫn còn trên phòng, tôi mới nhẹ nhàng lên lấy.

Hôm nay bố mẹ chồng tôi đi về quê ăn cưới cháu, bé Bối và chị Mỹ cũng đi theo, nhà chỉ còn Viễn.

Việc vợ chồng tôi bỏ nhau chắc cũng sắp bung bét ra rồi, với cái mồm của mẹ chồng tôi chắc tội lỗi bao nhiêu thuộc về tôi hết cả.

Đi lên phòng, thấy Viễn không có trong phòng, chắc giờ anh ta đã đi tập thể dục. Lấy giấy tờ xong tôi đi nhẹ nhàng xuống dưới nhà.. Vừa hay đụng mặt Viễn..

Anh ta nhìn tôi, khó chịu hỏi:

- Cô đi đâu?

- Tôi dọn đi, còn giấy ly hôn anh soạn đi tôi sẽ ký.

Tôi nói dứt khoát sau đó kéo vali đi ra ngoài.

Bỗng dưng Viễn kéo tôi lại, anh ta lôi tôi xồng xộc lên phòng. Sức kéo quá mạnh, tôi không thể kháng cự lại được, có chút vùng vẫy nhưng không thành.

Đến cửa phòng, anh ta xô ngã tôi xuống đất, tay bóp hàm mặt tôi, hét:

- Cô đi với người tình của cô đúng không?

Đau đớn cùng sợ hãi, tôi dùng tay quơ quàng khắp nơi nhưng vô vọng. Anh ta càng lúc siết càng mạnh, lại như có ý định giết người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta như thế, tàn bạo, hiểm ác.

- Thả ra..tôi không...

Viễn vẫn gào lên:

- Không cái gì, tối hôm tôi đuổi cô ra khỏi nhà là thằng nào đưa cô đi? Hả?

Ai? Không lẽ anh ta nói đến hôm tôi bị xa tông sao??

Tôi cố gắng dùng tay bấu víu lấy tay anh ta:

- Không, buông ra..tôi bị xe...tông...

Nói đến đây hình như có chút thả lỏng, một lát sau Viễn mới buông tôi ra, anh ta lại nhẹ nhàng dìu tôi đứng dậy.. Mặt vì bị bóp quá đau, tôi gần như không chịu nổi nữa.. Thì chính lúc đó, Viễn lại là người yêu cầu tôi ở lại..

- Giao, em đừng đi, chuyện miếng đất anh sẽ bỏ qua..Em ở lại đi, anh nói thật, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv