Buổi chiều ngày hôm sau, Thang Viên giúp Viên Tiêu chuẩn bị hành lý, lại làm một bữa tối phong phú, sau đó ngồi ở bàn ăn chờ Viên Tiêu tan tầm về nhà.
Nhìn Nắm Tuyết Nhỏ nằm bên chân mình lộ ra cái bụng phấn nộn, Thang Viên nhàm chán vươn một chân đi xoa xoa cái bụng mềm mại của nó
Sau đó cúi đầu nói với nó: “Nắm Tuyết Nhỏ, con nói xem, chờ ba ba đi rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, có phải sẽ rất nhàm chán không?”
Tưởng tượng đến hai tuần tới đều không thấy được Viên Tiêu, Thang Viên hơi đau lòng ôm lấy khuôn mặt nhỏ, lẩm bà lẩm bẩm:
“Thời gian dài như vậy không gặp, ba nhất định, nhất định sẽ rất muốn rất muốn anh ấy, ba kỳ thật một ngày đều không muốn rời xa anh ấy, nhưng ba cũng không muốn trì hoãn công việc của anh.”
Viên Tiêu mở cửa, đi vào trong phòng khách nhìn về phía phòng bếp, lại thấy Thang Viên ủ rũ cụp đuôi ngồi cạnh bàn ăn vẽ xoắn ốc lên mặt bàn.
Viên Tiêu đi tới, tay vươn tới đầu cậu xoa nhẹ nhúm tóc mềm mại, hỏi:
“Làm sao vậy? Ai chọc em tức giận, sao lại không vui thế?”
Thang Viên nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Viên Tiêu: “Anh, anh đã về!?”
Vậy anh có nghe được lời em vừa nói hay không? Thang Viên thấp thỏm nhìn Viên Tiêu, vừa hy vọng anh nghe được những lời đó, lại có chút sợ hãi phản ứng của Viên Tiêu sẽ là không chút mảy may để ý.
Nhưng Viên Tiêu thực rõ ràng là vừa mới về nên không nghe được cậu tự oán tự giải, anh trả lời “Ừm, về rồi”, sau đó ngồi xuống trêu Nắm Tuyết Nhỏ.
Còn nhéo mặt chó hỏi nó: “Có phải con chọc ba ba tức giận hay không? Phạt con đêm nay không được ăn cơm.”
Thang Viên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy lấy cơm chó cho Nắm Tuyết Nhỏ, đồng thời nhắc Viên Tiêu rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Viên Tiêu rửa xong tay ngồi trở lại bàn ăn, nhìn một bàn ăn hương vị đầy đủ, tươi cười vui vẻ nói với Thang Viên:
“Cảm ơn vợ đã làm cho anh một bữa tối đa dạng như thế, nửa tháng tới khả năng mỗi ngày anh đều sẽ nhớ lại bữa ăn này.”
Thang Viên vừa cười vừa gắp thức ăn cho Viên Tiêu, trong lòng lại ê ẩm suy nghĩ: Lúc nhớ đến đồ ăn em làm, liệu anh có thể nhớ đến em một chút không?
Sau đó Thang Viên tuy rằng mặt ngoài thực vui vẻ, nhưng kỳ thật trong suốt bữa ăn đều buồn bực, cơm nước xong cũng ngồi im trên sô pha nhìn bóng dáng Viên Tiêu rửa chén, mỗi lần Viên Tiêu quay đầu đều có thể thấy một khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy quyến luyến.
Thang Viên nghĩ Viên Tiêu dọn dẹp phòng bếp xong sẽ giống như thường ngày, ôm cậu ngồi trên sô pha xem TV, do đó trước khi Viên Tiêu ra, Thang Viên đã chuẩn bị tốt tư thế được ôm.
Nhưng mà sau khi Viên Tiêu dọn dẹp phòng xong lại đi thẳng lên lầu vào thư phòng.
Thang Viên nhìn bóng dáng Viên Tiêu đi vào thư phòng, tủi thân bĩu môi, cậu ôm Nắm Tuyết Nhỏ vào lòng, cúi đầu bắt đầu gẩy gẩy chơi đùa lông của nó.
Hơn mười phút sau, Thang Viên còn đang suy xét có nên tìm lý do tiến vào thư phòng tìm Viên Tiêu hay không, Viên Tiêu đã từ trong thư phòng đi ra.
Anh vội vã xuống lầu, túm Nắm Tuyết Nhỏ xuống ghế sô pha rồi ôm Thang Viên lên.
Thang Viên hô to một tiếng, hỏi Viên Tiêu muốn làm gì.
Anh tà mị cười, hôn lên miệng cậu một cái rồi nói: “Đêm nay, chúng ta ôn tập “Bò Sữa Nhỏ” chương 25 một chút đi.”
Thang Viên trừng mắt, thế mới biết thì ra Viên Tiêu vào thư phòng để đọc tiểu thuyết của cậu.
Tâm tình thay đổi quá nhanh làm trái tim Thang Viên lại bắt đầu loạn nhịp, khuôn mặt nhỏ ửng hồng bị Viên Tiêu ôm vào phòng ngủ.
Tiếng thở dốc, tiếng nước nhóp nhép dần dần từ phòng truyền ra, tin tức tố của hai người ái muội quấn lấy nhau, dần dần nhuộm đầy căn phòng.
Thang Viên rầm rì oán giận: “Ưm, không được, quá sâu, a~”
Viên Tiêu an ủi: “Không sao đâu, anh chậm một chút, chúng ta từ từ tới…”
Sau đó, trong đêm đông rét lạnh lại nóng rực, Nắm Tuyết Nhỏ một đầu chó, một mình ư ử đến nửa đêm, cuối cùng phải nhận mệnh ngủ trong phòng khách.
Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng, Viên Tiêu đã sửa sang lại trang phục, chuẩn bị ra cửa.
Trước khi đi anh bước tới mép giường, hôn liên tục đánh thức Thang Viên, rồi lại dùng lí do không có thời gian chờ cậu rời giường để ngăn lại ý định muốn đưa anh ra sân bay của cậu.
Sau đó Viên Tiêu ôm lấy đầu Thang Viên, lại trao cho cậu một nụ hôn sâu, mãi đến khi Thang Viên bị hôn đến đại não thiếu oxy mới buông ra, liếm sạch sẽ nước ngọt trên môi cậu, Viên Tiêu dịu dàng thầm thì:
“Mỗi bữa cơm đều phải nhớ ăn, đừng làm anh lo lắng. Nhớ anh thì gọi điện thoại, nếu anh không nhận được thì cũng có thể nhắn tin, chờ anh làm việc xong thấy được nhất định sẽ gọi lại. Cũng không cần đưa Nắm Tuyết Nhỏ đi dạo, nếu cảm thấy mệt mỏi thì cứ để nó ở nhà chơi. Trong nhà có đồ vật hỏng không biết sửa thì tìm Lưu Ly, để cậu ta giúp em, đừng tự mình tìm người tới sửa, ra cửa cũng phải bảo vệ mình thật chu toàn. Em biết chưa?”
Thang Viên bị hôn đến ngơ ngác, nghe Viên Tiêu dặn dò xong thì ngoan ngoãn gật đầu.
Viên Tiêu nhìn Thang Viên thế này lại cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười rồi đặt nụ hôn lên trán cậu, nói một câu: “Anh sẽ nhớ bảo bối.”, rồi giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu rời đi.
Thang Viên mãi sau mới mở to mắt, nhớ lại câu cuối cùng Viên Tiêu nói, một rặng mây đỏ chậm rãi vắt qua gương mặt cậu.
Hai tay Thang Viên bắt lấy chăn, vùi mình vào trong chăn, thẹn thùng nhỏ giọng đáp lại: “Em cũng sẽ nhớ anh, chồng ơi, em, em thích anh ~”
Thang Viên cảm thấy ngày tháng không có Viên Tiêu làm bạn buồn tẻ cực kỳ.
Mấy ngày đầu cậu còn có thể viết tiểu thuyết, ngẫu nhiên đỏ mặt bởi lời nói thô tục của các độc giả ở khu bình luận.
Lúc cậu nhìn thấy có người đọc bình luận cậu viết tiểu thuyết càng ngày càng chìm đắm trong phấn hồng, hơn nữa hoài nghi tác giả có phải đang yêu đương hay không, Thang Viên còn sẽ đỏ mặt ngồi trước máy tính ôm mặt cười trộm.
Cuốn “Làm thế nào để ông xã đừng tạo khỉ con nữa” làm thanh danh của Thang Viên được nâng lên kha khá, số lượng fan cũng tăng lên gấp đôi và chưa có xu hướng ngừng lại, điều này cũng chứng minh những nhà xuất bản khác so với nhà xuất bản của Viên Giang Minh xác thật kém cỏi không ít.
Nhưng chờ viết xong tiểu thuyết, Thang Viên lại không có việc gì làm.
Mà trừ bỏ hai ngày đầu Viên Tiêu đi công tác, Lưu Ly có hẹn cậu ra ngoài chơi, thì sau đấy cũng bởi vì có việc gấp mà biến mất rồi.
Viên Tiêu rời đi năm sáu ngày, Thang Viên mỗi ngày ở nhà ngốc cũng chỉ có thể đùa nghịch hoa cỏ, trêu chọc Nắm Tuyết Nhỏ.
Mà Nắm Tuyết Nhỏ bởi vì gần đây lớn lên vù vù, lượng vận động cũng tăng lên, Thang Viên dắt nó đi dạo trong tiểu khu một lần rồi trở về, một người một chó đều có thể ăn nhiều cơm hơn trước.
Thang Viên còn thường xuyên đói bụng vào nửa đêm, sau đó rời giường làm đồ ăn.
Nhìn vòng eo mượt mà của chính mình, Thang Viên cảm thấy dặn dò trước khi đi của Viên Tiêu đối với cậu là hoàn toàn dư thừa, bởi vì cậu không chỉ ăn cơm đầy đủ, mà còn thường xuyên cho mình thêm cơm.
Chờ Viên Tiêu đi công tác trở về, trong nhà không biết có thể thêm hai bé heo mập hay không, trong lòng Thang Viên trộm nghĩ như vậy.
Nhưng qua ba ngày sau, Thang Viên đột nhiên bắt đầu không muốn ăn gì nữa.
Bởi vì cậu vừa ăn sẽ muốn nôn, có đôi khi ngửi thấy mùi đồ ăn còn cảm thấy ghê tởm.
~Hết chương 35~