Viên Tiêu tràn đầy vui mừng lái xe hướng về nhà, nửa đường gặp một cửa hàng bán hoa, còn mua cho Thang Viên một bó hoa bách hợp màu hồng nhạt.
Chờ anh về đến nhà mới phát hiện Thang Viên không có ở phòng khách, Viên Tiêu bèn lên lầu vào thư phòng.
Thang Viên quả nhiên ở trong thư phòng, trong thư phòng có thêm chiếc bàn làm việc mới, hẳn là chiều nay Tiểu Lý đưa tới.
Nhưng bởi vì chiếc bàn này này đặt đối diện với bàn làm việc trước kia của anh, cho nên Thang Viên không quay đầu sẽ không nhìn được người mới tiến vào thư phòng.
Tiếng Viên Tiêu mở cửa cũng rất nhỏ, Thang Viên không nghe được.
Cho nên chờ Viên Tiêu đi đến bên người Thang Viên, tay đáp xuống vai cậu, cậu mới hô ‘a’ một tiếng.
Ghế ông chủ to rộng cũng lung lay, may có Viên Tiêu kịp thời đỡ, Thang Viên mới không ngã xuống.
Thang Viên quay đầu phát hiện người đụng vào cậu là Viên Tiêu thì mới tìm lại hô hấp, tay đặt lên vị trí trái tim tự an ủi vì vừa phải chịu kinh sợ.
Viên Tiêu không nghĩ tới Thang Viên sẽ phản ứng lớn như vậy, vươn tay ra sau lưng giúp cậu giảm bớt cảm xúc, lại liếc nhìn màn hình máy tính mới hiểu được tại sao Thang Viên lại sợ hãi vì anh đột nhiên xuất hiện như thế.
Viên Tiêu hỏi: “Em thích đọc truyện ma à?”
Thang Viên bị Viên Tiêu sờ sau lưng hơi ngứa, duỗi tay muốn kéo tay anh ra lại bị anh nắm ngược lại.
Viên Tiêu ôm lấy Thang Viên, bản thân ngồi lên ghế, để cậu ngồi lên đùi mình.
Thang Viên ngồi trong lòng Viên Tiêu, thấy anh nghiêm túc nhìn tiểu thuyết trên máy tính, bèn giải thích: “Đây không phải truyện ma, mà là tiểu thuyết huyền nghi, đây là tác phẩm của bạn tác giả em mới quen, em, em vừa xem đến một đoạn cực kì doạ người, anh lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau làm em sợ muốn chết.”
Viên Tiêu mỉm cười, cúi đầu ấn lên môi cậu một nụ hôn, tỏ vẻ an ủi.
Sau mới nhìn máy tính nói nhỏ: “‘Một người đàn ông cường tráng nhấc chiếc cưa điện dài một mét lên, tàn nhẫn phân cắt thi thể dưới chân, ruột, óc đều lòi ra ngoài, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy sợ hãi, tiếp tục tiến hành màn giết người chết chóc này.’ Đây không phải đoạn thường thấy trong phim kinh dị à? Vậy mà có thể dọa em đến thế kia?”
Thang Viên cảm giác mình bị Viên Tiêu cười nhạo, tuy rằng cậu thật sự sợ hãi, nhưng vẫn quật cường đáp lại: “Em, không phải em sợ cái này, là anh đột nhiên đứng sau lưng, em mới bị dọa, em……”
Viên Tiêu lần đầu nhìn thấy Thang Viên dẩu môi hiếu thắng cãi lại, cảm thấy đáng yêu cực kỳ.
Anh cúi đầu ngậm lấy một bên má múp mùm mụp hút một cái.
Thang Viên bị đau, giống bé mèo cáu giận nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài với một bên mặt hồng hồng.
Xuống lầu, cậu nhìn đến bó hoa bách hợp được đặt ngay ngắn trên bàn cơm, nháy mắt lại biến mềm như bông.
Thang Viên cẩn thận rút ra một đoá hoa đẹp nhất ở giữa bỏ vào một bình hoa nhỏ đặt trong phòng bếp.
Trên mặt treo nụ cười rạng rỡ, Thang Viên bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối.
Viên Tiêu cũng đi vào trong phòng bếp giúp cậu, sau khi nhìn thấy lọ hoa bách hợp kia thì lộ ra nụ cười hiểu ý.
Anh hỏi Thang Viên: “Vị tác giả kia cũng thuộc công ty chúng ta à?”
Thang Viên vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vừa trả lời Viên Tiêu: “Đúng vậy, bút danh của cậu ấy là Sát Thủ Lưu Ly, chúng em mới kết bạn không lâu, cậu ấy nói rất thích tiểu thuyết của em, muốn làm bạn với em, việc em ký hợp đồng với công ty cũng phải nhờ cậu ấy chỉ giáo khá nhiều, sau đó chúng em cho nhau địa chỉ, mới phát hiện thì ra chúng em ở cùng thành phố, cậu ấy còn nói có rảnh thì cùng đi ăn một bữa cơm, tâm sự kinh nghiệm sáng tác, hehe ~”
Nói đến công việc là Thang Viên luôn vô cùng vui vẻ, cũng dễ nhìn ra được cậu thực sự yêu thích công việc này.
Dù sao thể chất Omega mảnh mai, rất nhiều Omega không có công việc, chỉ có thể ở nhà phụ giúp việc gia đình.
Nếu như Thang Viên có thể có một công việc mà mình thật sự hứng thú, đây là một chuyện không tồi.
Viên Tiêu nhìn ra Thang Viên cảm nhận được vui sướng từ chức nghiệp này cho nên cũng không bắt cậu từ bỏ.
Tuy rằng ở nhà có thể mỗi ngày thoải mái dễ chịu, nhưng như vậy Thang Viên sẽ khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Thấy bộ dáng Thang Viên đáng yêu hứng thú bừng bừng nói tới việc này, Viên Tiêu đề nghị:
“Vậy hẹn người ta ăn một bữa đi, kết bạn cũng là chuyện tốt, hơn nữa gần đây anh phụ trách kế hoạch tuyên truyền của công ty, yêu cầu hiểu biết hiện trạng phát triển của các loại tiểu thuyết, đến lúc đó, anh đi gặp vị tác giả này vớ em luôn.”
Thang Viên vui vẻ hỏi lại anh: “Thật sao?”
Thang Viên không nghĩ tới mình kết bạn còn có thể hỗ trợ công việc cho Viên Tiêu, tuy cậu không hiểu ba Viên Tiêu để anh làm biên tập là có ý gì, nhưng đối với việc mình có thể giúp anh vẫn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Thang Viên nhắn với Sát Thủ Lưu Ly, hỏi cậu ta khi nào có thời gian, hai người có thể hẹn gặp mặt.
Sát Thủ Lưu Ly trả lời rất nhanh, sau đó hai người hẹn buổi tối ngày mai gặp mặt, thuận tiện ăn một bữa tiệc lớn.
Còn bữa tiệc lớn ấy hả, là do sau khi biết Bánh Trôi Nhỏ Nhân Dâu Tây muốn mang chồng tới, Sát Thủ Lưu Ly mới không biết xấu hổ mà yêu cầu người ta mời.
Thang Viên cảm thấy nghi hoặc, cậu chưa từng nói Viên Tiêu có tiền mà, sao chỉ biết mình sẽ cùng chồng đến thôi mà Sát Thủ Lưu Ly lại biết tình hình kinh tế của Viên Tiêu chứ?
Nhưng bởi vì Viên Tiêu không phản đối việc này, cho nên Thang Viên cũng không rối rắm nữa.
~Hết chương 21~