Từ trước tới giờ Tiêu Nhượng chưa từng quan tâm đến Tống Hàng, nhưng tất nhiên, cậu cũng chả thèm quan tâm đến ai ở lớp 12/5 cả, nếu không cũng sẽ không xảy ra sự cố nhận nhầm Thẩm Ý khiến mọi người cười chê như vậy.
Nhưng người thông minh luôn có thể nhanh chóng rút kinh nghiệm từ những lần vấp ngã, để tìm kiếm tin tức về Tống Hằng, cậu đã dùng ba bức ảnh có chữ ký của cầu thủ NBA thu mua Trương Lập Phong làm gián điệp.
Thiên tài khối Tự nhiên, thành viên của nhóm Olympic Toán học toàn quốc, rõ ràng có thể cạnh tranh vị trí trạng nguyên khối Tự nhiên của tỉnh lại đột nhiên chuyển đến lớp khối Xã hội. Chuyện này đã khiến cho giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/1 vô cùng tức giận, đến mức bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu ở trong trường là thầy sẽ chạy đến mắng, là một quái nhân nổi tiếng khắp trường.
Trương Lập Phong vừa chơi game vừa kết luận lại: "Tuy rằng lớp trưởng đứng nhất, nhưng thật ra người mà mọi người hâm mộ nhất lại là Tống Hàng. Ngày đến lớp, hết ngủ thì chơi game, nhưng vẫn có thể thi được vị trí thứ hai. Nhìn cậu ta như vậy thì ai còn muốn học sống học chết lấy hạng nhất nữa chứ? Dù sao thì tao cũng không muốn."
Cậu ta còn ưu tú hơn nhiều so những gì với cậu nghĩ. Tiêu Nhượng nhướng mày, trầm tư suy nghĩ.
Thật ra phong cách học tập "thoải mái" của Tống Hàng khiến mọi người thấy áp lực cũng là chuyện dễ hiểu. Đã lên cấp 3 rồi, ai cũng thức khuya dậy sớm, thử đủ mọi cách để cố gắng học tập, nhưng lại có một người ngày nào đến lớp cũng ngủ khò khò dưới sự chứng kiến của mọi người, thế mà thành tích lại tốt hơn nhiều so với cả lớp. Đây đúng là một đòn tấn công vào tâm lý của mọi người.
Không chỉ có học sinh mới có suy nghĩ như vậy.
Trên bục giảng, thầy Cao Trường Lâm tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi, thầy phi viên phấn như phi tiêu, nhắm vào đầu nam sinh đang ngủ đằng sau.
Bị ném trúng, Tống Hàng mờ mịt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ màng, vẫn chưa tỉnh ngủ. Thầy Lâm mệt mỏi nói: "Cậu có chừng mực tí đi tôi xem nào. Sao cậu ngủ nhiều thế hả, ngủ đông à?"
Tống Hàng xoa đầu, không nói gì. Thầy Lâm cũng đã quen với việc cậu im lặng như vậy rồi, trong lòng cũng tự hiểu rằng những thứ ông đang giảng trên đây cậu đã từng học qua hết rồi. Nhưng cậu không muốn nghe giảng cũng có thể làm đề của mình mà, hoặc là xem tiểu thuyết cũng được. Cứ ngang nhiên ngủ trong lớp như vậy sẽ làm các bạn khác đau lòng lắm đó có biết không!
Vậy nên ông quyết định sẽ giết gà dọa khỉ, gọi: "Lên đây, làm bài này đi."
Tuy rằng Tống Hàng thích ngủ, nhưng cũng không phải là muốn chống đối với giáo viên, chỉ là cậu muốn ngủ mà thôi. Phần lớn thời gian cậu đều rất nghe lời giáo viên, ai đưa bài cho cậu cũng làm. Tuy rằng ai cũng cảm thấy rằng cậu chịu làm là vì làm bài đỡ mệt hơn đứng lên tranh cãi với giáo viên.
Quả nhiên, thiếu niên nghe lời đứng dậy, đứng trên bục giảng nhìn qua đề bài một lượt.
Đây chính là một câu hỏi trong bài tập về nhà hôm trước, đương nhiên là cậu cũng không làm, nhưng mà không sao. Nam sinh nhìn chằm chằm đề bài khoảng mười giây, sau đó dùng viên phấn lúc này thầy Lâm dùng để ném cậu, viết một dãy số lên bảng.
Sau khi viết xong, cậu quay lại nhìn thầy Lâm, tựa như đang hỏi vậy đã được chưa, thầy Lâm day day trán, bất lực nói: "Viết bài giải ra."
Tống Hàng ngẩn người, nhìn lại đề bài, ngỡ ra: "À, không phải câu hỏi điền đáp án à."
Thầy Lâm và các bạn học trong lớp đều cạn lời với cậu.
Đây chính là bài tương tự với cả câu hỏi thứ hai từ dưới đếm lên trong đợt kiểm tra lần trước, bởi vì phần lớn học sinh đều không làm được bài này nên thầy Lâm mới lấy đề này ra để giảng lại một lần nữa. Vậy mà cậu lại nghĩ đây là bài điền đáp án, trực tiếp tính nhẩm ra câu trả lời?!
Sau khi tiết học kết thúc, mọi người vẫn kinh ngạc đến ngơ người dưới tác động mà Tống Hàng mang lại. Trương Lập Phong nhìn vẻ mặt của Tiêu Nhượng, lại nghĩ đến việc lúc nãy cậu hỏi thăm tin đồn liên quan đến Tống Hàng, không biết tại sao lại cảm thấy hơi "tâm ý tương thông", cảm thấy Tiêu Nhượng có chút... không thích Tống Hàng?
Vì tấm ảnh có chữ ký của cầu thủ NBA, cậu ta lập tức sử dụng đến bản năng của paparazzi, lắc đầu nói: "Tuy rằng tao biết Tống Hàng đã ba năm rồi, nhưng vẫn muốn nói, đỉnh thực sự. Lần đầu tiên trong đời tao gặp một người ngầu đến thế đấy! Mày nói xem nó có cần phải khoe khoang vậy không? Tao không tin là nó không biết đề bài kia là đề tự luận chứ không phải chỉ điền đáp án!"
Thẩm Ý cảm thấy Trương Lập Phong có chút hiểu lầm Tống Hàng, vậy nên vội vàng giải thích: "Không phải đâu, cậu ấy là thế đấy. Hồi trước tớ có nhờ cậu í giảng bài giúp, cậu ấy chỉ dùng ba bước để giải ra được đáp án rồi. Cậu ấy nói với tớ bước đầu làm như thế nào, bước thứ hai làm như thế nào, nhưng cũng không ai suy ra được phải làm thế nào để từ bước thứ nhất suy ra bước thứ hai, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng ngơ ngác. Sau đó tớ và Chu Tĩnh Thư ngồi nghiên cứu mới phát hiện ra hóa ra để suy từ bước thứ nhất qua bước thứ hai còn phải làm qua hai bước tính toán nữa. Nhưng mà trong đầu óc của thiên tài thì hai bước này hoàn toàn không tồn tại."
Quan Việt Việt đứng cạnh cũng bổ sung: "Đúng vậy đó. Có một vài lần thi toán Tống Hàng không lấy được trọn điểm vì cậu ấy lược bớt quá trình tính toán, vậy nên mới bị trừ điểm. Vì chuyện này mà thầy Lâm đã nhắc cậu ấy rất nhiều lần rồi!"
Thẩm Ý và Quan Việt Việt "kẻ xướng người họa", giọng nói đều tiết lộ sự khâm phục với Tống Hàng, khiến thái dương của Tiêu Nhượng giần giật.
Cậu hình như đã xem nhẹ vấn đề này rồi. Thẩm Ý là một nữ sinh có thành tích học tập rất tốt, vậy có phải cô sẽ thích những nam sinh có thành tích cao không?
Vậy nên, có phải từ trước tới giờ cô đều cảm thấy cậu là một thằng học dốt không có thuốc chữa...
Tiết tiếp theo là môn tiếng Anh, giáo viên đứng trên bục giảng bình tĩnh viết đề bài, chỉ vào đoạn văn điền vào chỗ trống trên bảng, hỏi: "Có ai muốn xung phong làm bài này không?"
Sự nhiệt tình của giáo viên tiếng Anh với việc gọi học sinh trả lời câu hỏi chỉ đứng sau giáo viên môn Toán, sự sợ hãi của mọi người đối với cô cũng chỉ xếp sau thầy dạy Toán. Đặc biệt là đối với bài tập điền đáp án này khi mọi người đều phải đọc thành tiếng đề bài trước khi trả lời. Học sinh Trung Quốc có một thói xấu là không muốn phát biểu bằng tiếng Anh trước lớp, vì có rất nhiều người cả thấy phát âm của mình không được chuẩn, vậy nên không muốn lộ tật xấu này.
Giây phút này, cả lớp đều im lặng oán thoán, nếu bây giờ không có dũng sĩ nào tự nguyện hiến thân, vậy lát nữa chỉ có thể xem ai xui xẻo thôi.
Quả nhiên, cô giáo Hà hỏi hai lần cũng không có ai giơ tay lên, bèn định gọi một loạt theo thứ tự lớp đứng lên để trả lời. Ai ngờ còn chưa kịp nói gì thì đã thấy ở phía bên góc phải của lớp, có một người giơ tay lên.
Cô giáo kinh ngạc nói: "Tiêu Nhượng?"
Các học sinh trong lớp nghe vậy đều ngạc nhiên, tất cả đều quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh nắng mặt trời bên khung cửa sổ, Tiêu Nhượng khẽ nâng tây phải lên, nhìn về phía cô giáo Hà.
Dũng sĩ hiến thân lần này vậy mà lại Tiêu Nhượng.
Chuyện này làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lo lắng cho tình huống đặc thù của Tiêu Nhượng, các giáo viên bình thường khi đi dạy cũng tránh gọi đến cậu, dù sao một học kỳ cậu cũng chỉ đến trường có vài lần, không nhất thiết phải làm cậu xấu hổ. Cũng bởi thế mà mọi người đã học cùng lớp với Tiêu Nhượng ba năm cũng chưa bao giờ thấy cậu trả lời bài tập cả.
Vậy mà bây giờ cậu lại chủ động giơ tay!
Thẩm Ý cũng kinh ngạc nhìn về phía cậu. Nếu cô không nhìn lầm thì bài tập này cậu cũng chưa làm mà, bây giờ cậu muốn đứng lên là muốn chọn đáp án thẳng luôn ư?
Cô hơi lo lắng, muốn đưa cho cậu bài tập mà mình đã điền xong, nhưng Tiêu Nhượng lại làm như không thấy, chỉ cười với cô một cái sau đó đứng lên.
Đã có người chủ động muốn làm bài, cô giáo Hà liền thuận theo, "Được, vậy em làm đi."
Tiêu Nhượng đứng lên, sau đó hỏi: "Làm như thế nào?"
Mọi người cạn lời.
Hôm nay mấy người này bị cái gì vậy? Đầu tiên là Tống Hàng xem đề phải giải thành đề điền đáp án, hiện tại lại đến Tiêu Nhượng chủ động xung phong muốn làm bài tập nhưng sau đó lại bảo không biết làm gì? Vậy cậu đứng lên làm cái gì?
Nhưng thật ra chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao Tiêu Nhượng cũng chưa từng nghe giảng...
Cô giáo Hà nhắc: "Em đọc luôn đi, đến phần điền vào chỗ trống thì đọc luôn đáp án của em."
Tiêu Nhượng gật đầu, cầm lấy tờ đề, không thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, tự nhiên đọc: "... One day, a patient was referred to me who was one hundred and two years olds. There's a – câu 36, chọn B, pain – in my upper jaw, she said. I told my own dentist it's nothing, but he – 37, chọn D, insisted – I come to see you......."
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, giọng nói của thiếu niên trong như suối, chuyển âm mượt mà, phát âm rõ ràng, ngữ điệu còn rất chuẩn. Nhưng càng mê hoặc hơn là thái độ tự tin, thong dong khi cậu nói tiếng Anh. Khi chọn đáp án, có câu cậu phải ngừng lại 1-2 giây, nhưng cũng có câu cậu đọc liền một mạch, nhanh nhẹn hoàn thành hết phần bài tập điền từ,
Sau khi cậu đọc xong, cả lớp đều sững sờ, im lặng.
Từ trước tới giờ vì Tiêu Nhượng chưa từng thể hiện qua, nên không ai biết được rằng, phát âm tiếng Anh của cậu lại tốt như vậy! Bộ dáng tự tin này, đến cả đại diện môn tiếng Anh cũng không sánh bằng!
Trước đây sao không thấy studio quảng bá điều này? Người đại diện vậy là không ổn.
Nhưng đọc xong thì là đọc xong, chọn đáp án đúng hay sai cũng chưa chắc được. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô Hà, cô nhìn chằm chằm Tiêu Nhượng, rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ, dừng một chút rồi nói: "Sai mất một câu rồi."
Đây đã là thành tích rất tốt rồi, có nam sinh không nhịn được mà "Wow" một tiếng. Cô Hà nói: "Your grammar seems not bad. Why did you only get 80 last time?" (Ngữ pháp của em có vẻ cũng ổn, vậy sau lần trước em thi chỉ được có 80 điểm vậy?)
Cô đang nhắc đến cuộc thi sau khai giảng đó, khi ấy điểm tiếng Anh của Tiêu Nhượng là 81 điểm, đã là điểm cao nhất trong các môn rồi. Nhưng vừa nói xong cô liền phát hiện ra rằng mình nói quá nhanh, sợ Tiêu Nhượng không hiểu được, ai ngờ thiếu niên lại đối đáp trôi chảy, "Well. I can get whatever scores you want me to get next time." (Được, vậy kỳ thi lần sau cô Hà muốn em được bao nhiêu điểm thì em sẽ được bấy nhiêu điểm.)
Được một ngôi sao đang nổi, trai đẹp nhỏ tuổi nói như thế, cô giáo Hà liền cảm thấy vui lòng, liếc cậu một cái, vui vẻ nói: "You'd better." (Tốt nhất là như thế)
Tiêu Nhượng vừa mới ngồi xuống liền bắt gặp ánh mắt vừa mừng vừa sợ của Thẩm Ý. Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu điền đáp án trước rồi à?"
Cô cũng từng nghe thấy Tiêu Nhượng nói tiếng Anh rồi, vậy nên cũng hiểu sơ sơ trình độ của cậu. Thật ra cô cũng đoán được đại khái tình huống của cậu, khẩu ngữ rất tốt nhưng ngữ pháp lại không ổn lắm. Dù sao trong thực tế, ngữ pháp cũng không được chú trọng quá mức như trong bài thi, vậy nên cậu có thể nghe nói rất tốt.
Nhưng chuyện vừa rồi là gì vậy chứ?
Vậy mà cô lại không tin cậu, chuyện này khiến Tiêu Nhượng thấy khá hậm hực. Đúng là ngữ pháp của cậu cũng không được bài bản cho lắm, làm bài thi toàn dựa vào trực giác và ngữ cảm, vừa rồi đột nhiên cậu bộp chộp đứng lên, cũng không nghĩ vận may lại tốt như vậy.
Đúng là trời cũng giúp cậu.
Nghĩ một lát, cậu nói: "Tôi chưa làm bài này."
"Thế cậu không sợ làm sai sẽ xấu hổ lắm à?"
Nam sinh cao thượng nói: "Mất mặt cũng đành chịu vậy. Tôi đứng lên là để cứu vớt các bạn học trong lớp, đây là nghĩa khí!"
Thẩm Ý cười một tiếng, Tiêu Nhượng hỏi cô: "Vậy cậu cảm thấy tôi làm có ổn không?"
Thẩm Ý nhớ lại cảnh tượng ban nãy, dưới ánh mặt trời, dáng hình thiếu niên thong dong đọc tiếng Anh, còn có đoạn đối đáp với cô giáo Hà lúc nãy, liền cảm thấy cậu có một sức hấp dẫn lạ lùng...
Thẩm Ý gật đầu thật mạnh, trả lời: "Làm tốt lắm. Cậu cố gắng thêm chút nữa, đợi đến lúc thi đại học thì điểm tiếng Anh nhất định có thể giúp cậu nâng điểm rất nhiều!"
Giữa trưa, trong giờ ăn cơm, Quan Việt Việt còn nhắc đến biểu hiện của Tiêu Nhượng trong tiết học ngày hôm nay, "Mày không cảm thấy từ sau khi Tiêu Nhượng quay lại trường học thì tần suất đến lớp cao hơn nhiều à? Cậu ấy không những đi xem pháo hoa tối hôm qua với chúng ta mà hôm nay còn chủ động trả lời câu hỏi. Nếu lần sau cậu ấy có đứng làm đại diện phát biểu khi hạ cờ thì tao cũng không thấy lạ."
Dương Việt Âm vừa ăn thịt băm xào, vừa bĩu môi cười, "Tần suất lên lớp cái gì chứ, tao thấy có mà giống con công đực xòe đuôi biểu hiện với ai đó thì có..."
Cô cố ý nhìn Thẩm Ý, rõ ràng đang muốn ám chỉ cái gì đó, nhưng Thẩm Ý không hiểu được vì cô còn đang nghĩ đến chuyện khác. Lúc nãy Quan Việt Việt nhắc đến buổi tối đi xem pháo hoa khiến cô nhớ về chuyện hôm đó.
Cô hỏi: "Đêm hôm qua, đoạn cuối mày đi đâu thế?"
Dương Việt Âm sửng sốt, "Hả?"
Thẩm Ý giải thích: "Tao thấy mày đuổi theo một người. Người kia là ai vậy? Là học sinh trường mình à?"
Dương Việt Âm không ngờ được rằng cô lại nhìn thấy chuyện đó, vậy nên nhất thời không biết phải trả lời như nào.
Thẩm Ý càng cảm thấy nghi ngờ. Cô nhớ đến hôm sinh nhật Dương Việt Âm, trong lúc chơi thật và thách, cậu ấy từng nói có người trong lòng, chẳng lẽ có quan hệ với chuyện tối ngày hôm qua ư...
Còn chưa đợi cô tiếp tục tra hỏi thì đột nhiên, không khí trong phòng ăn bỗng nhiên thay đổi. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Nhượng và Trương Lập Phong đang bê khay cơm đi vào.
Từ trước tới giờ Tiêu Nhượng chưa từng đến căn tin ăn cơm, Dương Việt Âm lúc trước có từng phân tích qua, có lẽ là cậu sợ khi ăn ở đây sẽ bị mọi người trong căn tin nhìn chằm chằm, ăn không nổi, vậy nên mới chạy đến nhà hàng ngoài trường để ăn.
Trước đây Thẩm Ý cũng không thèm để ý đến chuyện này, nhưng không nghĩ tới đột nhiên hôm nay Tiêu Nhượng lại chạy đến căng tin.
Căn tin vốn đang ồn ào nhốn nháo đột nhiên im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người họ, đặc biệt là các bạn nữ. Bầu không khí lúc này thật sự vô cùng lúng túng, Trương Lập Phong không nhịn được mà rụt cổ lại, thế nhưng Tiêu Nhượng vẫn lạnh nhạt như cũ, không thèm quan tâm đến xung quanh. Cậu chỉ đứng ở cửa đợi lấy cơm rồi đi tìm chỗ ngồi.
Thẩm Ý buồn cười nghĩ, dù bọn họ có ngồi đâu chăng nữa thì những người xung quanh đấy chắc sẽ không thoải mái nổi. Lúc này, Dương Việt Âm đột nhiên nói: "Tao có một ý nghĩ kỳ lạ như này."
Cô nhìn Thẩm Ý, âm thầm nói: "Tao cảm thấy, Tiêu Nhượng và Trương Lập Phong sẽ ngồi ở đây."
Thẩm Ý ngơ ngác:...???
Cô đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Nhượng đang bưng khay cơm tiến đến chỗ họ. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người trong căn tin, cậu nhanh nhẹn, chính xác đặt khay cơm xuống trước mặt ba người các cô, sau đó ngồi ngay vào bàn.
"Tôi ngồi đây được không?"