Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 28-2: Phiên ngoại 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐĂNG LÚC 02:48:28 NGÀY 25-04-2017

Cảm ơn sự yêu quý của mọi người, ta chỉ tìm cái góc để viết chút cảm ngộ ("sự cảm động làm cho tỉnh ngộ" hoặc "bị cảm động mà tỉnh ngộ"), bất cầu văn đạt (không truy cầu danh vọng và hiển đạt).

Nghe nói Lâu chủ (người lập ra topic/chủ topic) có thể muốn làm gì thì làm trong lâu (topic) của mình.

Vậy thì đưa ra cái quy định mới: ở trong lâu này chỉ có Lâu chủ mới có thể phát hồng bao (nghĩa gốc là "bao lì xì" - còn trên diễn đàn Tianya là "lì xì trực tuyến"), bắt đầu thực hiện từ ngày 24 tháng 4 năm 2017.

Hôm nay ta muốn nói một đoạn ngoài lề, đoạn thoại này tạo cho ta ấn tượng rất sâu sắc, vốn nghĩ tới khi tình tiết ở phía sau phát triển thì sẽ khảm vào trong truyện, nhưng thế thì xa quá, như bị hóc xương ở cổ họng.

Thỉnh thoảng ta cũng sẽ xem lướt qua mục Bệnh viện Thiên Nhai, nhưng mỗi lần đọc chưa xong được vài đoạn thì sẽ đóng lại ngay.

Tại sao có thể có những bệnh nhân ngu dốt như vậy, tại sao có thể có những bệnh nhân chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ) như thế, tại sao có thể có những bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị hại thế này.

Thực ra những bệnh nhân này chính là những bệnh nhân thường tiếp xúc với bác sĩ, chẳng qua là họ viết ra hoạt động tâm lý, mà lúc họ gặp bác sĩ, trong cuộc đối thoại hàm chứa sự cân nhắc, suy đoán, thăm dò.

Những bác sĩ này biết không? Đương nhiên biết, có thể ngồi vào phòng khám bệnh (thuộc khoa khám bệnh), chưa nói tới hàng vạn, chứ trước mắt đã trải qua mấy ngàn gồm đủ loại người rồi.

Chớ đừng nói chi là chuyên gia.

Để biết là loại người nào, hãy nhìn thử quá trình khám chữa bệnh, hỏi vài câu, thì trong lòng đã hiểu rõ ràng rồi.

Có một số người có thể chịu đựng được, có một số người không thể, có một số người rõ ràng tín nhiệm ngươi, có một số người không hề.

Chưa nói tới chuyện gia thuộc tìm đủ mọi cách để giấu diếm.

Phần dưới chính là liệu cơm gắp mắm.

Nếu như chịu nghe khuyên bảo, vậy thì nhất định dốc hết sức lực, biết gì nói nấy.

Nếu như nói thế nào cũng không chịu điều trị theo cách chính quy, vậy thì đi uống thuốc Bắc đi.

Nếu như bác sĩ Tây y nào bảo ngươi đi uống thuốc Bắc, vậy thì trên cơ bản là trong lòng họ đang nói, không muốn điều trị cho tốt thì thôi, hoặc, uống thuốc cũng không có gì hại lắm, muốn an ủi một tí thì an ủi một tí đi.

Tại sao phải cố chấp với ngươi bắt ngươi đi điều trị theo cách chính quy cho bằng được nhỉ?

Lỡ ngươi lại ương ngạnh rồi chém ta thì làm thế nào?

Mệnh là tự mình chọn, khi bệnh nhân chọn liệu pháp, chính là đang chọn mệnh.

Thái độ của bác sĩ Trung y vô cùng tốt, đã không có cách nào đạt được hiệu quả điều trị cao, mà thái độ còn không tốt hơn nữa, thì làm sao bệnh nhân chịu uống vỏ cây rễ cỏ vừa đắng vừa đắt như vậy đây?

Nếu nói có hiệu quả kỳ diệu, thế thì đưa dữ liệu ra đây, viết vào trong hướng dẫn (guidelines) đi chứ.

Mặc dù bản chất của y học là, có lúc chữa khỏi bệnh, thường xuyên giúp đỡ, luôn luôn an ủi.

Ở điểm này, thì Trung y (y học cổ truyền Trung Quốc) rất là phù hợp, còn đa số Tây y, đặc biệt là bệnh viện cấp cao (ở Việt Nam là bệnh viện tuyến tỉnh và tuyến trung ương), vẫn cần phải cố gắng.

Nhưng mà bác sĩ rất thích một loại bệnh nhân, chính là những bệnh nhân mà bản thân thực sự có thể đào sâu nghiên cứu, có dạy và học cùng nhau tiến bộ, cũng có y hoạn (bác sĩ và bệnh nhân) cùng nhau tiến bộ. Hiện nay mạng lưới (network) phát triển, bình đẳng thông tin, những người mắc bệnh mãn tính gắng sức đào sâu nghiên cứu cái lĩnh vực nhỏ của mình, đôi lúc ý kiến rất có kiến giải. Dẫu sao thì người ta cũng đã liều mạng mà nghĩ cách đấy. Lúc phát hiện ra loại bệnh nhân này trong phòng khám, ta đã kết bạn WeChat ngay tức khắc, dắt tay nhau cùng tiến lên, để vươn xa nhất.

Khi sự việc xảy đến thì chuyện cảm thấy hoảng loạn là đúng, dù cho bản thân có làm trong ngành này đi nữa.

Cách đây khoảng thời gian thì chí thân của ta bị bệnh nặng, ta phải cầu thầy hỏi thuốc khắp nơi, đến những thành phố không thuộc địa bàn của mình, còn vấp phải trắc trở ở khắp nơi ấy, cộng với không vững tâm, nên cảm thấy vẫn cực kỳ không tốt, cũng rất có thể là do hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân.

Nhưng mà, chẳng có bác sĩ nào muốn hại bệnh nhân cả (bộ phận Trung y và giang hồ lang trung (1) thì không được coi là bác sĩ), nếu ngươi chịu tín nhiệm, thì người ta cũng dám mạnh tay điều trị.

Hiệu quả điều trị rất tốt, ta nói, vậy chúng ta nghe lời bác sĩ, tiếp tục phục hồi chức năng cho tốt có được không, thì đầu bên kia đã chuẩn bị thảo dược thiên phương (phương thuốc dân gian từ thảo dược) xong rồi, không biết đã vứt dụng cụ phục hồi chức năng ở đâu rồi.

Đối với bậc trưởng bối, đúng là không có cách nào cả, ngươi muốn ăn thì ăn đi, chỉ có thể chọn một số thứ vô thương đại nhã ("tuy có ảnh hưởng nhưng không gây hại tới phương diện chính", hiểu đơn giản là không có hại lắm) trong thiên phòng (các gian nhà nằm ở hướng đông và hướng tây trong Tứ Hợp Viện), còn những thứ khác đều vứt bỏ.

Đôi khi thử hoán đổi vị trí, thì sẽ càng hiểu hơn một chút.

- ---------------------------------------------------

CHÚ THÍCH

(1) Giang hồ lang trung là thầy lang bán thuốc rong, đã thịnh hành từ thời nhà Tống và nhà Nguyên.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv