Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 35



Phản ứng đầu tiên của Mao Tiểu Vũ là ngây người, còn chưa đợi cậu chải vuốt lại suy nghĩ, người đàn ông đối diện đã mỉm cười thả Văn Văn xuống, sau đó bật người trèo lên chấn song, nghiêng người nhảy qua đây.

Mao Tiểu Vũ kinh ngạc lui về sau một bước, đang muốn gọi hắn, Vương Tử Văn lại nhảy ra sau, rồi bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời, cong môi cười, búng tay đánh tách một tiếng về phía cậu.

Gần như ngay sau tiếng búng tay kia, từ sau lưng Mao Tiểu Vũ, một đoàn người đột nhiên vọt ra, xếp hàng tạo thành một hình vuông lớn trên quảng trường bên ngoài nhà trẻ, mà Vương Tử Văn thì đang đứng trước hình vuông ấy, trong ánh mắt ngơ ngác của Mao Tiểu Vũ, hắn nhấc đôi chân dài tiêu sái bước sang bên một bước, hất cằm về phía cậu, tặng cậu một cái hôn gió.

Trúng phải ánh mắt đưa tình của hắn, cả người Mao Tiểu Vũ như bị điện giật, đang muốn lên tiếng, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng nhạc vui vẻ ----

"It's a beautiful night, we're looking for something dumb to do ~

Hey baby, I think I wanna marry you!"

Khoảnh khắc hai tiếng 'marry you' vừa dứt, đoàn người trên quảng trường đồng thời bật lên, sau đó sôi nổi vung tay đá chân nhảy múa!

Cảnh tượng này rốt cuộc đồ sộ đến mức nào, Mao Tiểu Vũ căn bản không thể diễn tả được thành lời, cậu vui mừng, lại khó tin nghe bài hát cầu hôn thần thánh vang bên tai mình, ngơ ngác nhìn đoàn người nhảy đến đẹp mắt, đều nhịp, cuối cùng ánh mắt run rẩy dán chặt vào người đàn ông đứng đầu kia.

Hôm nay Vương Tử Văn ăn vận đơn giản lại tinh tế, trên người là chiếc áo sơ mi trắng mà cậu từng khen hắn mặc đẹp nhất, cùng chiếc quần jean đen cậu mua bên Mỹ cho hắn. Chỉ là một bộ đồ vô cùng đơn giản như thế thôi, bao bọc lấy cơ thể vô cùng gợi cảm của người nọ, đôi mắt đen thẳm khiến cậu chìm đắm trong đó giờ phút này rực lên ánh lửa nóng bỏng lại dịu dàng, mà chủ nhân đôi mắt ấy đang cùng đoàn người phía sau chuyển động nhịp nhàng theo nhạc, vụng về nhưng nghiêm túc đong đưa cơ thể.

Người kia cười, hát theo tiếng nhạc, vừa hát vừa dùng sức thực hiện từng động tác, như là muốn để lại ấn tượng đẹp nhất trong lòng người mình yêu vậy.

"Don't say no, no, no, no, no ~

Just say yeah, yeah, yeah, yeah, yeah ~

And we'll go, go, go, go, go ~

If you're ready, like I'm ready ~

'Cause it's a beautiful night, we're looking for something dumb to do ~

Hey baby, I think I wanna marry you!"

Cổng sau nhà trẻ đột nhiên bật mở, một đám bạn nhỏ ùa ra, hòa vào đoàn người tràn đầy nhiệt huyết kia, Mao Văn Văn đứng đầu, có hình có dạng nhảy theo, vừa nhảy vừa hướng về phía Mao Tiểu Vũ cất cao giọng hát, "I think I wanna marry you ~"

Cả quảng trường đều như sôi trào, tiếng hô hào bao trùm khắp từng con phố, những người qua đường không biết chuyện vội vàng rút di động ra quay lại, thậm chí có người còn hòa vào đoàn người cùng nhảy theo nhịp, những người không nhảy theo thì hòa vào giai điệu, lớn giọng hát "marry you!"

Đến khi phát hiện đây là hiện trường cầu hôn, những người qua đường càng thêm sôi nổi, theo đoàn người cùng các bạn nhỏ hô to "marry you", chỉ là người thật sự quá nhiều, họ không nhìn ra được nhân vật chính rốt cuộc là ai, chỉ có thể vừa cười vừa kêu nhân vật chính mau mau đồng ý.

Còn chưa chờ nhân vật chính xuất hiện, lúc hát đến câu "Just say I do ~", một tiếng bùm đột nhiên từ phía sau vang lên, chỉ thấy thùng xe của chiếc xe tải đỗ ở đó bị người mở ra, sau đó hàng trăm quả bóng bay liên tiếp bay ra, ùa về phía đoàn người.

Từ trong đoàn người lần thứ hai vang lên tiếng kinh hô cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chiếc xe tải kia quay ngang, để lộ hàng chữ màu hồng thật lớn trên thùng xe, "Mao Mao, chúng ta kết hôn đi!"

Tiếng ồn ào nháy mắt lên tới đỉnh điểm, một người đàn ông đứng hàng đầu bước ra từ giữa đống bóng bay đủ mọi màu sắc, nhảy xuống khỏi xe tải, sau đó ở trong ánh mắt sáng quắc của mọi người, khoảng khắc câu hát "I think I wanna marry you" cuối cùng vang lên, quỳ một gối xuống đất, hướng về phía nào đó nở một nụ cười thuần khiết.

Vương Tử Văn nhìn Mao Tiểu Vũ bị đoàn người đẩy ra phía ngoài cùng, ngơ ngác đứng đó không biết làm sao, trái tim đột nhiên mềm đến rối tung rối mù.

Như là thấy được nhóc con nhát gan nhút nhát mười năm trước, ánh mắt nhìn mình rõ ràng nóng bỏng là thế, lại vẫn luôn trốn ở chỗ xa, vụng trộm ái mộ.

Hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ, "Mười năm này, anh nợ em rất nhiều rất nhiều thứ. Anh nợ em một lời thổ lộ, nợ em một lần cầu hôn, nợ em một hôn lễ, nợ em những lãng mạn mà một người chồng nên dành cho vợ của mình. Anh vẫn luôn muốn bù đắp cho em, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt, anh nghĩ, nếu em là con gái, ngày hôm nay anh gióng trống khua chiêng vì em như thế này, em nhất định sẽ rất vui, rất tự hào, anh thật muốn thường xuyên thấy được biểu cảm ấy trên mặt em, đáng tiếc em không phải con gái."

Những lời này vừa dứt, tiếng nói cười của đám người xung quanh đột ngột dừng lại, sau đó bầu không khí dần trở nên yên lặng.

"Nhưng mà không sao hết, anh chỉ hy vọng em được vui, em không cần phải bước ra, lặng lẽ trốn ở đó trộm vui vẻ là được, anh chỉ mong đem những điều hạnh phúc nhất anh nghĩ ra được đến cho em thôi, chỉ cần sau này mỗi lần em nhớ lại, trong lòng có chút xíu ngọt ngào, cũng đáng để anh vất vả một lần như vậy rồi."

"Không biết có khiến em vừa lòng không, hay là...khụ...em sẽ cảm thấy anh thật ngốc...... Anh biết mình nhảy nhót chẳng ra sao, nhưng cũng đâu thể một mình chơi một trận bóng cho em xem được, thế nên......miễn cưỡng xem như thông qua nhỉ?"

Mao Tiểu Vũ vẫn cúi đầu, Vương Tử Văn không thấy được vẻ mặt cậu, nhưng cũng đoán được tâm tình cậu lúc này, sóc con nhát gan lương thiện của hắn, nhất định mừng rỡ đến ngốc, mừng rõ đến không dám tin là thật, mừng rõ đến muốn khóc luôn rồi.

Nhưng mà thứ hắn thích chính là tính cách e lệ, lại mềm mại ấy của cậu. Cậu chẳng phải người quá mức ưu tú, thậm chí so với người bình thường còn yếu đuối, tự ti hơn nhiều, nhưng dường như ở trong mắt hắn, cậu là sự tồn tại độc nhất vô nhị, ở trong mắt Vương Tử Văn, bất kể là Mao Mao để lại dấu vết thật sâu trong hồi ức, hay Mao Tiểu Vũ hiện giờ mỗi ngày nằm trong ngực hắn bình yên đi vào giấc ngủ, đều là bảo bối hắn nâng niu trong lòng, không một ai có thể thay thế.

Khuôn mặt nhỏ giấu dưới bóng tối kia rốt cuộc chầm chậm ngước lên, Vương Tử Văn híp mắt cười, giơ nhẫn về phía cậu, hô lớn, "Hey baby, will you marry me?"

Ánh mắt trời chiều hôm ấy rực rỡ lạ thường, như thể mỗi ngày sau đó đều sẽ vô cùng tươi đẹp, tươi đẹp đến khiến người khó lòng tin nổi.

Cuộc đời cậu chưa từng có khoảnh khắc nào rực rỡ, chói mắt tới vậy, mà cậu cũng biết, trong quãng đời sau này, sẽ không có một người nào có thể khiến cậu hạnh phúc, ngọt ngào đến đáy lòng âm ỉ như người đàn ông này nữa.

Mao Tiểu Vũ cảm thấy có hơi không mở được mắt, hốc mắt cậu đỏ bừng, nãy giờ vẫn luôn cố kìm nén không bộc phát trước mặt con gái, tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Vương Tử Văn lái xe tới trước một tòa nhà cũ, nghiêng đầu nhìn Mao Tiểu Vũ còn đang ngẩn người, rốt cuộc không nhịn được bật cười, nghiêng qua hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu.

Mao Văn Văn lập tức che mắt lại, vẻ mặt ghét bỏ ewww một tiếng.

Mao Tiểu Vũ ho khan hai tiếng, nhưng không trốn, mà còn túm lấy tay Vương Tử Văn, dùng sức nắm chặt.

"Học trưởng......"

Vương Tử Văn vươn ngón tay đè lên môi cậu, cười nói, "Nên sửa miệng rồi đó, còn gọi học trưởng gì nữa chứ."

Mao Tiểu Vũ mím môi, hơi hơi do dự nhìn con gái đang ngồi trong lòng mình. Mao Văn Văn lại hiểm lầm, chớp chớp mắt kiến nghị, "Ba, ba phải gọi nhị ba là bà xã."

Vương Tử Văn suýt chút nữa phun ra một búng máu, Mao Tiểu Vũ cũng nhịn không được bật cười, nhìn Mao Văn Văn, lại nhìn vẻ mặt chán chường của Vương Tử Văn, trái tim đột nhiên run lên, đỏ mặt ghé sát tai hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ông xã."

Cả người Vương Tử Văn run rẩy, lập tức túm lấy vai cậu, thật muốn cho cậu một nụ hôn kiểu Pháp thật nồng nhiệt, nhưng lại ngại hoàn cảnh không thích hợp, đành nhịn xuống. Hắn ghé sát tai cậu, đè thấp giọng nói nhanh một câu, "Chờ đi, đến tối sẽ làm em gọi đủ."

Mao Tiểu Vũ bị hơi thở nóng rực của hắn thổi đến mềm nhũn cả người, lại nghe được lời này, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, vội vàng ôm Mao Văn Văn xuống xe, Vương Tử Văn đáng thương khập khiễng theo sau, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng đi được tới cửa nhà.

Mao Tiểu Vũ ôm chặt con gái, vẫn khẩn trương muốn chết, "Người...người nhà anh biết em thật à?"

Vương Tử Văn còn đang cố gắng bình ổn hơi thở, hổn hển nói, "Đã...đã sớm biết rồi."

Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, Mao Văn Văn bị ảnh hưởng cũng khẩn trương theo, không dám nói câu nào, ôm chặt cổ Mao Tiểu Vũ, chặt đến khiến cậu có chút hít thở không thông.

Vương Tử Văn buồn cười lắc đầu, cũng không biết an ủi thế nào, dứt khoát ấn chuông cửa, sau đó chuyển con gái qua tay mình, ôm lấy một lớn một nhỏ.

Rất nhanh, trên màn hình đã hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, Vương Tử Văn đang tính chào hỏi, người đàn ông trên màn hình đã nhíu chặt mày, thấp giọng nói, "Lát nữa chú quay lại đi, bây giờ không tiện lắm."

Vương Tử Văn cùng Mao Tiểu Vũ đồng loạt sửng sốt, người trước theo bản năng hỏi, "Sao lại không tiện?"

Vương Tiêu phía đối diện rõ ràng có chút khó chịu, "Diêu Lam tới, mẹ đang tìm cớ đuổi cô ta đi, hai người đợi một lát rồi hẵng quay lại."

Vương Tử Văn cả kinh, còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy cả người Mao Tiểu Vũ đột nhiên run lên, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Vương Tử Văn lập tức không nhiều lời nữa, cũng không muốn truy cứu người phụ nữ kia sao còn dám tới đây, lập tức kéo tay Mao Tiểu Vũ, nói, "Em đi trước vậy, đợi cô ta đi rồi quay lại......"

Nhưng còn chưa nói dứt lời,một người đã đột nhiên xuất hiện trước màn hình, cô ta cách màn hình khinh miệtnhìn hai người họ, ánh mắt hung ác lại nham hiểm dán chặt vào Mao Tiểu Vũ đangnép phía sau Vương Tử Văn, cuối cùng rơi trên mặt Mao Văn Văn, cười khẩy nói, "Tiệnnhân, đã lâu không gặp."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv