Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 27



"Đúng rồi." Vương Tử Văn vỗ vỗ đầu Mao Tiểu Vũ, hỏi, "Em không phát hiện điện thoại rơi mất à?"

Mao Tiểu Vũ chán nản gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, "Sao anh biết?"

Vương Tử Văn cười nói, "Tối qua anh nhặt được dưới lầu nhà em, nè, có phải cái này không?"

Mao Tiểu Vũ vội vàng nhận lấy, mừng rỡ nói, "Tốt quá, mai em đi công tác rồi, nếu mất điện thoại thì phiền phức lắm." Mao Tiểu Vũ nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới, nhanh chóng hôn một cái lên má hắn, "Cảm ơn học trưởng!'

Vương Tử Văn bật cười vui vẻ, sờ sờ chỗ vừa được hôn, cũng hôn trả lại một cái, cười nói, "Chỉ hôn một cái thôi à? Cảm ơn như vậy cũng hơi bèo đó."

Mao Tiểu Vũ ngơ ngác, cái hiểu cái không, ngượng ngùng hỏi, "Vậy anh muốn gì......"

Vương Tử Văn kéo tay cậu ngồi xuống, hỏi, "Mai em đi công tác à?"

Mao Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Đàm phán một suất tham dự chương trình cho Na Na, phải qua Mỹ."

Vương Tử Văn nhíu mày, "Qua Mỹ? Đi bao lâu?"

"Chắc cũng phải bốn năm ngày, em sẽ cố gắng về sớm một chút." Mao Tiểu Vũ trộm cào một cái trong lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói, "Anh phải chờ em về đó."

Vương Tử Văn híp mắt cười, nắm móng vuốt nhỏ của cậu trong tay, chơi đùa một lát, nói, "Vậy...... Tối nay tới nhà anh đi, được không?"

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, ngón tay tức khắc dừng lại.

Vương Tử Văn vuốt ve ngón tay kia, cười nói, "Chỉ hôn một chút sao đủ được, còn phải làm chút chuyện khác nữa nha."

Mao Tiểu Vũ lập tức luống cuống, tay cũng hơi rụt lại một chút, Vương Tử Văn cười cười, ghé sát bên tai cậu đùa, "Sao thế? Có phải đang nghĩ mấy thứ đen tối không đó?"

"......Không có đâu."

Vương Tử Văn cố tình thổi một hơi vào tai cậu, khiến mặt cậu đỏ bừng, rồi mới ôn tồn giải thích, "Chắc em bay chuyến sớm qua Mỹ đúng không? Buổi sáng nhất định không kịp lo cho Văn Văn, đưa qua chỗ bảo mẫu chẳng phải sẽ yên tâm hơn à?"

Mao Tiểu Vũ bị hắn thổi đến mềm nhũn cả người, ấp úng nửa ngày cũng không nặn ra được một chữ.

Vương Tử Văn cười nói tiếp, "Thế nên tới nhà anh đi, anh hầu hạ em."

Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miệng, rốt cuộc hỏi, "Hầu...hầu hạ......gì?"

Vương Tử Văn cúi đầu chụt một cái lên khóe môi cậu, cười đáp, "Em đến rồi khắc biết."

Vì thế cả ngày Mao Tiểu Vũ đều trôi qua trong mơ màng, giống hệt năm đó lúc nghe Vương Tử Văn nói 'Anh chờ em dưới giá bóng rổ, tan tiết tự học buổi tối tới tìm anh nhé', căn bản không cách nào tập trung tinh thần, mông dán trên ghế nhưng đầu óc đã sớm bay tới tận đẩu tận đâu rồi.

Chờ mãi mới tới lúc tan tầm, Mao Tiểu Vũ chạy vội xuống lầu, quả nhiên trông thấy xe của Vương Tử Văn đậu ở đó, hắn thì đeo kính râm đứng bên cạnh xe, đang cúi đầu xem điện thoại. Mao Tiểu Vũ nhìn hình ảnh này, không biết sao lại cảm thấy ấm áp, gọi một tiếng 'học trưởng' từ xa, sau đó thấy Vương Tử Văn ngẩng đầu thì mỉm cười, chạy về phía hắn.

"Anh chờ lâu chưa?"

Mặt Mao Tiểu Vũ đỏ hây hây, Vương Tử Văn nhìn đến giật mình, nhẹ giọng nói, "Em như thế này...... giống năm đó thật đấy."

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, hiểu được ý hắn, cũng cười nói, "Bộ dạng anh đứng chờ em, cũng y chang năm đó."

Vương Tử Văn khẽ hít một hơi, cảm thấy hai chữ 'năm đó' này thật khiến người ta đau lòng, đồng thời nơi nào đó dưới đáy lòng cũng trở nên mềm mại. Hắn vươn tay ôm Mao Tiểu Vũ, cảm nhận trong chốc lát mới buông ra, mở cửa xe nói, "Vào đi, anh đưa em tới 'sân vận động'."

Mao Tiểu Vũ bật cười, chui vào xe, ngẩng đầu nhìn người đứng ngoài cửa, hỏi, "Anh muốn dẫn em đi chơi bóng rổ à?"

Vương Tử Văn nhìn nhìn cậu, đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, "Ừm, xem như là vậy."

Mao Tiểu Vũ, "???"

Vương Tử Văn cúi xuống hôn cậu một cái, thì thầm bên tai cậu, "Hai cái rổ một trước một sau, nên chơi cái nào trước đây ta?"

Mao Tiểu Vũ ngẩn người nửa ngày mới hiểu được, màu đỏ trên mặt tức khắc lan tới tận cổ, trừng mắt không thể tin nổi, "Anh......Sao anh lại trở nên lưu manh như thế chứ......"

Vương Tử Văn bật cười ha ha, vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái, nghiêng người cài dây an toàn cho cậu, nói, "Vẫn vậy mà, em nghĩ anh tốt quá thì có, anh chỉ là một người thô thiển thôi."

Mao Tiểu Vũ mím môi, lại bật mode fan não tàn, nhỏ giọng nói, "Anh có thô thiển hơn nữa cũng vẫn rất tốt, rất tốt."

Tay Vương Tử Văn thoáng ngừng lại, ngồi thẳng người, nhìn vào đôi mắt đen láy của Mao Tiểu Vũ hồi lâu, mới dịu dàng nói, "Sau này tất cả những gì tốt đẹp nhất của anh, đều chỉ dành cho duy nhất một người là em thôi.'

Vương Tử Văn vốn là một người ấm áp, lời ngon tiếng ngọt luôn thường trực trên môi, lúc này lại ôm tâm tư muốn làm Mao Tiểu Vũ vui vẻ, dọc đường chọc người nào đó đến vừa cười lại thẹn. Lúc Mao Tiểu Vũ thẹn thùng cực kỳ xinh đẹp, cậu sẽ nở nụ cười e lệ, đôi mắt hơi híp, hàm răng trên nhẹ cắn môi dưới, lớp da trên sống mũi hơi hơi nhăn lại, tựa như động vật nhỏ vậy, khiến Lão Vương kế bên nhìn mà tâm thần nhộn nhạo, nhiều lần muốn dừng xe túm người qua hung hăng hôn một trận.

Vất vả lắm mới nhịn được tới nhà, vừa bước qua cửa Vương Tử Văn đã kéo người vào lòng, đặt lên tường hôn sâu. Đây là lần đầu tiên hắn hôn Mao Tiểu Vũ như thế, trước kia đều chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lần này lại mang theo hơi thở tình sắc, đầu lưỡi quét một vòng khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi e thẹn của cậu, kéo sang miệng mình liếm mút. Hai người hôn rất sâu, tiếng nước rõ ràng đến khiến người choáng váng. Mao Tiểu Vũ chưa từng nhận được nụ hôn nào nóng bỏng như vậy, cảm giác đầu lưỡi đối phương xâm lấn, hung hăng càn quấy trong khoang miệng mình còn sắc tình hơn cả làm tình thật sự. Cậu bị hôn đến không thở nổi, hai chân mềm nhũn, nước mắt cũng bị ép rỉ ra, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, xụi lơ trong lồng ngực Vương Tử Văn, run giọng cầu xin, "Đừng, đủ......ưm a... đủ rồi...... Học trưởng, hức...... dừng... dừng một chút......"

Vương Tử Văn lại vẫn giam chặt cậu trong lòng mình, tiếng van nài khàn đục như tiếp thêm thuốc kích tình cho hắn, khiến hắn càng không thể kiềm chế, bàn tay theo dòng nước bọt trào ra khỏi khoang miệng chầm chậm trượt xuống, đến phần ngực hơi hơi phồng lên, dùng sức bóp chặt. Mao Tiểu Vũ giật thót người, vội vàng lui về phía sau, ấp úng lẩm bẩm, "Không...... Đừng...đừng chạm vào...... Ah!"

Bàn tay kia lại càng thêm quá phận, hết xoa lại nắn bầu ngực cậu. Vương Tử Văn vẫn đang hôn cậu, giọng nam trầm thấp truyền ra từ chính miệng cậu, cảm giác quẫn bách khiến cậu như muốn ngất đi tới nơi, "Chỗ này mỗi ngày đều bị buộc chặt thế này, không đau hả?"

Mao Tiểu Vũ hé đôi mắt ướt át ra, nơm nớp lo sợ nói, "Không sao...... Uhm...không cần sờ......"

"Không cần thật à?" Vương Tử Văn buông đầu lưỡi của cậu ra, cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp. Miệng hắn hết liếm lại cắn, cộng thêm động tác trên tay, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không chống đỡ được, cả người mềm nhũn treo trên người hắn. Vương Tử Văn dùng một tay đỡ lấy cậu, tay kia xoa nắn ngực cậu, lại cắn cắn hầu kết cậu, cười nói, "Mới sờ ngực thôi đã không chịu được rồi? Thân thể này của em cũng mẫn cảm quá rồi đấy."

Mao Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, cảm thấy bên dưới lại bắt đầu không thể khống chế chảy ra thứ chất lỏng nào đó, cậu vội vàng kẹp chặt chân, khó khăn nói, "Em......em quả thật... quả thật rất mẫn cảm......"

Vương Tử Văn vừa tháo nịt ngực của cậu, vừa 'Hửm?' một tiếng.

"Cơ thể em...... Có lẽ là vì cấu tạo cơ thể......"

Động tác của Vương Tử Văn thoáng ngừng lại, bỗng nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nói, "Vậy hôm đi xem biểu diễn, nước chảy ra là......"

Cả người Mao Tiểu Vũ run lên, hốc mắt cũng đỏ ửng.

"Anh còn tưởng nước từ Tiểu Mao chứ, hóa ra là......" Vương Tử Văn bỗng nhiên cũng đỏ mặt theo, khụ một tiếng, nói tiếp, "Thôi rồi, anh phải đi tìm hiểu mấy loại thuốc bồi bổ thôi, chứ chỉ dựa vào sức lực vốn có không theo nổi em thì phải làm sao?"

Mao Tiểu Vũ bị hắn nói đến cả người nóng bừng, dúi đầu vào lồng ngực hắn, buồn bực nói, "Anh đừng trêu em nữa mà......"

Vương Tử Văn bật cười, bế cậu lên, hôn hôn trán cậu, nói, "Chọc em thôi, hôm nay dừng ở đây, mai em phải ngồi máy bay, nghỉ ngơi đi thì hơn."

Mao Tiểu Vũ có chút khó tin, ôm cổ hắn, cả người vẫn còn hơi run rẩy. Vương Tử Văn ôm cậu tới phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường, sau đó áp người lên, cúi đầu hôn hôn mi mắt cậu, cười hỏi, "Muốn ăn gì? Anh nấu cho em."

Mao Tiểu Vũ căn bản không nghe được hắn nói gì, chỉ cảm thấy cả người đều như tan thành nước, trong cơ thể như có dòng nước không ngừng uống lượn, cậu nhịn đến khổ sở, chỉ sợ vừa mở miệng đã bại lộ, chỉ phải cắn răng cố không kêu lên thành tiếng. Vương Tử Văn nói một hồi cảm thấy không thích hợp, đột nhiên trông thấy cậu liều mạng kẹp chặt chân, không khỏi bật cười, xấu xa vươn tay, đặt lên phân thân đã sớm phồng lên của cậu, trêu chọc, "Cương rồi à?"

Vừa bị hắn chạm vào, Mao Tiểu Vũ đã nhịn không được rên lên một tiếng, chỗ nào đó cũng như vỡ đê, d*m thủy ồ ạt trào ra. Mao Tiểu Vũ sợ đến cứng đờ người, Vương Tử Văn cũng ngẩn người, mở to mắt nhìn phần đùi đột nhiên ẩm ướt, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Hôm nay Mao Tiểu Vũ mặc một chiếc quần màu vàng nhạt, vừa ướt một cái là phát hiện được ngay, dễ dàng trông thấy mảng lớn trên đùi trở nên sậm màu, Vương Tử Văn mở to mắt nhìn trong chốc lát, phát hiện cơ mặt Mao Tiểu Vũ cứng ngắc, mới phục hồi tinh thần, vội vàng xoa xoa mặt cậu, dỗ dành, "Ngoan nào, chỉ là phản ứng của cơ thể thôi mà, đừng sợ."

Mao Tiểu Vũ lại có chút tuyệt vọng, cảm thấy mình đúng là quá dâm đãng, trước kia mấy người đó mắng mình biến thái, đê tiện gì gì đó cũng chẳng sai. Cậu càng nghĩ càng khó chịu, nhắm mắt cắn chặt răng, cơ thể từ từ run rẩy. Vương Tử Văn đoán được cậu đang nghĩ gì, thở dài, bỗng nhiên ôm cậu lật người lại, để cậu áp trên người mình, sau đó nâng chân lên, chen vào giữa hai đùi cậu.

"Nhóc ngốc này, lại đang suy nghĩ linh tinh gì thế hả?" Vương Tử Văn ngẩng đầu, hôn hôn miệng cậu, "Cơ thể em không giống người khác, đương nhiên phản ứng cũng sẽ khác người bình thường rồi, có gì mà phải ngượng chứ? Đây là chuyện rất bình thường mà."

Mao Tiểu Vũ mở mắt ra, sợ hãi nhìn hắn. Vương Tử Văn cảm thấy đôi mắt này của cậu đáng yêu muốn chết, ngẩng đầu lại hôn hôn thêm chút nữa, sau đó vươn tay chọc chọc ngực cậu, cười nói, "Em xem, bên trên của em cứng, bên dưới lại mềm, định luật bảo toàn đó, thượng đế cũng cơ trí thật."

Mao Tiểu Vũ, "......"

Vương Tử Văn lại chỉ chỉ ngực mình, dùng ngực huých huých cậu, "Thật ra em không cần phải mang nịt ngực đâu, không nhìn kỹ, người khác cũng chỉ nghĩ em tập thể hình, cơ ngực phát triển thôi, em nhìn cơ ngực của anh mà xem, chẳng phải cũng xêm xêm em à."

Mao Tiểu Vũ nhịn không được vui vẻ dâng lên trong lòng, nhỏ giọng nói, "Anh là do chơi bóng mà có, sao giống được."

"Có gì mà không giống chứ, không phải đều vừa to vừa cứng à?"

"...... Nhưng lúc bình thường em có cứng đâu."

Vương Tử Văn thấp giọng cười, vươn tay xoa nắn ngực cậu, có chút đau lòng, nói, "Đừng thít chặt như thế, em không xót nhưng anh xót đấy, em xem đều bị thít đến đỏ lên rồi này, nhỡ sau này thành bệnh thì sao?"

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, ghé trên người hắn, dần dần bình tĩnh lại, ôm cổ hắn cười một cái, "Vậy......nghe anh."

Vương Tử Văn luồn tay vào tóc Mao Tiểu Vũ, thấy người cậu không còn run nữa mới yên tâm, nói, "Bữa tối muốn ăn gì? Cứ tùy tiện chọn, tay nghề của anh tốt lắm đó."

Mao Tiểu Vũ thoáng ngạc nhiên, "Anh còn biết nấu cơm à?"

"Người cô đơn lâu ngày, cũng phải tìm cách giải quyết vấn đề ăn uống thôi, hơn nữa nấu cơm rất thú vị, chỉ cần nghiên cứu một chút là có thể làm ra những món ăn ngon."

Mao Tiểu Vũ lăn từ trên người hắn xuống, nghiêng người rúc vào lòng hắn, rầu rĩ nói "Trước giờ đều là em nấu cho Văn Văn ăn, chưa từng có ai nấu cho em ăn hết."

Vương Tử Văn hôn lên trán cậu, cười nói, "Sau này anh sẽ nấu cho em ăn."

Mao Tiểu Vũ nghe vậy lại vui vẻ, "Cũng không thể để anh nấu suốt được, ai rảnh thì nấu, như vậy có được không?"

Vương Tử Văn nhìn cậu cười đến mi mắt cong cong, cả trái tim đều như muốn tan ra, nhịn không được lại cúi đầu hôn thêm chút nữa, cười nói, "Được, nghe em."

Hai người làm ổ trên giường tâm tình một hồi, Vương Tử Văn đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói, "Đúng rồi, anh nhớ lúc trước em từng nói em sống cùng bà nội, bà nội em vẫn ở quê à? Đón bà lên đây đi, ở Bắc Kinh anh còn một căn thông tầng, rất hợp cho người già sinh sống......"

Còn chưa nói xong, người trong lồng ngực đột nhiên run lên, trầm mặc không đáp. Vương Tử Văn lập tức ngậm miệng, ẩn ẩn đoán được gì đó, trong lòng nhói lên, không dám nói tiếp nữa. Mao Tiểu Vũ ngẩn người hơn nửa ngày, hơi co người lại một chút, lẩm bẩm, "Bà nội......đã qua đời lâu rồi."

Vương Tử Văn thầm mắng mình lắm miệng, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể ôm chặt người kia, an ủi, "Đừng buồn, em còn có anh, sau này anh sẽ thay bà nội chăm sóc thật tốt cho em."

Mao Tiểu Vũ nhớ đến tâm tình thống khổ năm đó, nhớ đến khi biết mình có thai, tâm trạng bỗng nhiên vô cùng phức tạp, cậu nhìn ánh mắt dịu dàng của Vương Tử Văn, thoáng do dự, nhịn không được nói, "Học trưởng, thật ra...... thật ra Văn......"

Còn chưa nói dứt câu, đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang. Vương Tử Văn cúi đầu nhìn di động, nói, "Là điện thoại của Đỗ tổng, chắc muốn nói về chuyện đầu tư đấy, em chờ anh một chút nhé."

Mao Tiểu Vũ nhìn theo hắn xoay người xuống giường, nghĩ đến chuyện vừa rồi chưa nói xong, trong lòng hơi hơi rối rắm. Không biết Vương Tử Văn chấp nhận mình, có phải cũng sẽ chấp nhận được chuyện Mao Văn Văn không, dẫu sao quen một người bạn trai không nghiêm trọng bằng đột nhiên biết mình làm cha, cậu cảm thấy chuyện này vẫn nên để từ từ rồi nói thì hơn, kiểu gì cũng phải cùng Vương Tử Văn tiêu hóa mới được, nhưng ngày mai mình lại phải đi công tác rồi, ngộ nhỡ Vương Tử Văn nghe không rõ, mình lại không ở bên cạnh, ai biết có xảy ra biến cố gì không......

Mao Tiểu Vũ thật sự không dám tin tưởng, liền nghĩ, cứ để đến khi đi công tác về rồi nói sau vậy, chí ít cũng có thời gian giải thích rõ ràng một chút......

Quyết định như vậy rồi, cậu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chờ Vương Tử Văn nghe điện thoại xong quay lại, Mao Tiểu Vũ đã bò dậy khỏi giường, nói, "Để em giúp anh một tay, em muốn ăn đồ Tây, có được không?"

Vương Tử Văn kéo cậu lại gần, cười nói, "Đương nhiên là được, chờ xem anh thể hiện tài năng nè."

Vì thế hai người vừa nói vừa cười cùng nhau nấu cơm, giống như một cặp đôi bình thường đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hận không thể dính lấy nhau từng giây từng phút, lúc nấu cơm cũng phải anh cho em nếm một ngụm, em cho anh cắn một miếng, cả gian bếp đều bị bao phủ bởi bầu không khí ngọt ngấy của hai người.

Vương Tử Văn quả nhiên không nói khoác, mì Ý cùng pizza hắn làm ra tỏa hương thơm ngát, Mao Tiểu Vũ ăn no tới tận cổ, xoa xoa bụng cười nói, "Lâu lắm rồi em không ăn no như vậy đấy."

Vương Tử Văn vừa thu dọn bát đũa, vừa chọt chọt bụng nhỏ của cậu, cười nói, "Y như có thai vậy, xin hỏi mấy tháng rồi?"

Nụ cười trên mặt Mao Tiểu Vũ thoáng dao động, không đáp lời. Vương Tử Văn đột nhiên dừng tay, nhìn nhìn cậu, hỏi, "Tiểu Vũ...cơ thể em như vậy...... uhm, có thể có thai không?"

Mao Tiểu Vũ mím môi, lúng ta lúng túng gật đầu, "Có thể......"

Vương Tử Văn buông bát đũa đang cầm trong tay xuống, ngồi xổm trước mặt xoa xoa bụng cậu, nói, "Nếu vậy......sinh cho anh một đứa nhé?"

Mao Tiểu Vũ mở to mắt, môi khẽ run. Vương Tử Văn lại nghiêm túc nói tiếp, "Anh rất thích con gái, sinh cho anh một đứa con gái nha."

Mao Tiểu Vũ ấp úng nửa ngày mới nói, "Uhm...vâng......vâng... được......"

Kỳ thật Vương Tử Văn đang thử cậu, nhưng nói đến đây rồi mà Mao Tiểu Vũ vẫn không nói gì, chỉ đành từ bỏ, lại đứng dậy, "Qua đây giúp anh dọn dẹp đi, vừa ăn no xong đừng ngồi một chỗ, không tiêu hóa được đâu."

"Ừm......" Mao Tiểu Vũ đứng lên, nhặt hai cái đĩa, cẩn thận nói, "Chờ em về...... Ý em là, chờ em đi công tác về, em sẽ......"

"Hửm? Gì cơ?"

"...... Không có gì." Mao Tiểu Vũ vẫn không đủ can đảm, vẫn sợ mình vừa đi sẽ có biến cố gì đó xảy ra, không yên tâm, liền nói, "Dù sao, chờ em về rồi nói sau."

Vương Tử Văn nhướn mày, cũng không nghĩ nhiều. Hai người cùng nhau rửa bát đũa, thu dọn xong, liền dạo một vòng quanh nhà Vương Tử Văn.

Mao Tiểu Vũ nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên kệ sách, cảm thấy rất tinh xảo, nhịn không được nói, "Cái hộp này đẹp thật đấy, em có thể xem không?"

Vương Tử Văn nhìn cậu, bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu, "Xem đi."

Mao Tiểu Vũ nhấc hộp lên, mở nắp ra, đột nhiên sửng sốt, sau đó đầu ngón tay hơi hơi phát run.

Vương Tử Văn cười cười, lấy từ trong hộp ra một cuốn băng vải, nói, "Cái này, là một lần anh bị thương, em chạy qua hai con phố mua về giúp anh, thuốc đỏ năm đó dùng hết rồi, chỉ còn giữ lại được chút băng vải này thôi."

Mao Tiểu Vũ mở to mắt, không nói gì, Vương Tử Văn lại cầm lên một cái bao đầu gối, nói, "Đây là quà em tặng anh, còn nhớ không? Ngày đó bọn anh giành được giải quán quân thành phố, em lựa cả ngày mới được đó."

"Ồ, còn cái này nữa, đây là cục tẩy em vứt bỏ, quả bóng của anh không cẩn thận dính phải kẹo cao su, em dùng cục tẩy này tẩy hơn nửa ngày mới hết."

"Cái này em còn nhớ không? Có một lần sân vận động cúp điện, em mua cái đèn pin này, đứng bên cạnh soi cho anh tập cả buổi tối, sau đó tặng nó cho anh, anh liền giữ lại."

Vương Tử Văn kể ra từng chuyện, cuối cùng cầm lên một cuốn sổ nhỏ, mở ra, giọng nói mang theo chút cảm khái, "Cuốn sổ này......bị anh lật giở đến sắp nát rồi."

Mao Tiểu Vũ vẫn trầm mặc, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng run lên khe khẽ, thật lâu sau, cậu mới cúi đầu, hỏi, "Những thứ này...... Anh đều giữ lại à?"

Vương Tử Văn nói, "Đương nhiên, tất cả những thứ em tặng cho anh, anh đều cất giữ rất cẩn thận."

Mao Tiểu Vũ rốt cuộc ngẩng đầu, khóe mắt hơi hơi ẩm ướt, nhưng vẫn cố kiềm nén, "Những chuyện này anh đều nhớ rõ ràng, nhưng sao...... sao khi đó lại không nhớ được tên em......"

Vương Tử Văn thu lại nụ cười, có chút ủ rũ trong lòng, "Thật ra......sau vụ tai nạn giao thông đó, trí nhớ của anh đã bị suy giảm."

Mao Tiểu Vũ sửng sốt, chớp chớp mắt.

"Những người quá hai ba tháng không liên hệ, lại không để lại ấn tượng sâu sắc gì, anh đều không nhớ được." Vương Tử Văn gãi gãi đầu, như có chút khốn đốn, "Rất xin lỗi em, anh không cố ý đâu, chỉ là thật sự không nhớ được......"

Mao Tiểu Vũ ngẩn người nửa ngày, lại cúi đầu nhìn những thứ lung tung hỗn loạn trong hộp, nghẹn ngào nói, "Vậy những thứ này......sao anh còn nhớ được......"

Vương Tử Văn nâng mi mắt lên, vươn tay nắm lấy tay cậu, "Chuyện liên quan đến em, liên quan đều Mao Mao, cho dù chết, anh cũng sẽ không quên."

Mao Tiểu Vũ cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đập mạnh vào, cậu không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những thứ đặt trong hộp kia, lại nhớ đến thứ mình cất giữ trong ngăn kéo nhà, dường như thấy được sợi dây liên kết vô hình, trong lòng dần nóng lên, không nhịn được nắm ngược lại tay Vương Tử Văn, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt.

Tối hôm ấy, Vương Tử Văn ôm Mao Tiểu Vũ ngủ, hắn sợ cơ thể cậu không thoải mái, nên chỉ ôm ôm hôn hôn một chút thôi, không làm ra mấy việc đòi hòi thể lực gì. Hôm sau lại hầu hạ người rời giường, tinh thần phấn chấn đưa người ra sân bay, nửa đường đột nhiên nhận được điện thoại của Đào Y Na, nói cũng muốn tới sân bay tiễn Mao Tiểu Vũ, hai người liền hẹn thời gian, sau đó cúp máy, cười nói, "Na Na nhớ em lắm đó."

Mao Tiểu Vũ nghe vậy hơi ngượng ngùng, "Na Na là một cô gái tốt."

"Đó là do em đối xử tốt với con bé." Vương Tử Văn nghiêng đầu liếc cậu một cái, hừ một tiếng, nói, "Đừng với ai cũng đối xử tốt như thế, anh sẽ ghen đấy."

Mao Tiểu Vũ nghiêng đầu, cười nói, "Ghen thì anh định làm gì?"

"Anh à......" Vương Tử Văn quan sát tình hình giao thông, dành ra một bàn tay chọt chọt ngực cậu, "Anh sẽ chơi bóng rổ với em."

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, tức khắc đỏ mặt, lườm hắn một cái, "Bóng rổ cũng bị anh chơi hỏng mất thôi......"

Vương Tử Văn nghiêm túc sửa lại, "Không phải, là rổ bị anh chơi hỏng mới đúng."

Mao Tiểu Vũ, "......Aizz, anh phiền quá đó."

Vương Tử Văn một bên lái xe, một bên 'lái xe', thiếu chút nữa đã chọc cho Mao Tiểu Vũ mềm nhũn cả người, chờ tới sân bay, từ xa trông thấy Đào Y Na, cuối cùng mới chịu tém lại một chút, kéo tay Mao Tiểu Vũ đi qua đó. Đào Y Na lại bị ngược đến mình đầy thương tích, trợn mắt nói, "Đủ rồi đó, chó cũng có tôn nghiêm của chó nha."

Vương Tử Văn ca thán, "Ôi chao, em gái đáng thương của anh."

Đào Y Na, "......Anh cút đi cho em."

Mao Tiểu Vũ tuy có hơi ngượng, nhưng vẫn để mặc hắn dắt tay mình đi, cho tới cửa an ninh mới lưu luyến không rời tách ra.

Đào Y Na đứng kế bên nhìn hai người bịn rịn chia tay như thể Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, không ngừng trợn mắt, đến mức con ngươi cũng như muốn rớt ra ngoài luôn. Chờ tiễn người đi rồi, Vương Tử Văn vẫn còn thở ngắn than dài, Đào Y Na không chút khách khí đạp hắn một cái, tức giận nói, "Cũng chỉ là có bà xã thôi mà, có gì đáng để khoa khoang chứ!"

Vương Tử Văn đau lòng xoa xoa đầu chó của em gái, nói, "Yên tâm, vi huynh sẽ tìm cho em một nhóc cún sữa, em không cần lo đâu."

Đào Y Na ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cái tên chết tiệt này mà cũng tìm được vợ, ông trời đúng là không có mắt mà!

Vương Tử Văn còn muốn tiếp tục trêu cô, di động đột nhiên lại đổ chuông, hắn cúi đầu nhìn lướt qua thông báo hiển thị trên màn hình, tức khắc giật mình, hô hấp ngừng lại.

Đào Y Na không biết hắn lại chuẩn bị gây ra chuyện gì, trừng mắt đề phòng, lại thấy anh họ cô nhận điện thoại vâng vâng dạ dạ một lát, đột nhiên như nghe được tin chấn động, thét dài một tiếng, hai mắt phiếm ánh xanh, bắt đầu phát điên.

Đào Y Na đứng cách xa hắn ba mét, trừng mắt nhìn cho tới khi hắn cúp điện thoại, từ xa hô lên một câu, "Anh làm sao thế?"

Vương Tử Văn giang hai tay, hận không thể dập đầu xuống đất, "Má ôi, niềm vui lớn!"

Đào Y Na lại lui thêm một mét về phía sau, cảnh giác hỏi, "Niềm vui gì?"

Vương Tử Văn vui rạo rực quay tại chỗ hai vòng, vừa quay vừa hô, "Niềm vui được làm cha!"

Đào Y Na, "......"

......Mẹ nó, đúng là có bệnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv