Mao Tiểu Vũ một đường trở về đều lâng lâng.
Lúc ở trong xe, cậu tự véo mình bảy tám lần, xác định không phải đang nằm mơ, mới dám lo lắng thấp thỏm vui mừng.
Tuy biết 'thích' mà Vương Tử Văn nói không phải là ý kia, nhưng cho dù là vậy, được nghe hắn nói một lần, cậu vẫn trộm cảm thấy cao hứng.
Trước giờ cậu chưa từng được nghe người kia nói thích lần nào, bây giờ lại được nghe chính diện, còn là nói với chính Mao Tiểu Vũ cậu nữa, cậu càng nghĩ càng thấy vui, ở trong xe hi một tiếng, lại hi một tiếng, sau đó cong miệng hi hi hi cả một đường.
Chờ tới khi về đến nhà mới miễn cưỡng thu lại nụ cười ngây ngô, thay bằng nụ cười từ ái của người cha, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa.
Kết quả vừa vào đã nghe tiếng khóc hu hu hu, hu hu hu của con gái, cậu hoảng sợ, quăng giày chạy vội vào nhà, liền trông thấy Mao Văn Văn úp sấp trên giường, ôm một cái ống khóc lóc lăn lộn, nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt, hai mắt cũng khóc đến đỏ cả lên.
Mao Tiểu Vũ đau lòng muốn chết, vội vàng ôm con gái vào lòng vỗ vỗ, "Sao thế Văn Văn? Sao con lại khóc?"
Mao Văn Văn ở trong lồng ngực cậu rầm rì, nức nở nói, "Ngày mai cô Hách đi rồi, không còn tới nữa rồi, hu hu hu hu......"
Mao Tiểu Vũ cũng đoán được là chuyện này, không biết nên nói gì mới tốt, nên khuyên thì buổi sáng đều khuyên cả rồi, đành phải không ngừng lặp lại, "Không sao đâu, ngoan nào, biết đâu giáo viên mới còn tốt với Văn Văn hơn thì sao? Có khi Văn Văn còn thích giáo viên mới hơn ấy?"
Mao Văn Văn kiên định lắc đầu, "Không cần, không cần thầy giáo đâu! Văn Văn muốn cô giáo cơ, bọn họ lại mời thầy giáo, hu hu hu, không muốn không muốn đâu!"
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, hỏi, "Thầy giáo là sao?"
"Cô hiệu trưởng nói muốn mời thầy giáo, nhưng Văn Văn muốn cô cơ, không muốn thầy đâu!"
Mao Tiểu Vũ tức khắc lo lắng, mỗi một người cha đều lo đến vấn đề an toàn của con gái, bất kể con bao nhiêu tuổi đi nữa, vì thế cậu nghĩ nghĩ, nói, "Thế ba ba cho con chuyển sang nhà trẻ khác nhé, được không? Bên đường số năm có một nhà đấy......"
Mao Văn Văn lập tức lắc đầu, "Không cần, Văn Văn không muốn tách khỏi Kiều Kiều và anh A Minh, Văn Văn không đi đâu!"
Mao Tiểu Vũ cắn môi thở dài, không biết làm thế nào, đành phải dỗ dành con gái, "Thế Văn Văn đừng khóc nữa, ngày mai ba ba sẽ qua trường nói chuyện, xem có thể đổi sang cô giáo cho con không, để thầy giáo kia chuyển sang lớp khác nhé......"
Mao Văn Văn khụt khịt chốc lát, không lên tiếng, sau đó nghĩ đến cái gì lại bắt đầu khóc thút thít, Mao Tiểu Vũ đành phải tiếp tục dỗ dành, hơn nửa ngày con gái mới nín khóc.
"Văn Văn đang cầm cái gì thế?" Mao Tiểu Vũ muốn dời lực chú ý của bé, hỏi, "Là sáo à?"
Mao Văn Văn ghé vào lồng ngực Mao Tiểu Vũ lau nước mắt, mềm mềm nói, "Là tiêu, quà chia tay cô Hách tặng Văn Văn đấy ạ."
Mao Tiểu Vũ dở khóc dở cười, "Chia tay không phải dùng như vậy, đó là khi người yêu tách ra mới nói...... Còn đây phải gọi là quà tạm biệt."
Mao Văn Văn cũng không nghe vào, lầu bầu, "Dù sao cũng đều là tách ra, hu......" Nói xong lại muốn khóc.
Mao Tiểu Vũ vội vàng nắm mũi nhỏ của bé, bất đắc dĩ nói, "Ngoan nào, đừng khóc nữa, nói ba ba nghe xem, sao cô Hách lại tặng con tiêu?"
Mao Văn Văn hít hít mũi, nói, "Cô Hách thổi nghe rất hay, Văn Văn rất thích, cô Hách liền đưa cho con." Mao Văn Văn cầm cây tiêu đùa nghịch, nghiêm túc nói, "Văn Văn phải chăm chỉ học, về sau cũng muốn thổi hay như cô Hách vậy."
Mao Tiểu Vũ cười một cái, vỗ trán bé cổ vũ, "Thế Văn Văn có biết thổi không? Thổi ba ba nghe xem nào."
Mao Văn Văn lắc đầu, ủy khuất nói, "Cô Hách mới dạy con có ba ngày thôi, đã đi rồi, hu......"
Mao Tiểu Vũ vội vàng đè khóe mắt bé lại, thở dài, "Vậy để ba ba dạy con nhé."
Mao Văn Văn lập tức nín khóc, nắm tay cậu kéo xuống dưới, hưng phấn hỏi, "Ba ba biết thổi ạ?"
"Không biết, có điều ba sẽ lên mạng học, học được chút nào sẽ dạy lại cho con chút ấy, có được không?"
Hai mắt Mao Văn Văn sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Vì thế tối đó sau khi dỗ con gái ngủ, Mao Tiểu Vũ liền bắt đầu lên mạng search các loại giáo trình, cầm cây tiêu kia lăn lộn suốt một giờ, cuối cùng cũng thổi ra được mấy âm. Đang nghiên cứu đến nhập thần, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Mao Tiểu Vũ tùy ý liếc nhìn một cái, sau đó cả người liền run lên, hai mắt cũng trợn tròn.
"......Alo, đạo diễn Vương?"
Vương Tử Văn ở đầu dây bên kia cười nói, "Muộn như vậy không quấy rầy cậu chứ? Đang làm gì thế?"
Mao Tiểu Vũ nghe được giọng hắn, cả người đều choáng váng, máu chưa kịp lên não đã ngoan ngoãn trả lời, "Đang thổi tiêu."
Vương Tử Văn, "......"
Vương Tử Văn nén cười, cố tình trêu cậu, "Thổi cho ai?"
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng được, mặt tức khắc đỏ bừng, "Tôi...ý tôi là tiêu thật, tôi đang thổi tiêu* thật......"
*Thổi tiêu còn là từ lóng để chỉ BJ
Vương Tử Văn buồn cười nói, "Ồ, đang thổi thật à?"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn cách điện thoại cũng nghe ra được đối phương túng quẫn, hắn cười cười, giọng lại mềm xuống, "Cậu thích thổi tiêu? Sở thích nghiệp dư à?"
Mao Tiểu Vũ cảm thấy lời này không hiểu sao nghe cứ là lạ, ấp úng nói, "Là con gái của tôi muốn học, tôi học thử trước xem thế nào......"
Chủ ngữ đã chuyển sang 'con gái', thế này mà còn trêu tiếp thì có chút xấu hổ, Vương Tử Văn cơ trí chuyển đề tài, hỏi, "Đã xem kịch bản chưa? Thế nào? Có gì khó khăn không?"
Trước khi dỗ con gái ngủ, Mao Tiểu Vũ vẫn luôn xem kịch bản, từ lúc ấy đã có nghi vấn rồi, bây giờ nghe vậy liền cẩn thận hỏi, "Bộ phim này lúc trước Tô Chu diễn, tôi có cùng cậu ấy đối lời thoại, nên rất quen thuộc, mấu chốt là......"
"Ừm? Sao thế?"
"Năm tập anh đưa tôi kia, hình như chủ yếu đều là cảnh thể hiện cảm xúc, lời thoại rất ít."
Vương Tử Văn cười nói, "Thế nên mới mang tới cho cậu thử xem thế nào đấy, luyện tập trước một chút."
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, yên tâm hơn, "Như vậy à, tôi sợ làm chậm trễ việc của anh, lời thoại thật sự quá ít."
Vương Tử Văn trả lời, "Cậu yên tâm, tiền công của cậu sẽ không giảm bớt đâu, vẫn tính theo số tập, một tập một vạn, ứng trước cho cậu cũng không thành vấn đề."
Mao Tiểu Vũ vội vàng nói, "Như vậy không đúng lắm nhỉ? Tôi nghe nói tập nào nhiều cảnh thể hiện cảm xúc thì chỉ lấy nửa giá thôi, nhiều nhất là 70-80%......"
Vương Tử Văn cắt ngang lời cậu, khẳng khái nói, "Không vấn đề gì, dù sao tôi cũng có tiền mà."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Một lời không hợp liền khoe giàu, cho dù đối phương là người trong lòng, nhưng Mao Tiểu Vũ vẫn cảm thấy tức anh ách =.=
Vương Tử Văn bên kia lại đột nhiên thở dài, nói, "Có điều nếu cậu vẫn cảm thấy khó tiếp nhận, thì giúp tôi một việc này đi."
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, vội vàng vâng vâng hai tiếng, "Anh nói đi."
"Tôi có đứa cháu gái đang học tiểu học, muốn mua quà tặng con bé, nhưng lại không rành lắm các bé gái thích cái gì, cậu có kinh nghiệm mà, giúp tôi chọn một món nhé."
Mao Tiểu Vũ cười đáp, "Được, trong giỏ hàng của tôi đang có rất nhiều thứ định mua cho Văn Văn, để tôi chia sẻ cho anh......"
Vương Tử Văn lại nói, "Tôi muốn tới cửa hàng chuyên doanh xem thử, ngày mai không phải là thứ bảy à? Nếu cậu có rảnh thì đi cùng tôi chọn quà nhé, có được không?"
Mao Tiểu Vũ lập tức chùn bước, do dự hỏi, "Na Na...... Na Na chắc rành hơn tôi mà nhỉ? Loại chuyện này phụ nữ sẽ rành hơn đó......"
Vương Tử Văn lại thở dài một tiếng, "Con bé bận rộn mấy ngày liền, mãi mới có hai ngày nghỉ, muốn đi chơi với bạn, có quan tâm gì tôi đâu, sớm đã chạy mất dạng rồi."
Mao Tiểu Vũ nghẹn nửa ngày mới lắp bắp nói, "Nhưng mà, tôi...tôi.....ngày mai tôi......" Cậu muốn nói ngày mai tôi muốn ở nhà dịch kịch bản cho anh, muốn cùng Văn Văn luyện thổi tiêu, hoặc là có hơi mệt muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thốt nên câu, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi.
Vương Tử Văn lại còn ở bên kia không ngừng dụ dỗ, giả giọng đáng thương nói, "Tiểu Mao, giúp tôi một chút đi mà, hãy thương cho cái chứng sợ hãi lựa chọn của tôi, tôi thật sự không biết chọn đồ đâu, mua cái cốc thẩm du thôi mà cũng phải mất ba tiếng mới chốt được đơn đó."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn lại còn ám chỉ, nói, "Hai ngày trước tôi vừa mua một cái thật mà, chọn hơn nửa ngày, mua đắt gấp ba mà cuối cùng dùng chẳng ra sao...... Aizz, nỗi thống khổ của người đàn ông độc thân, cậu hiểu mà."
Mao Tiểu Vũ, "......Ò."
Vương Tử Văn tiếp tục giả bộ đáng thương, dùng ngữ khí ai oán tột cùng nói, "Giúp giúp chút đi mà, Tiểu Mao tốt, Tiểu Mao ngoan, Tiểu Mao Mao, giúp một chút đi."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Mao Tiểu Vũ chưa bao giờ biết Vương Tử Văn lại quấn người như vậy, nam thần học trưởng phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lịch thiệp đâu mất rồi? Mới một giây đã biến thành đứa nhỏ còn chưa cai sữa là thế nào, thiết lập nhân vật có thể nào đừng thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy được không?
Còn nữa...... Tiểu Mao Mao là cái quỷ gì vậy?
Cuối cùng bị hắn quấn đến không còn cách nào, Mao Tiểu Vũ đành cố nén sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng ừ một tiếng đồng ý. Người ở đầu dây bên kia lập tức cười rộ lên như vừa thực hiện được mưu đồ gì đó, còn cố tình dùng chất giọng từ tính nói mấy lời ấu trĩ hết sức, "Cảm ơn nha, tôi biết cậu sẽ đồng ý mà, moa moa ta!"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Này...... Có đúng là Vương Tử Văn không vậy?
Ừm, nhất định là dùng cốc thẩm du nhiều quá, hư não luôn rồi......
Vì thế ngày hôm sau cậu mang theo tâm tình thấp thỏm ra khỏi nhà, mới vừa xuống dưới lầu liền trông thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi bắt mắt đỗ ở đó, người đàn ông ôm cánh tay đứng dựa vào thành xe dáng người cao lớn, trên mặt đeo kính râm màu trà, khóe miệng treo nụ cười mỉm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn cậu. Hình ảnh kia giống như đúc cậu thiếu niên mỗi tối đưng trước giá bóng rổ chờ cậu nhiều năm về trước, Mao Tiểu Vũ nhìn đến ngẩn ngơ, lại thấy người nọ giống như trong trí nhớ giơ tay lên, hướng về phía cậu vẫy vẫy, gọi, "Tới rồi à, chờ cậu nửa ngày rồi đấy."
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng cùng câu nói quen thuộc phía đối diện, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, hơn nửa ngày mới tới gần, tâm tình phức tạp chào hỏi, "Buổi sáng tốt lành, đạo diễn Vương."
Vương Tử Văn rất không khách khí xoa nhẹ đầu cậu một cái, cười nói, "Chờ cậu hơn nửa tiếng mà cũng không thấy cậu đau lòng cho tôi chút nào."
Mao Tiểu Vũ bị hắn xoa đến ngẩn ngơ, nuốt một ngụm nước miếng, rầu rĩ nói, "Tôi không đến trễ mà......"
Vương Tử Văn mở cửa xe, thuận miệng đáp, "Cũng đúng, là do tôi chờ không kịp nên tới quá sớm thôi."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Này này này...quá không thích hợp nha......
Chẳng lẽ buổi sáng vừa dậy đã dùng một lần. (ý em bé là dùng cốc thẩm du nha ^^)
Vì thế Mao Tiểu Vũ mơ mơ hồ hồ ngồi lên ghế phó lái, chờ tới cửa hàng của một thương hiệu cao cấp mới hồi phục tinh thần. Vương Tử Văn mở cửa xe cho cậu, cậu vừa xuống xe, tay đã bị đối phương nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong cửa hàng.
"Chính là chỗ này, ở đây có rất nhiều món quà nhỏ, cậu xem giúp tôi xem nên tặng cái gì đi."
Vương Tử Văn lại không dấu vết buông tay ra, vẻ mặt bình tĩnh. Mao Tiểu Vũ gắng sức thở dốc hai tiếng, nỗ lực áp chế trái tim đang đập điên cuồng trong ngực, tựa như niệm chú không ngừng an ủi mình 'đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều'.
Dẫu sao......thẳng nam nào cũng đều vô tư tới vô tâm như vậy, Vương Tử Văn cũng không phải lần một lần hai như thế, đã sinh cho hắn một đứa con gái rồi mà còn không nhớ nổi tên mình, căn bản chính là con hươu ngốc, cho dù có làm gì cũng không thể coi là thật được, đúng, không thể coi là thật được......
Mà con hươu ngốc họ Vương bên cạnh còn đang cười trộm trong lòng, cảm thấy bộ dạng khẩn trương hề hề, tay chân lóng ngóng của người nào đó dễ thương vô cùng, dùng sức lực rất lớn mới nhịn xuống xúc động sờ sờ tay nhỏ của người ta, chỉ nhích người sang bên cạnh một chút, để vai hai người chạm vào nhau, cười tủm tỉm cọ một cái thôi.
Hươu ngốc cảm thấy mình thật cmn thông minh, một con hươu thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng gặm được cây cải thìa này, sớm muộn gì cũng sẽ được thôi.