Sáng sớm hôm sau, Đỗ Ninh Tu đến quán trà như đã hẹn.
Vương Tử Văn nói việc chọn người vào vai nam chính phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện mới được, thế nên y đành kiễn nhẫn đợi thêm một ngày, lúc này chuẩn bị ra cửa.
Khách sạn mà y ở tối qua cách quán trà Vương Tử Văn hẹn không xa, trợ lý tới đón y nói, "Đỗ tổng, tài khoản đã mở, tám ngàn vạn đã chuẩn bị đủ rồi ạ."
Đỗ Ninh Tu ừ một tiếng, ngồi vào trong xe nghỉ ngơi.
Trợ lý lại hỏi, "Bên phía Đàm tiên sinh...... Có cần tìm người chăm sóc không ạ?"
Đỗ Ninh Tu nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói, "Không cần, lát nữa đưa bữa sáng vào là được, đừng quấy rầy anh ấy."
"......Ah, vâng ạ."
Trợ lý thật sự không hiểu nổi ông chủ nhà mình, bao dưỡng một minh tinh thì cũng chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là cái người mà y bao dưỡng......đã sắp ba mươi rồi, ngoại hình chỉ thường thường, vóc người cao lớn thô kệch, so với ông chủ mình còn rắn chắc hơn. Nếu như nói nhan sắc không đủ thực lực có thừa thì đã đành, đằng này cũng chẳng thấy người kia xuất sắc mảng nào, chỉ là một người hết sức bình thường, diễn xuất tệ hết chỗ nói, thật sự không nhìn ra được có chỗ nào đáng giá để Đỗ Ninh Tu phí nhiều tâm tư như vậy.
Nhưng quan trọng hơn là, không chỉ bỏ tiền bỏ tâm tư, mà theo như quan sát của cậu ta, ông chủ hình như còn không hề động đến người kia, nói với bên ngoài là bao dưỡng, chẳng qua cũng chỉ là để che chở người kia thôi, trợ lý càng không thể hiểu được rốt cuộc Đỗ Ninh Tu đang chơi trò gì. Nhưng mà ông chủ nhà mình lúc nào cũng một bộ mặt than, cậu ta cũng chẳng dám lắm miệng hỏi han, đành phải làm theo lời Đỗ Ninh Tu căn dặn, tiếp tục hầu hạ cơm ăn nước uống cho cái người đang ở trong khách sạn kia.
Đỗ Ninh Tu tới quán trà, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Vương Tử Văn ngồi ở bàn gần cửa sổ, tư thái ưu nhã lật xem báo, hình ảnh kia rất giống một cảnh phim, y nhìn đến hai mắt sáng lên. Báo chí thường thường tâng bốc Vương Tử Văn đến trên trời, nói hắn cái gì mà 'rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm nhưng lại cố tình muốn dùng tài hoa', 'được người đời xưng tụng là thanh niên tài tuấn', 'là đại biểu mới của phái thực lực', rồi còn 'nhan sắc, tài hoa không mặt nào kém mặt nào' vân vân và mây mây, buồn nôn hết sức. Vương Tử Văn là một đạo diễn trẻ, weibo thế mà có tới mấy trăm vạn fan, sắp bằng các minh tinh tuyến hai, tuyến ba rồi, Đỗ Ninh Tu luôn khinh thường mấy chiêu trò lăng xê như thế, nhưng bây giờ vừa thấy, lại có chút bất ngờ, thầm nghĩ những nhận xét kia hóa ra cũng không phải hoàn toàn là lừa bịp.
Vương Tử Văn nghe tiếng cửa ngước lên, trông thấy Đỗ Ninh Tu bước vào, lập tức để lộ nụ cười 'nhìn như điềm tĩnh ôn hòa nhưng kỳ thực lại gợi cảm chết người', nói, "Chào buổi sáng, Đỗ tổng."
Đáng tiếc Đỗ Ninh Tu hoàn toàn không dao động, chỉ thấp giọng ừ một tiếng, xụ mặt ngồi xuống chỗ đối diện.
"Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ngày hôm qua, vai nam chính của 'Thiết hải' để cho Đàm Kiêu, sau này phim nào của đạo diễn Vương tôi cũng sẽ quan tâm đặc biệt."
Vương Tử Văn lại cười cười, dứt khoát gật đầu, "Không thành vấn đề, ngài nói gì tôi cũng đồng ý, hơn nữa sẽ sắp xếp phó đạo diễn chỉ đạo riêng cho Đàm Kiêu, thậm chí thêm cho anh ta mấy cảnh diễn nữa cũng được."
Thái độ của hắn thay đổi quá nhanh, Đỗ Ninh Tu không khỏi nhíu mày.
Vương Tử Văn trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, định dùng 'nụ cười tươi tắn như gió xuân' hòa tan lớp băng vây xung quanh hai người, "Có điều, tôi có một điều kiện."
Vẻ mặt Đỗ Ninh Tu thả lỏng hơn một chút, ừ một tiếng, đáp, "Anh nói đi."
"Những lời ngày hôm qua ngài nói với tôi, tôi muốn nghe ngài nói cụ thể hơn một chút." Vương Tử Văn nghiêng người về phía trước, nụ cười dần dần thu lại, "Ngài nói Mao Tiểu Vũ chính là người đã mua nước ô mai cho tôi suốt một năm trời? Ý của câu này là gì?"
Mặt Đỗ Ninh Tu khó được lộ ra chút biểu cảm, y nghi hoặc nhíu mày, hỏi lại hắn, "Có ý gì là sao? Ý trên mặt chữ ấy."
Vương Tử Văn, "......"
Vương Tử Văn hít một hơi sâu, không so đo với sự vô lễ của y, giải thích, "Tôi vẫn luôn cho rằng...... Ý tôi là, người năm đó không phải tên là Mao Mao à? Cậu ấy nói với tôi tên cậu ấy là Mao Mao......" Giọng nói khựng lại giữa chừng, Vương Tử Văn đột nhiên sửng sốt.
Đúng rồi, Mao Tiểu Vũ...... Mao...... Mao Mao?
Vẻ mặt Đỗ Ninh Tu lạnh nhạt, dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng nhìn hắn, "Mao Mao gì chứ, chính là Mao Tiểu Vũ mà. Khi đó ngày nào cậu ấy cũng chạy tới cửa hàng tôi, tôi hỏi cậu ấy chỗ này cách trường xa như thế, thứ này uống ngon như vậy cơ à?" Bị Vương Tử Văn nhìn chằm chằm, Đỗ Ninh Tu có chút không thoải mái, nhíu mày nói, "Cậu ấy liền nói là để tặng cho anh, cho Vương Tử Văn, cả trường cũng chỉ có mình anh tên là Vương Tử Văn thôi mà, làm gì còn ai nữa."
Vương Tử Văn ngây người nửa ngày mới lẩm bẩm, "Chẳng trách không ai biết cậu ấy là ai...... Nhưng mà......" Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện, vội nói, "Sau đó tôi có về trường tìm cậu ấy, đến từng lớp, tìm từng phòng học rồi, nhưng sao vẫn không tìm được cậu ấy."
Đỗ Ninh Tu cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, mang theo mấy phần trào phúng hỏi, "Thế nên, anh căn bản không biết?"
"......Biết cái gì cơ?"
Đỗ Ninh Tu như thể lười không muốn nhắc đến chuyện này vậy, dựa vào lưng ghế phía sau, không lên tiếng. Vương Tử Văn bình ổn cảm xúc, rút một bản hợp đồng từ trong túi ra, dứt khoát đưa qua, "Hợp đồng cho vai nam chính đang ở đây, nếu cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức ký tên."
Đỗ Ninh Tu không vui nói, "Đạo diễn Vương cũng biết làm ăn quá nhỉ."
Vương Tử Văn thu tay lại, cười nói, "Như nhau cả thôi."
Đỗ Ninh Tu hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bản hợp đồng lật lật, sau đó đẩy về phía Vương Tử Văn, ngồi ngay ngắn lại.
Vương Tử Văn lập tức thu lại nụ cười, cũng ngồi thẳng người lên theo.
Đỗ Ninh Tu lạnh nhạt nói, "Năm đó anh đột nhiên gặp tai nạn giao thông, không có chút tin tức nào, Mao Tiểu Vũ lo lắng cho anh, liền một thân một mình tới đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh tìm anh."
Vương Tử Văn, "!!!"
"Chắc là không tìm được, nên khi về cậu ấy vẫn còn đi khắp nơi hỏi thăm. Đoạn thời gian đó cậu ấy quan tâm anh quá lộ liễu, đi khắp nơi cầu cạnh, hỏi thăm tung tích, bị mấy tên súc sinh theo dõi."
Vương Tử Văn đột nhiên cả kinh, ngẩng phắt đầu lên.
Đỗ Ninh Tu vẫn không có chút biểu cảm gì, dùng giọng điệu trần thuật nói, "Cậu ấy vốn dĩ nhát gan, thường xuyên bị người khác bắt nạt, giờ lại bị gán thêm cho cái mác biến thái, đám người đó càng thêm càn rỡ, sau lại có một ngày......" Đỗ Ninh Tu đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn Vương Tử Văn một lát, mới nói, "Bọn chúng chặn cậu ấy trong nhà vệ sinh, nói muốn nhìn thử xem có phải chỗ kia của cậu ấy không dùng được, nên mới thích con trai không."
Vương Tử Văn chầm chậm siết chặt tách trà trong tay, con ngươi như không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bọn chúng muốn lột quần áo của cậu ấy, cậu ấy liều mạng phản kháng, bị đánh rất dữ, thiếu chút nữa đã chết rồi. Chuyện này náo động quá lớn, các giáo viên chạy tới, đưa cậu ấy đi bệnh viện...... Sau đó những người đi theo đều sẽ biết một chuyện."
Tinh thần Vương Tử Văn dần bị hoảng hốt bao trùm, hắn không thể tin đứa nhỏ ngốc mềm trong trí nhớ lại gặp phải loại chuyện này. Hắn cứ cảm thấy những thứ mình vừa nghe được không chân thật chút nào, như là cậu chuyện cổ xa xưa nào đó vậy, tình tiết tàn khốc như thế, sao có thể xảy ra với người kia được?
Vương Tử Văn cắn chặt răng, cố sức hỏi, "......Biết được chuyện gì?"
Đỗ Ninh Tu lại trầm mặc giây lát, không biết băn khoản điều gì, qua loa chuyển chủ đề, "Tóm lại sau khi cậu ấy ra viện, mọi người đều tránh né cậu ấy như tránh ôn dịch, bởi vì nhà trường đã đưa ra lời cảnh cáo, nên không ai dám bắt nạt cậu ấy nữa, nhưng mà lời nói lại cực kỳ khó nghe, đến một ngày cậu ấy không chịu nổi nữa, liền thôi học. Vì thế lúc anh tới tìm cậu ấy, hẳn là cậu ấy không còn ở trường nữa rồi."
Vương Tử Văn cảm thấy trước mắt hoa lên, nửa ngày sau mới tìm lại được thanh âm, khô khốc hỏi, "Vì sao lại tránh né cậu ấy? Là vì cậu ấy......thích tôi sao?"
Đỗ Ninh Tu liếc mắt nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến, chỉ ừ một tiếng.
Vương Tử Văn đau lòng muốn chết, cũng không còn tâm tư chú ý tới sự khác thường của Đỗ Ninh Tu, lẩm bẩm, "Thế sao cậu ấy trở thành người đại diện được? Tôi nghe em họ tôi nói cậu ấy có học đại học, chuyên ngành Tiếng Anh mà......"
"Cái này thì tôi cũng không rõ, sau khi cậu ấy thôi học tôi không còn gặp lại cậu ấy nữa. Lần gặp gần nhất cũng là vì Đàm Kiêu, show thực tế mà Tô Chu dùng để ra mắt, Đàm Kiêu cũng là một trong số các khách mời, tôi gặp cậu ấy ở trường quay, cậu ấy vẫn luôn trốn tránh tôi, chưa nói được với nhau mấy câu."
Chờ Đỗ Ninh Tu nói xong, Vương Tử Văn cố nén tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, vội vã ký tên lên hợp đồng, sau đó đi như chạy rời khỏi quán trà, vào trong xe. Trên đường không ngừng nhấn ga, đợi tới được dưới lầu Đằng Lăng, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Vương Tử Văn rốt cuộc bình tĩnh lại được một chút, nhìn cửa lớn Đằng Lăng, suy nghĩ bỗng trở nên mơ hồ: Rốt cuộc mình tới đây để làm gì? Tìm cậu ấy sao? Nhưng mà tìm được rồi thì có thể nói gì đây? Nói là trước kia mình bỏ rơi cậu ấy, hại cậu ấy lo lắng như thế, đi khắp nơi tìm người cầu cạnh, hại cậu ấy bị đám súc sinh kia theo dõi, bị bắt nạt đến phải bỏ học à?
Phải nói gì mới được đây? Xin lỗi sao? Hai chữ này rẻ rúng đến chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Vương Tử Văn suy nghĩ miên man, bỗng nhiên phản ứng lại, nhận ra một điều: Cậu ấy...... Mao Mao, cậu ấy thích mình à?
Mỗi ngày đều đến xem mình chơi bóng, vì mình xuyên qua nửa thành phố, liều mạng chạy suốt một năm trời, trận đấu nào cũng trốn học tới cổ vũ cho mình, tối nào cũng ở lại sân vận động cùng mình luyện bóng, cẩn thận ghi chép thành tích luyện tập cho mình, vì mình mà vui vẻ, vì mình mà đau lòng, vì mình mà hò hét hoan hô...... Những chuyện này, đều là vì thích mình sao?
Vương Tử Văn nhớ đến cậu nhóc nhát gan lại mềm mại trong trí nhớ, hình ảnh lại dần bị thay thế bởi một người thanh niên gầy gò tái nhợt, nhóc con đã từng mập mạp tròn vo, sao giờ lại...... gầy như vậy?
Cuộc sống phải vất vả thế nào, mới bị thời gian bào mòn thành bộ dạng mệt mỏi bất kham kia đây?
Đúng rồi...... Cậu ấy còn phải vay tiền Na Na nữa, đã bị ốm mà còn muốn liều mạng kiểm việc làm thêm, cậu ấy...... thiếu tiền lắm à?
Có phải đang gặp khó khăn gì không?
Suy nghĩ trong đầu rối thành một đoàn, Vương Tử Văn nắm chặt vô lăng, gục đầu lên trên, tâm tình phiền muộn.
Hắn rất dễ quên, đã quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều người, duy chỉ có ký ức về cậu nhóc kia là mãi khắc sâu trong đầu, mấy lần cứ tưởng đã quên mất rồi, nhưng hóa ra lại chưa hề quên dù chỉ một chút. Hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dạng cậu nhóc ôm quần áo của mình, vui vẻ nhảy nhót, hô hào giữa đám người, hắn vừa tới gần, cậu nhóc lại trốn ra xa, nhưng chỉ cần vẫy tay một cái, dỗ dành hai câu, là sẽ ngoan ngoãn cười chạy tới, mềm mại nói với hắn, "Học trưởng, anh uống cái này đi."
Quyển sổ ghi chép số liệu năm đó vẫn còn nằm trong ngăn kéo của hắn, mỗi một dòng đều ghi đến nghiêm túc, tỷ lệ thành công mỗi lần ném bóng đều được trình bày rõ ràng mạch lạc, bên cạnh còn có lời bình kỹ càng tỉ mỉ nữa, tỷ như: "Cánh tay lại cao hơn ba centimet rồi, hai centimet là được." "Đứng dưới vạch ba điểm mười tám centimet, xác suất ném trúng sẽ giảm xuống, phải chú ý khoảng cách đứng nha." "Nhảy lên ném tỷ lệ ghi bàn sẽ cao hơn, nhớ nhảy lên rồi mới ném nha." "Hắc hắc, học trưởng lợi hại thật đấy! Hôm nay tỷ lệ ném trúng là một trăm phần trăm lận! Giỏi quá đi!"......
Hắn thường xuyên lật xem quyển sổ kia, cũng thường xuyên nghĩ: Nếu như mình không bị thương, người này có phải vẫn còn ở bên cạnh mình không? Nếu như mình còn có thể tiếp tục chơi bóng, thì người kia sẽ còn viết bao nhiêu quyển sổ như vậy cho mình nữa đây? Nếu như bây giờ chúng ta còn ở bên nhau, có phải......thật sự có thể chinh phục thế giới, mình có thể trở thành thứ khiến cậu ấy kiêu ngạo cả đời được không?
Nhưng mà tất cả đều chỉ là 'nếu như' thôi. Thi thoảng hắn cũng sẽ buồn bã, mất mát, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ xem vì sao lại cứ nhớ mãi không quên như vậy, giờ phút này không hiểu sao, đột nhiên như vỡ ra gì đó, hắn nhớ đến trang lưu bút mình đã vuốt ve mười năm, đến mức chữ viết cũng mờ hẳn đi, trên trang lưu bút ấy là dòng chữ nắn nót: 'Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau thì tốt biết mấy'.
Vĩnh viễn ở bên nhau...... Là ở bên nhau như thế nào?
Tình cảm chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt, giờ đột nhiên bùng lên một lần nữa, có tính là muộn không?
Vương Tử Văn nghĩ không ra, hắn thậm chí không định nghĩa được thứ tình cảm đã bị dập tắt lúc này lại bùng lên một lần nữa kia là gì, hoặc nên nói, hắn không dám tin.
Trong lòng hắn lúc này sóng cuộn biển gầm, cả người hơi hơi run rẩy, tận đến khi cửa kính xe bị người gõ vang, hắn mới ngẩng đầu lên, trông thấy Đào Y Na đang nói gì đó với mình.
Bên cạnh cô là một bóng dáng xa lạ lại quen thuộc, người kia thấy hắn đang nhìn, cụp mắt né tránh, còn khẩn trương mấp máy môi, vẻ mặt cùng động tác kia trùng khớp với cậu thiếu niên trong trí nhớ, có trong nháy mắt, Vương Tử Văn cảm thấy cơn sóng đang cuộn trào trong lồng ngực từ từ rút đi, trái tim cũng như bình lặng lại.
Hắn nhìn cậu thật lâu, sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của Đào Y Na đẩy cửa, xuống xe, bước từng bước về phía cậu thanh niên cũng đang hoang mang tột độ kia.
Đột nhiên hắn cảm thấy, mấy bước đi này không phải đang đi về phía cậu, mà như đang đến gần thứ gì đó khiến lòng người rung động vậy.
"Tiểu......"
Muốn gọi 'Tiểu Mao Mao', nhưng lại cảm thấy thật xấu hổ, hắn trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên hạ quyết tâm.
Để cho quá khứ chìm vào quên lãng đi, hắn không muốn để cậu nhớ đến những hồi ức đau lòng ấy nữa, họ hoàn toàn có thể bắt đầu lại một lần, lần này, đổi thành hắn đến gần cậu, dõi theo cậu, tựa như cậu đã từng làm vì hắn.
"Hi." Vương Tử Văn nhướn mi, hướng về phía cậu thanh niên đang sững sờ kia, lộ ra nụ cười mỉm trêu chọc giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau nhiều năm về trước, "Chúng ta có duyên thật đấy, lại gặp nhau rồi."