Mười Năm Thương Nhớ

Chương 88: Năm qua, bạc đầu



Nghĩ đến sức khỏe của Vân Tại, mặc dù đã gần cuối kì nhưng A Hoành vẫn đi thuê nhà riêng ở gần trường. Đồ đạc của cậu không nhiều,chỉ có ít sách vở nên trong căn phòng nhỏ vẫn khá trống trải. 

May mà tiền sinh hoạt nhà cung cấp khá thoải mái, A Hoành bỏ ra một khoản mua chăn bông dày và ga trải nệm mới cho cậu. Cô còn mua thêm quả bóng đá và bóng rổ- môn thể thao mà từ nhỏ Vân Tại đã thích, đặt trong phòng cậu, sau đó dọn dẹp phòng khách, nhà vệ sinh, cô bận rộn cả một buổi chiều, Vân Tại thì quanh quẩn bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô chứ không giúp được việc gì.

Người thuê căn hộ này trước đây chắc hẳn sinh hoạt khá bừa bãi, thế nên trên tường có vô số vết giầy bẩn. A Hoành tính nhẫm trong đầu, nếu thuê người quét lại sơn thì khá tốn kém, cô liền đi mua chổi quét và sơn, làm theo hướng dẫn rồi tự sơn lấy. Vân Tại cười híp mắt, giành lấy chổi sơn, đứng bên cạnh cô, chậm rãi quét từng đường. 

A Hoành nói:''Em làm cho xong nhé, chị về đã.'' 

Vân Tạingoảnh lại nhìn cô hỏi:''Chị đi đâu vậy?''

A Hoành ngơ ngác đáp:'' Về kí túc xá chứ đi đâu,muộn là không vào được vì cửa khóa.'' 

Nụ cười trên môi Vân Tại tắt ngúm. '' Ý chị là em phải ở đây một mình ư?'' 

Cô gật đầu, cười đáp:'' Bắt đầu từ ngày mai chị sẽ nấu ăn cho em,ngày ba bữa, đảm bảo em sẽ tròn phây phây, có được không?'' Cô xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng như đang nựng trẻ con.

Vân Tại liền tránh sang một bên, bàn tay cô lơ lửng trên không rồi buông thỏng xuống. Cô mím môi, biết cậu đã trưởng thành, chắc không còn thích đối xử như hồi còn nhỏ, bất giác tronglòng dâng lên cảm giác chua chát. 

Vân Tại vứt chổi sơn vào thùng, nói nhỏ:'' Tại sao chị không ở với em?'' 

A Hoành cởi chiếc găng tay cao su ra,mỉm cười nói:'' Em lớn rồi, ở chung với chị mọi người sẽ nói ra nói vào. Sáng mai chị sẽ gọi em dậy, nấu cháo ngô có được không?'' 

Cậu nhìn cô, mỉm cười nói:'' Ngôn Hi thì sao, chẳng phải chị ở nhà ông ấy bao nhiêu lâu đấy còn gì?'' 

A Hoành nhìn cậu em trai, bản thân cô cũng cảm thấy thắc mắc sao cậu lại hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn trả lời:'' Ngôn Hi thì khác.''

Cô bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi xuống lầu, đi được mấy bước thì nghe thấy trên lầu có tiếng bóng rổ đập vào cửa, thầm nghĩ con nhà ai mà ngỗ ngáo thế không biết, Vân Tại mà cô biết sẽ không bạo lực như thế. 

Kể từ hôm đó, A Hoành phải chạy qua chạy lại chỗ Vân Tại mấy lần, đi chợ, nấucơm, đi học, nấu cơm, về kí túc xá. 

Cậu hỏi cô:'' Chị có mệt không?''

A Hoành đang nấu cháu ngô, quay lại lắc đầu, ánh mắt rất mực dịu dàng. 

Vân Tại liền cười:'' Chị làm con gái nhà giàu chắc lâu lắm chưa nấu cơm rồi nhỉ?'' 

A Hoành sững lại rồi ậm ờ đáp cho qua chuyện. Cô mong cậu nghĩ rằng cô sống rất hạnh phúc

Lúc ăn cơm tối, Vân Tại hỏi cô:'' Chị có tiền không? Em muốn mua một cái laptop.'' 

A Hoành cau mày, vừa nhai miếng su hào vừa nghĩ đến khoản tiền đ làm thêm trước đó, ngập ngừng hỏi:'' Em cần bao nhiêu tiền?'' 

Vân Tại chậm rãi đáp:'' Hơn mười nghìn.'' 

A Hoành im lặng một lát rồi hỏi:'' Em cần gấp lắm hả?''

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tiêu xài bừa bãi, cũng không có tác phong tiểu thư, công tử như Tư Nhĩ, Tư Hoán, thế nên số tiền nhà họ Ôn gửi vào tài khoản cho cô trong vòng nửa năm còn khoảng năm nghìn tệ, cộng với hơn một nghìn tệ tiết kiệm được khi đi làm thêm, vẫn còn cách con số mười nghìn tệ một khoảng khá xa. 

Vân Tại ngước lên, ánh mắt lộ rõ ý cười.'' Khó có thể nói là gấp hay không, tóm lại nếu em bảo mua thì ít nhất trong bốn năm em cũng không mua nổi.''

A Hoành giật thột, cúi đầu, nói nhỏ:'' Chủ nhật này chị đưa em đi mua.'' Sau đó, cô gấp một miếng cánh gà đưa vào bát cậu,còn mình thì vừa gấp rau vừa nghĩ đến vấn đề tiền bạc. 

Vân Tại nhìn cô với nét mặt khó hiểu, ánh mắt có vẻ gì đó tựa băng giá. 

Cô gọi điện thoại cho bà Uẩn nói:'' Mẹ, trường con phải nộp...học phí và các khoản khác trước thời hạn.''

Bà Uẩn liền cười.'' Ừ, mai mẹ sẽ bảo thư kí chuyển tiền vào tài khoản của con, tám nghìn có đủ không?'' 

A Hoành luống cuống đáp:'' Không cần nhiều như vậy đâu mẹ, ba nghìn...chín...'' Cô nghĩ một lát,liếm môi rồi lắp bắp:'' Ba nghìn trăm...ba mươi tệ là đủ rồi.'' 

Bà liền cười.'' Ngốc quá, ai lại gửi lẻ thế chứ! Thôi, mẹ sẽ gửi cho con năm nghìn, con cứ liệu mà nộp nhé.''

A Hoành lắc đầu, mắt ngân ngấn nước, cảm thấy mình đã lừa dối mẹ, liền nói:'' Mẹ, chỉ ba nghìn chín thôi, mẹ nhé?'' 

Bà Uẩn thấy giọng con gái có vẻ rất buồn, không hiểu lí do, nhưng nghĩ con gái lớn cần có không gian của riêng mình nên không hỏi gì thêm, mà chỉ âu yếm nói:'' Ừ, ừ, thôi ba nghìn chín vậy, không đủ cứ nói mẹ sau nhé.''

A Hoành cúp máy, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, trong lòng vô cùng áy náy. Mẹ tốt với cô như thế mà cô lại lợi dụng tình yêu của bà để đòi hỏi, thật đáng xấu hổ. Quan hệ giữa hai mẹ con chưa bao giờ tốt đẹp như bây giờ, nếu bà biết cô đang lừa bà, không biết bà có ghét cô hơn không? Từ trước đến giờ A Hoành luôn là cô gái sống thật với lòng mình, chưa lừa dối ai bao giờ, cô day dứt, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi.

Vân Tại mua một chiếc laptop mới ra trên thị trường, loại nhập khẩu, tính năng khá ổn, tổng cộng hết mười ba nghìn tệ. 

A Hoành lấy hết tiền học bổng, cộng với tiền sinh hoạt đang có, tiền làm thêm tiết kiệm được, tiền xin mẹ, may mà đủ. Xong xuôi thì thấy còn lại hơn ba trăm tệ, tạm đủ tiêu đến tết. 

Vân Tại vẫn chỉ mỉm cười thờ ơ,không thể hiện rõ niềm vui của mình. A Hoành cảm thấy cậu em mình đã thay đổi rất nhiều so với hồi, nhưng lại không nói ra được điểm thay đổi đó nằm ở đâu. 

A Hoành rất ít khi ở lại ăn cơm với Vân Tại, nấu cơm xong xuôi lại vội vã ra về, cô nói vì chương trình học nặng, cô phải về ôn bài. Vân Tại chỉ nhìn cô và không nói gì. 

Mấy ngày trước Noel, A Hoành ngây ngấy sốt. Hồi ấy dịch SARS vẫn còn hoành hành, lại có thêm bệnh cúm gia cầm, cô sợ bị nhiễm nên đến bệnh viện trường khám, bác sĩ bảo không sao, chỉ có đường huyết hơi thấp, truyền cho cô một chai glucose rồi cho thêm thuốc hạ sốt, dặn cô nên tẩm bổ nhiều hơn, 

A Hoành gật đầu, đang định ra về thì bác sĩ nói:'' Chẳng hiểu thanh niên bây giờ làm sao, tiền ăn tiết kiệm được thì lại đổ hết vào tiền thuốc rồi!''

Mấy hôm nay A Hoành không ăn sáng, bữa trưa và bữa tối cũng chỉ ăn tạm cho xong bữa. Thấy bác sĩ nói vậy, cô có vẻ ngại ngùng, bỏ miếng bông dán trên vết kim chuyền ra rồi đến chỗ Vân Tại. 

Vân Tại tinh mắt, hỏi tay cô bị sao vậy, vết tím rất rõ, cô nói bị va vào góc bàn. Cậu liền xuống lầu mua cho cô ít thuốc, quay về thấy cô đang đeo tạp dề thái rau trong bếp, cúi đầu để lộ cái cổ trắng ngần, ấm áp. Cậu nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, nét mặt khó hiểu, cậu nói:'' Ôn Hoành, em ghét chị.'' 

A Hoành chỉ nghĩ cậu em đang làm nũng.'' Ừ, chị cũng ghét em, thôi tránh ra đi, dầu nóng, cẩn thận không lại bỏng đấy.''

Cậu cười, buông tay ra rồi ngồi vào bàn ăn, nói nhỏ:'' Hay là chị nấu cơm suốt đời cho em, em sẽ xem xét có nên tha thứ cho chị không.'' Câu nói đó tựa như tiếng thở dài, A Hoành đứng trong bếp nhưng không nghe thấy.

Một ngày trước Noel, lúc A Hoành ta học, một người bạn cùng lớp nói bên ngoài trường có người đang tìm cô. 

A Hoành liền hỏi ai vậy. 

Cô bạn cùng lớp nghĩ một lát, mặt đỏ bừng nói:''Mắt to tròn rất đẹp.'' 

Cô tần ngần một lúc rồi vội vàng chạy ra khỏi giảng đường. Cô chạy ngang qua những thân cây khô khốc giữa mùa đông, băng qua sân bóng vắng vẻ, tim đập thình thịch, nhìn thấy anh chàng đứng ở đó, cổ quàng chiếc khăn ngày trước cô đan, dáng cao dong dỏng, đột nhiên cô rơi nước mắt, cô đứng cách đó không xa và gọi '' Ngôn Hi'' mà lòng vô cùng buồn bã. Người đó quay lại, ánh mắt sáng ngời. Cô bước nhanh hơn, anh giơ tay lên, vẫy gọi. Nước mắt cô rơi lã chã, nóng hổi. Cô cúi đầu và lao như bay vào lòng anh.

Anh cười, loạng choạng suýt ngã, hai tay ôm chặt cô như ôm chặt thứ bảo bối vô cùng quý giá. Thậm chí anh không muốn hỏi tại sao cô lại khóc,không muốn nói về nỗi nhớ,không muốn nói rằng khốn khổ hơn cả nỗi nhớ là niềm vui sau khi được gặp người thật, vì nỗi nhớ này vượt lên cả trọng lượng mà trái tim anh có thể chịu đựng. 

Anh bế bổng cô lên và quay tròn trước cổng trường Z, anh cười mà mắt đỏ hoe.'' Baby, em xem, anh còn có thể bế được em đây này.'' 

Cô không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, khóc nức nở nói:'' Em xin lỗi, em không biết tại sao mình lại khóc, xin lỗi anh!''

Anh khẽ hôn lên trán cô thì thầm:"Không sao, không sao đâu em.''

Cô nói:'' Tất cả là tại được anh chiều quá nên em sinh hư.'' Khiến cô nhớ anh da diết, nhớ anh chàng vô lo vô nghĩ quanh quẩn bên cô. 

Những ngón tay trắng ngần của anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh nói:'' Em bảo cho anh một ngày đánh em ba lần, sao anh nỡ lòng làm như thế được.'' Thế nên đành phải chiều vậy, ai có ý kiến cứ việc nói với lão tử.

Rồi cô sực nhớ ra đây là cổng trường,cô thoát khỏi người anh và phủi bụi trên chiếc áo khoác, lén nhìn mọi người xung quanh, ai cũng tò mò vẻ mờ ám khiến cô càng ngượng ngùng hơn. Cô không nhìn thấy xe của anh, bèn hỏi anh đến đây bằng cách nào. 

Ngôn Hi nói anh đi máy bay, rồi sực nhớ ra,anh vội lấy từ trong chiếc áo khoác màu xám ra một quả táo đỏ rồi đưa cho cô.'' Nhà nhiều táo, cô bảo anh đưa cho em một ít ''

Cô đón lấy quả táo, đưa lên mũi hít, vừa há miệng ra thì bị anh cướp lại. 

Anh lườm cô rồi nói:'' Sao háu anh thế, đợi lát nữa trời tối hãy ăn.'' 

Anh chàng này lắm chuyện thật, đêm Noel đi máy bay đến tận đây để mời người ta ăn táo*, vì ngại nên mới nói bà Uẩn sai anh đến, đã thế còn nói người ta háu ăn nữa, xem có ai bá đạo như vậy không?

* Người Trung Quốc quan niệm đêm Noel ăn táo sẽ bình an, may mắn. Các nước khác những ngày lễ họ cũng thường ăn nho, quýt... để cầu mong sự may mắn. 

A Hoành nói:'' À, hóa ra là anh đến đây để mang táo cho em hả?'' 

Anh liền đáp:''Haizz, thực ra lão tử có định mang đến đâu, chỉ nghĩ ba tháng không gặp, chắc em nhớ anh đến mất ăn mất ngủ nên đến thăm xem sao. Thực ra chủ yếu là do mẹ em bảo anh mang táo đến, anh ngại từ chối...''

A Hoành nói:'' Thế anh về đi, em cũng không nhớ anh lắm đâu, gặp anh, em lại thấy đau đầu." 

Anh nhìn cô nói:'' Baby, em đừng động đậy nữa, đứng yên xem nào.'' 

Cô liền hỏi:'' Hả?'' 

Ngôn Hi:'' Ở nhà anh chăm em đâu vào đấy, có da có thịt, mới về đây được mấy ngày mà trong em tiều tụy quá, ngoài xương với da thì chỉ có đôi mắt thâm sì!'' 

Cô ngân ngấn nước mắt, nắm tay anh nói:'' Em thèm...ăn thịt!''

Ngôn Hi run rẩy nhìn đôi mắt sáng như mắt sói của cô, hỏi:'' Baby, em bị vỏ đói bao lâu rồi?'' Rồi anh khoác vai cô lên taxi nói:'' Ở đây có nhà hàng nào nấu thịt ngon thì đến đó.'' 

Anh tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu hỏi:'' Anh muốn đến nhà hàng cao cấp, vừa vừa hay bình dân?'' 

Ngôn Hi vỗ ghế:'' Thịt, cứ nhà hàng nào nấu thịt ngon là được!''

Vừa đến nơi, khách xuống xe an toàn là tài xế liền cho xe phóng vút đi, sợ bị coi là món thịt rồi lại bị xơi tái thì gay.'' 

Ngôn Hi gọi toàn món thịt: Gà xào hạt điều, bò lúc lắc thiết bản, thịt xào thập cẩm, cá sốt chua ngọt, ngoài ra còn gọi thêm một bát canh sườn. A Hoành nước mắt lưng tròng, gắp được vài miếng thịt thì bắt đầu thấy đau bụng. Cả tháng nay cô toàn ăn chay, giờ đụng vào đồ tanh lại không chịu được, bèn tiu nghỉu bỏ đũa xuống:'' Ngôn Hi, sao anh không ăn?''

Anh xót xa nói:'' Hết tiền thì em phải nói chứ, nhà thiếu gì tiền, không cho em tiêu thì để đó ấp à!" 

A Hoành nói:'' Em đang thử làm thí nghiệm về giới hạn chịu đựng của con người, vấn đề này có liên quan đến y học mà!''

Anh giận dữ nói:'' Ai đưa ra trò mèo này hả, chắc chắn là bọn họ chưa nuôi con nên chưa biết được lòng cha mẹ, vớ vẫn quá!'' 

A Hoành đang uống canh thì ho sặc sụa. 

Anh lấy giấy ăn lau miệng cho cô, nhìn mặt cô gầy xọp đi mà xót xa.'' Baby,em đừng tự hành hạ mình như vậy nữa, ăn uống cho đầy đủ vào, nhớ chưa?'' 

Cô gật đầu, nức nở nói:'' Em nhớ anh lắm, anh chẳng chịu đến thăm em gì cả.''

Anh im lặng một lát rồi véo mũi cô, cười nói:'' Khóc nhè chè thiu, có Vân Tại ở cạnh em, anh cũng yên tâm hơn.'' 

Cô nghĩ bụng, anh và Vân Tại là hai người khác nhau mà. Nhưng cô không nói ra điều này vì sực nhớ ra một chuyện hết sức nghiêm trọng - Vân Tại chưa ăn tối. Cô đành mượn điện thoại của Ngôn Hi để gọi, định bảo cậu ăn tạm cái gì đó, lát cô về sẽ nấu cho cậu sau, nhưng không hiểu sao lại không gọi được cho cậu, cô liền nhắn tin.

Đêm Noel ở thành phố H cũng ồn ào, náo nhiệt như thành phố B. Trên đường phố có người bán bóng bay với đủ loại hình dạng, màu sắc. Ngôn Hi mua cho A Hoành một quả bóng màu vàng hình con sâu róm. Người qua đường nhìn đôi nam thanh nữ tú rất ưa nhìn, nhưng nhìn đến con sâu róm, cảm giác lãng mạn lập tức biến mất. 

A Hoành lại rất thích, giữ khư khư để nó không bay lên trời. Ngôn Hi dừng bước buộc sợi dây giữ quả bóng vào cổ tay trái của cô, sợi dây màu đỏ bị thắt một nút nhỏ, tựa như sợi dây đỏ trong cuốn sổ nhân duyên nằm ngoan hiền trên cổ tay cô. Cô mỉm cười nhìn quả bóng, tay kia nắm chặt cổ tay Ngôn Hi. 

Lúc ấy, trên không trung có rất nhiều đèn trời ước nguyện. Mỗi một ước nguyện có giá ba tệ. Anh hỏi cô có thích không     , cô liền lắc đầu."Em không thể tùy tiện gửi gắm mọi ước mơ của mình vào một chiếc đèn được,nó quá nhẹ, làm sao chở hết cho được.'' 

Ngôn Hi liền đùa:'' Thế em cứ ước điều ước của mình với anh đi, anh là ông già Noel của em, phụ trách nhét đầy chiếc tất cho em.'' 

Cô nghĩ một lát rồi cười lớn:'' Anh sẽ chết ngộp trong chiếc tất đấy.''

Cô không thể tưởng tượng ra cảnh Ngôn Hi chui vào trong chiếc tất là sẽ như thế nào, thực sự là rất buồn cười. Nhưng điều mà cô cần duy nhất chỉ có anh chàng này. 

Trước khi đến Ngôn Hi đã mua vé khứ hồi, chuyến bay lúc mười giờ tối. 

Anh nhìn cô ăn hết cả quả táo liền hôn lên má cô nói:'' Merry Chrismas!'' Anh cười để lộ hàm răng trắng tinh.''Baby, anh rất muốn được ở bên em vào đêm giáng sinh, anh muốn em được mãi mãi bình an, nhưng em biết đấy, đối với một anh chàng, thừa nhận điều này sẽ hơi khó." Anh nhìn cô với vẻ dịu dàng, chiều chuộng:'' Nhớ chịu khó ăn uống. À, giúp anh chuyển lời cảm ơn đến Vân Tại nhé." Nói rồi anh vẫy tay, quay đầu bước đi.

A Hoành nhìn bóng anh nhỏ dần rồi khuất hẳn trong màn sương.Lần này dường như lầncuối cùng cô được nhìn thấy chiếc bóng hoàn chỉnh của anh - Ngôn tiên sinh của cô, chứ không phải một người qua đường xa lạ tên là Ngôn Hi.

A Hoành hớt hải quay về nấu cơm cho Vân Tại. Đèn đường có nhiều bóng đã cháy, cô phải mò mẫm mãi mới đến nơi. Cô bỗng thấy một người cao gầy, ăn mặc phong phanh đứng dưới bóng đèn mờ mờ. 

A Hoành bước đến gần mới nhận ra là Vân Tại, môi cậu thâm tím vì rét, dưới ánh đèn đường sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Cô sửng sốt hỏi:'' Trời lạnh thế này em đứng ở đây làm gì?''

Ánh mắt Vân Tại đầy vẻ u ám, cậu chậm rãi đáp:'' Tôi đang đợi chị.'' 

A Hoành vừa tức vừa xót xa. '' Em đứng đây bao lâu rồi?'' Cô nắm bàn tay cậu, lạnh cóng. 

Cậu giằng ra khỏi tay cô, khẽ đáp:'' Ôn Hoành, chị muốn xóa nhòa sự áy náy trong lương tâm của chị, ngoài tiền bạc ra, chị vẫn nên diễn cho đạt hơn.''Cậu cúi đầu nâng cằm cô lên và cắn mạnh lên môi cô một cái, ánh mắt lạnh lùng và đầy chế giễu, không còn nét dịu dàng như thường ngày, cậu nói:'' Người giàu ghê gớm thật!'' 

Hai người đứng hai bên cột đèn như kẻ tù đứng đối mặt nhau. Cô liền đẩy cậu ra, lấy tay quẹt máu bên khóe miệng, bình thản nói:'' Nói đi nói hết những điều cậu muốn nói đi.'' Rồi cô cởi phắt chiếc áo lông vũ trên người xuống vứt cho cậu.

Không biết cậu đã đứng trong tuyết bao lâu, đôi môi cậu đã biến thành màu tuyết. Cậu mỉm cười nói:'' Cũng không có gì. Ngôn Hi bỏ ra ba trăm nghìn tệ để đền tội cho chị, lúc đầu tôi cảm thấy vụ làm ăn này cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần chịu đựng tình cảm giả tạo của chị một lúc là được. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra mình đã lỗ nặng, tôi không chịu đựng nổi chị nữa rồi, cứ nhìn thấy chị cười là tôi lại thấy ghê tởm.''

Rồi cậu vứt ngay chiếc áo lông vũ của cô xuống đất như nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất. Cậu nói:'' Chị thấy thích thú khi coi người khác là đồ chơi lắm sao? Ngôn Hi nói chị rất nhớ tôi, nhưng rốt cuộc là chị nhớ thật hay chỉ giả vờ để thể hiện sự tốt bụng, lòng từ bi của mình trước mặt người khác?'' Cậu thở hắt ra một hơi rồi khẽ nói:'' Ôn Hoành, rốt cuộc chị nhớ cậu em trai năm năm không gặp đến nhường nào?Rốt cuộc phải nhớ đến mức cồn cào như thế nào để năm năm mới gặp một lần? Nếu Ngôn Hi không cho tôi tiền, không để tôi đến gặp chị thì chắc chắn suốt đời chị sẽ '' nhớ nhung '' một người có cái tên Vân Tại một cách đơn thuần như thế thôi phải không? Lúc đầu tôi không có ý định gặp chị, càng không có ý định ở bên cạnh chị, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, nếu chị muốn tiếp tục đóng vai người tốt trước mặt người chị yêu thì nên chi thêm ít tiền nữa mới ổn, chị thấy thế nào?'' Cậu nhìn cô bằng thái độ giễu cợt.

Cô liền thẳng tay tát cho cậu một cái như trời giáng. Cậu đứng như trời trồng và không thể tin nổi vào mắt mình. 

Cô bình thản nói:'' Nếu không vì quan tâm đến sức khỏe của cậu thì chắc chắn tôi sẽ không chỉ cho cậu ăn mỗi cái tát này. Đầu óc cậu mụ mẫm thật đấy, tụng kinh nhiều nên lú lẫn rồi phải không? Cậu nghĩ cho thấu đáo đi rồi hãy nói.'' Rồi cô cúi xuống, nhặt chiếc áo len rồi khoác lên, phủi lớp tuyết dính trên áo rồi bỏ đi.

Mắt Vân Tại nhòe đi, nhưng cậu vẫn mỉm cười nói:'' Ôn Hoành, chị có tư cách gì mà đánh tôi, vì chị mang họ Ôn ư?'' 

Cô dừng bước,đầu nặng như búa bổ mà chân thì nhẹ bẫng, máu nóng dồn hết lên đỉn đầu nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.'' Chị em cãi cọ, chỉ cần không phải hạng súc sinh, những chuyện thế này là quá bình thường!'' Chưa bao giờ cô nói nặng lời, sắc sảo như thế, mắt hằn lên những tia máu, còn trái tim thì run rẩy vì lạnh giá.

Cô đứng trong bốt điện thoại, nhìn dãy số trên tờ giấy, đầu ngón tay lạnh cóng, mắt gần như không nhìn rõ tuyết đang rơi đầy trời. 

Cô nói:'' Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện.'' Giọng nói đó như từ một nơi xa xăm vọng lại, thê lương và khản đặc. 

Bà Uẩn giật bắn mình:'' A Hoành, con làm sao vậy, đêm nay là đêm Noel, con đã ăn táo chưa?'' 

A Hoành ngắt lời bà:''Mẹ, trong hai năm con không ở nhà, nhà họ Vân có biến cố gì không ạ?''

Bà Uẩn không thích cô qua lại với nhà bên đó. Cô cũng sợ nhà họ Ôn cắt đứt tiền thuốc men của Vân Tại nên từ lâu vẫn bí mật liên hệ với bệnh viện. Mặc dù thường xuyên gọi điện thoại nhưng bệnh viện không được phép tường thuật chi tiết bệnh tình của bệnh nhân nên cô chỉ biết sơ sơ. Từ lúc Vân Tại nhập viện đến khi ra viện, lần nào gọi điện, cô cũng ghi chép rất chi tiết vào cuốn nhật kí của mình.

Bà Uẩn hơi khựng lại.'' Không có chuyện gì cả, chỉ có lúc trước con trai họ phải mổ, nghe nói xác suất thành công chưa đầy bốn mươi phần trăm, cậu ấy đã nói muốn gặp con một lần. Lúc đầu là viết thư, sau đó lại nhờ người mang đến một túi măng khô, bảo là nhà họ tự làm, biếu nhà mình một ít ăn thử, xem con có tranh thủ được thời gian về thăm con trai họ không, cậu ấy rất nhớ con. Mẹ nghĩ báo cho con biết cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa cứ hai ba hôm người ta lại gọi điện, ông con vốn không thích ồn ào, thấy vậy nên cũng từ chối. Nhưng sau đó mẹ cũng gọi điện đến bệnh viện quân khu miền Nam nhờ họ để ý rồi. Sau đó, ca mổ của cậu bé cũng thành công rồi còn gì? Giờ cái túi măng khô để ở nhà mốc lên cũng có ai ăn đâu...''

A Hoành thẫn thờ nhìn tuyết bay ngoài trời, cười vu vơ rồi khẽ nói:'' Mẹ, có thật mẹ coi con là con của mẹ không? Mẹ có biết con yêu mẹ đến nhường nào không? Con luôn cảm thấy mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất thế gian này, lần đầu tiên gặp được mẹ, con vẫn hỏi sao mẹ lại xinh đẹp như thế, sao con có thể là con gái của mẹ được. Nhưng tại sao mỗi lần con cố gắng để đến gần mẹ hơn thì mẹ lại luôn gạt con ra bằng một lí do con không thể từ chối.''

Giọng cô rất nhỏ, nước mắt tuôn trào như suối.'' Mẹ ơi, nếu mẹ từng có một giây một phút yêu con bằng một phần vạn con yêu mẹ, nếu mẹ cũng cảm thấy lo lắng như khi con làm mẹ không vui thì mẹ có đặt vào cương vị của con để nghĩ cho con không? Mẹ bảo con trai nhà họ Vân chỉ là nắm cát ti tiện, có thể trong mắt mẹ, cậu ấy không đáng giá bằng túi măng khô mà cha mẹ nuôi con đã mất bao nhiêu công để làm, nhưng con gái ruột của mẹ lại là chị gái của nắm cát ti tiện ấy, thậm chí tại ngôi làng nhỏ ở vùng quê nghèo ấy, vì cậu ấy là con trai nên con còn không đáng giá bằng cậu ấy! Giống như việc Tư Hoán ra sức bảo vệ Tư Nhĩ, con cũng đã phải bật khóc, phải buồn vì xa đứa trẻ rất nhỏ mọn trong mắt mẹ đó, từ bỏ gia đình từng có của mình. Mẹ, nếu mẹ thực sự yêu con..."

Cô buông ống nghe xuống và hòa mình vào giữa màn tuyết, quả bóng buộc trên tay không biết đã mất ở đâu vào lúc nào. 

Ống nghe treo lủng lẳng trên giá điện thoại, loáng thoáng có tiếng gọi buồn bã vọng ra:'' A Hoành..." 

A Hoành. A Hoành... 

A Hoành không biết mình quay về kí túc xá như thế nào. Cô thay quần áo rồi chui vào chăn, lúc đầu thấy rất lạnh, sau đó lại nóng, cuối cùng ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ. Lúc tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. 

Chị cả Vô Ảnh thấy A Hoành đã tỉnh, bèn đưa tay sờ lên trán cô với vẻ lo lắng.'' Sốt cao lắm, vào viện nhé?'' 

A Hoành gật đầu bảo " ừ" nhưng giọng thì khản đặc, dường như bị viêm amidan.

Chị năm lắc đầu."Không được, đi là bị cách li một tháng đấy. Bọn mình vào phòng thí nghiệm kiếm ít thuốc, quay về tiêm cho nó là xong thôi mà, chưa đến 38 độ đúng không?'' 

Chị tư rút cặp nhiệt độ ra ngó: 38.7 độ. 

Chị ba liền giậm chân."Vớ vẩn, mấy cái chai nước của mình làm sao đỡ được, nó sốt đến đỏ cả mắt rồi, có mệnh hệ gì thì các cậu có đền được không?"

Chị cả cau mày,khoác áo choàng cho A Hoành rồi nói:" Thôi không bàn cãi nữa, bọn mình chia nhau hành động, cái tư lên xin giấy nghỉ ốm, tớ và cái ba đưa A Hoành ra viện, cái năm lên xin giáo sư Trịnh môn bệnh lí nghỉ học nhé." 

A Hoành sốt cao nên khi vào viện trường phải nằm ở phòng dành riêng cho bệnh nhân có triệu chứng sốt, sau đó bị cách li, điều trị, đo nhiệt độ, quan sát...

Lần nào đến thăm cô, chị năm cũng phải đứng ngoài hàng rào sắt, cứ như đi thăm tù nhân vậy:" A Hoành, cậu có cần tớ nhắn với ông xã cậu đến thăm cậu một chuyến không?" 

A Hoành liền nói:'' Anh ấy mà gọi đến phòng thì cậu cứ bảo anh ấy đi chết đi." 

Chị năm: " Lẽ nào đồng chí ấy không thỏa mãn được nhu cầu của cậu, thế nên cậu mới sốt đùng đùng ư..."

A Hoành nhìn lên trần nói:"Cậu cũng chết đi cho xong." 

Chị năm nói: " đừng như thế, tớ mà chết thì ai mang thạch rau câu và kẹo cho cậu? Tớ mới mua ôm qua đấy, ăn đi." 

A Hoành vội " suỵt" một cái rồi liếc xung quanh, không có bác sĩ nào để ý, vội lấy chiếc áo bệnh nhân đang mặc trùm lên, giả vờ đau bụng, lom khom quay vào phòng bệnh. Cô chui lên giường, trùm chăn lại, bật đèn pin lên rồi bĩu môi, chị năm, tớ có thích ăn vị kem sữa đâu, tớ thích ăn vị pimpom cơ. 

Cô nàng đang hậm hực thì bác sĩ gọi: " Số 53 có người tìm." 

A Hoành vội bỏ chăn ra nhìn số giường, hóa ra là mình... số 53. Cô xuống giường đi dép, ngoan ngoãn theo bác sĩ ra gặp khách. 

Trên đường đi, một người bạn cùng trường hỏi: " Chị ở đây bao lâu rồi?" 

" Hai mươi ba ngày lẻ tám tiếng đồng hồ rồi." 

" Ngưỡng mộ, chị sắp được về rồi hả?"

"Haizz, đúng vậy, cuối cùng cũng đã xong, còn cậu thì sao?" 

" Haizz, em chưa đủ, còn mười lăm ngày lẻ bốn tiếng đồng hồ nữa." 

Thế nên, nếu đổi ngày thành năm, đổi giờ thành tháng nghe sẽ thuận miệng hơn, sẽ có cảm giác giống ở trong tù hơn. 

A Hoành mặc áo bệnh nhân ra trước hàng rào sắt, người đến thăm cô là Vân Tại.

Cậu cười nói:'' Chị giỏi thật đấy, mọi người trong phòng chị đều đang túm em chửi te tua đây, bảo vì nấu cơm cho em mà chị sốt 39 độ, em là thằng sống không có tình nghĩa, chưa thèm mò mặt đến thăm chị lần nào. Xin hỏi a tỷ có chỉ thị gì không?" 

" A tỷ" là cách xưng hô cậu thường dùng hồi nhỏ, A hoành nghe mà thấy chói tai vô cùng.

Cô trân trân nhìn cậu rồi nói: " Tôi không xứng với câu a tỷ của cậu, từ nay trở đi đường ai nấy đi. Cậu ở bên tôi thời gian đó, ba trăm nghìn tệ cũng là đáng rồi. Từ nay về sau đừng bao giờ lại gần những người có tiền như tôi nữa, trò chơi của người giàu, cậu không có đủ khả năng để chơi đâu." Nói xong cô liền quay về phòng, chui vào chăn lại quệt nước mắt.

Chị yêu thương em biết bao, nhưng ngoài giá trị trao đổi ra còn dùng vào việc khác được nữa không? Chị thương em biết bao, vậy mà em sẵn sàng nhận ba trăm nghìn tệ của người khác chứ không muốn đón nhận sự chăm sóc của chị. em đã bao giờ thấy người giàu có nào một tháng ăn cơm với dưa để dành tiền mua thịt cho em chưa? Em có nỗi ấm ức của em, em muốn giành lại a tỷ của em, nhưng nếu để trả lại cho em quãng thời gian cũ, chẳng lẽ a tỷ đó không được lựa chọn bước chân vào nhà họ Ôn ư?

A Hoành lau nước mắt rồi ra trước cửa sổ, chiếc bóng của cậu thấp thoáng trong nắng giữa ngày đông. 

Quãng thời gian cũ là một mỹ nhân, sao người ta có thể hận nó được.

A Hoành được nghỉ đông, Tư Hoán đến đón cô về, nói là Ngôn Hi có việc không đến được. A Hoành nghĩ bụng, không đến cũng tốt, nhìn thấy anh chàng chắc chắn cô sẽ không kiềm được mà cho anh chàng một trận. Cô ngày càng cảm thấy khó hiểu trước những suy nghĩ của anh, không hiểu rốt cuộc anh đang suy tính điều gì.

Tư Hoán vừa lái xe vừa nhìn đường cao tốc trước mặt, rụt rè hỏi:" A Hoành, em giận mẹ hả? Đứa con nhà họ Vân, à không, Vân Tại, không phải mẹ cố tình làm thế đâu. Đợt ấy em không có nhà, trước mặt mọi người, mẹ vẫn bịa ra lý do là em bị ốm nên đưa về miền Nam trị bệnh, học hành. Huống chi, mẹ không muốn em liên hệ với quá khứ, cứ sống mãi ở miền Nam để khỏi phải cuốn vào những rắc rối không đáng có. Hơn nữa từ đầu đến cuối, mẹ luôn cho rằng, Ngôn Hi..."

A Hoành liền tiếp lời: " Anh ấy và em vốn là hai thế giới khác nhau đúng không?" Cô cúi đầu, nói tiếp: " Em biết, anh ấy quá thông minh, đa mưu quỷ kế, còn em thì quá ngốc nghếch luôn luôn không bắt kịp anh ấy, từ lâu em vẫn biết điều này." 

Tử Hoán cười buồn đáp: " Không phải, hoàn toàn không phải như thế. Điều mà họ lo lắng không phải chuyện ấy, họ sợ em quá thích cậu ấy."

Mặt cô thoắt đỏ thoắt tái, cụm từ " quá thích " có vẻ... lộ liễu quá. 

Tư Hoán liếc cô rồi lắc đầu: " Em tưởng em giấu tượng quá kín đúng không, một người đơn giản như Tân Đạt Di còn nhận ra được điều đó. Khi bọn anh đi chơi, cậu ta thường hỏi đùa Ngôn Hi rằng bao giờ ăn hỏi?" 

A Hoành xoa bờ má đỏ bừng nói: " Bây giờ mọi người đều biết bọn em đang yêu nhau, anh hỏi chuyện này không thấy ngại ư?"

Anh liền cười." Em biết cậu ta hỏi câu này khi nào không? Học kì hai năm lớp mười!" 

Mặt A Hoành lại càng đỏ hơn. 

Anh đánh lái nói: " A Hoành, mọi người đều biết em yêu Ngôn Hi, cả cậu ấy cũng biết. Mọi người cũng biết Ngôn Hi thương và chiều A Hoành, nhưng em biết đấy, điều đó không hẳn đồng nghĩa với việc yêu. A Hoành, cậu ta biết rõ giới hạn chịu đựng của em, nhưng em lại không hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì. A Hoành, nếu cái em cần là tình yêu của cậu ấy thì mãi mãi em sẽ là kẻ thua cuộc mà thôi." 

A Hoành im lặng, dựa đầu vào cửa sổ đáp: " Tư Hoán, mặc dù những điều em nói với anh có hơi giả tạo, nhưng em vẫn đang nỗ lực để anh ấy lựa chọn em, không phải vì trả nợ, cũng không phải là để báo ân."

A Hoành thấy rất lạ, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trao đổi một cách bình tĩnh với anh về chuyện của Ngôn Hi như thế này, mặc dù cô và anh luôn giải thích định nghĩa này một cách mơ hồ, nhưng ngoài việc là anh em ra, họ còn là tình địch của nhau. 

Tư Hoán liền cười nói: " Có nhiều lúc em cần phải vượt qua cả nhiều cái hơn cả Lục Lưu. Điều mà cậu ấy suy nghĩ đơn giản chỉ là giới tính mà thôi" Anh không lấy mình ra so sánh mà nhắc đến Lục Lưu, ẩn ý đằng sau câu nói này đã quá rõ ràng. 

Điều mà cô phải vượt qua là tình yêu của Ngôn Hi, còn Lục Lưu ngoài vấn đề giới tính ra, rõ ràng là không có mối bận tâm đó. Từ đó, cũng đưa ra được kết luận: Người mà Ngôn Hi thích là Lục Lưu.

Cô mỉm cười nhưng nét mặt vẫn rất buồn, cô nói: " Anh đừng nói nữa, em sẽ coi như hôm nay chưa từng nghe thấy gì. Em có mục tiêu phấn đấu của riêng em, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Ngôn Hi cả. Ngoài việc đón nhận ra, anh ấy còn có lý do để từ chối. Nếu vì sợ em buồn mà anh ấy không nỡ chia tay với em thì chắc chắn anh ấy có yêu em. Anh không thể nói và cũng không hề có lý do nào nói rằng Ngôn Hi không yêu em. Anh ấy không phải là một người tốt bụng, cũng sẽ không vì yêu em mà trở nên tốt bụng, nhưng cách đối xử của anh ấy với em lại khiến cho em có cảm giác rằng, đây là một người đàn ông tốt nhất thế gian, điều này còn chưa đủ để chứng minh một số cái ư..." 

Tư Hoán day day ấn đường, hít một hơi thật sâu rồi ngắt lời cô: " Nếu, anh chỉ nói là nếu thôi, cậu ấy vẫn hạ quyết tâm rời xa em thì em sẽ nghĩ thế nào và làm thế nào?"

Cô cúi đầu đếm ngón tay." Nếu anh ấy lựa chọn rời xa thì tức là anh ấy đang tâm. Đã đang tâm rồi thì có lẽ anh ấy cũng... cảm thấy không thể yêu em được." 

Anh quay sang nhìn cô chăm chú." Em sẽ thế nào? Hãy nói cho anh biết." 

A Hoành thẫn thờ đáp: " Thất tình, em sẽ khóc, sẽ uống rượu, những cái đó mà cũng phải nói cho anh biết ư? " 

Tư Hoán phì cười, mắt ngân ngấn nước, văng tục: " Mẹ kiếp, giống hệt như thằng anh mày."

A Hoành liếc xéo anh rồi văng tục theo:'' Mẹ kiếp." 

Bà Uẩn ở nhà đợi con trai, con gái mà hắt hơi hai cái liền. 

Bà Trương nhặt cái túi măng khô ra những miếng còn có thể ăn được, lẩm bẩm: " Để bao nhiêu lâu rồi, sao giờ mới nhớ mang ra ăn, sớm thì không ăn."

Bà Uẩn ở nhà đợi con trai, con gái mà hắt hơi hai cái liền. 

Bà Trương nhặt cái túi măng khô ra những miếng còn có thể ăn được, lẩm bẩm: " Để bao nhiêu lâu rồi, sao giờ mới nhớ mang ra ăn, sớm thì không ăn." 

Ngôn Hi biết A Hoành đang giận anh, chỉ là gọi điện thoại đến phòng cô lần nào chị năm cũng đều nói vẻ áy náy: " Sorry, A Hoành đang đi vệ sinh." Có hôm anh gọi tám lần, cả tám lần đều ở trong phòng vệ sinh.

Sau đó anh đoán A Hoành chắc rất bận, bận đến mức không có thời gian trả lời điện thoại của anh. Anh vừa sờ cằm vừa than thầm, con gái lớn rồi, cũng cần có không gian riêng tư chứ. Khi nhắn tin cho Vân Tại nhắc cậu ta quan tâm đến A Hoành nhiều hơn, cậu ta nhắn cho anh một mặt cười kèm theo câu: Tôi tưởng anh yêu cô ấy nhiều lắm cơ mà. Giọng điệu rất mập mờ, rốt cuộc có ý đùa cợt hay mỉa mai.

Nếu là đùa thì nên dịch thế này: Ha ha, anh yêu cô ấy không nhiều bằng tôi yêu cô ấy. Nếu là mỉa mai thì dịch thế này: Hừ, nếu anh yêu cô ấy thật lòng thì việc gì phải tìm hiểu nhất cử nhất động của cô ấy thông qua tôi? 

Ngôn Hi cảm thấy cả hai cách giải thích đều không xuôi tai, liền nhổ một bãi nước bọt nhắn lại một câu: Nhóc con, vì cậu là Vân Tại nên mới nhịn cậu đấy.

Gặp A Hoành ở nhà họ Ôn, thấy cô đã hòa nhập với mọi người trong nhà, anh rất mừng vì điều đó. Có điều, cô không thèm đếm xỉa gì đến anh, nhìn thấy thì cũng chỉ nói vài câu khách sáo rồi chui vào bếp, phòng khách, phòng ngủ, tóm lại là bất kì chỗ nào không có anh.

Anh quên mất, cũng có thể là có lý do khác không nhắc đến chuyện để A Hoành quay về nhà anh ở vài hôm. Mặc dù đối với A Hoành, nhà họ Ngôn giống với mái nhà của cô hơn. 

Tư Nhĩ liền cười: " Sao anh tàn nhẫn vậy Ngôn Hi?" 

Ngôn Hi liền nheo mắt, cất giọng hát theo con búp bê trên kênh thiếu nhi: " Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một chú không có tai, thật khôi hài,thật khôi hài..."

A Hoành vừa bịt tai vừa bổ sung nước dùng vào nồi lẩu, chỉ huyên thuyên, một con không có đuôi chứ, anh tưởng anh là máy học ngoại ngữ à?" 

Tư Hoán không bị tai mà vẫn giữ phép lịch sự, nhưng quay mặt vào tường run bần bật, mắt đỏ hoe, bị Ngôn Hi đá cho một cái kèm thêm một cái lườm sắc như dao.

Cứ vào mùa đông là người dân ở thành phố B lại thích ăn lẩu, đặc biệt là bếp lẩu đồng đun than. Ống khối cao, đĩa thịt dê với từng lát mỏng cuộn tròn, cả nhà ngồi bên nhau, nhìn đã thấy ấm cúng. Nhưng không biết mua than sẽ sinh ra muội đen, ăn xong mặt ai cũng đen nhẻm, có lúc còn bắn ra tia lửa, nhìn mà sợ. Nhưng cả nhà đều thích nên bà Uẩn đành phải lo, trước tết mấy ngày lúc bận rộn một lúc lâu vì chuyện than.

Năm nay còn đỡ, một anh lính chuyển nghề trước là cấp dưới của ông Ôn đến biếu mấy túi than, nói vì biết lệ cũ của ông Ôn, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ăn đồ nướng, lẩu đều phải dùng đến. Ngoài ra, anh ta còn mang theo một chiếc túi màu xanh lam,bảo là trong lúc dọn dẹp đã phát hiện ra di vật do ông Ôn để lại. 

Bà Uẩn mở túi ra thì bên trong có một cuốn nhật kí dày bìa cứng và mấy lá thư chưa gửi đi, trong đó có một lá ghi người nhận là Ôn Hoành.

A Hoành đọc xong thư thì gấp lại gọn gàng và cất ở đáy ngăn kéo, sau đó viết thư hồi âm và đốt cho cha mình, cúi lạy ba cái trước bài vị của ông, cô dập đầu xuống đất rất mạnh, khiến Tư Nhĩ và Tư Hoán nhìn mà sởn gai ốc, làm như thế người đằng sau đọ sao nổi.

Đến lượt Tư Hoán, anh đành cắn răng dập đầu xuống sàn thật mạnh - cha, con cũng hiếu thảo như thường!

Lúc đứng dậy, trán sưng cục to tướng như quả ổi, A Hoành thắng một hiệp, Tư Nhĩ liếc xéo, nghĩ bụng: Đúng là tự hành mình! 

A Hoành bất lực nói: " Em có chuyện riêng của em, hai người tị nạnh gì chứ?" 

Ngôn Hi cầm một cái bát, bên trong có một ít thịt đã được nhúng chín, thò đầu vào hỏi: " Cúi lạy xong chưa, xong rồi thì ra ăn lẩu để tôi thắp nến hương." 

Ba người lặng lẽ nhường chỗ.

Ngôn Hi cười khì rồi đặt bát sang một bên, châm hương quỳ lạy trước bài vị." Chú Ôn ạ, con chúc mừng năm mới chú, ở trên trời chú ăn ít thịt thôi không mỡ máu lại tăng đấy. Ngoài ra, tiện thể chú phù hộ cho con tiền vào như nước, người đẹp vây quanh, món sườn dồi dào, đặc biệt là cầu được ước thấy nhé." 

Ai nấy đều sa sầm nét mặt.

Ngày hai mươi chín tết nhà họ Ôn và anh chàng họ Ngôn vừa ăn lẩu xong thì ngoài trời tuyết bắt đầu rơi. Lúc đầu tuyết nhỏ, sau đó to dần, rơi cả buổi chiều mới ngừng.

Tính trẻ con của Tân Đạt Di nổi lên, tuyết vừa ngừng liền gõ cửa nhà họ Ôn, kéo cả đám ra chơi ném tuyết. 

Ngôn Hi nói: " Tôi là người nho nhã, không thích làm những chuyện ấu trĩ như thế này..." 

Chưa dứt lời thì A Hoành ném một nắm tuyết trúng ngay đầu anh. 

Ba người còn lại cười ngặt nghẽo:" Hê, nhìn người nho nhã kìa."

Ngôn Hi phủi tuyết trên đầu xuống, trợn mắt nói: " Cười hở mười cái răng." Chưa kịp giáo huấn thêm thì A Hoành lại ném một vốc khác vào người anh. 

Cô đứng trong tuyết trắng, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ nét mặt cô. Ngôn H hậm hực nghĩ, không biết đã đắc tội gì với cô nàng, về nhà chục ngày nay không nở một nụ cười nào với người ta,lại còn gây sự đủ điều. Người ta thương mình như thế mà dám báo đáp kiểu đó ư!

Anh ôm bụng tức, đang định phẩy tay đi vào thì cô lại ném một vốc tuyết trúng sau gáy. Lần này Ngôn Hi nổi trận lôi đình, anh vốc một nắm tuyết to ném về phía cô. 

Tân Đạt Di không nhận ra trò mèo của hai người, bèn cười khùng khục nói " tôi cũng chơi ", sau đó vốc hai nắm tuyết ném về phía hai người, mỗi người một nắm, không hơn không kém. Sau đó phát hiện ra hình như có gì bất thường, hai người kia gần như không hề đếm xỉa gì đến cậu mà chỉ vừa ném tuyết vừa liếc mắt đưa tình, tốc độ và sức công phá có thể sánh với bom nguyên tử. 

Mẹ kiếp, nhiệt tình quá, dâm đãng quá, không thể chịu nổi nữa! 

Cậu đưa tay bịt mắt quay đầu lại nói với Tư Hoán và Tư Nhĩ: " Bọn cậu nhìn hai tên kia kìa, ánh mắt như muốn đốt cháy nhau vậy." 

Tư Hoán thở dài: " Ừ, sắp đánh nhau rồi."

Tư Nhĩ kéo Tân Đạt Di nói: " Thôi Thôi, mình về trước đi, nhìn hai vị mắc hội chứng down đó em không chịu được." 

Lúc này Ngôn Hi đang trốn góc nọ, lẻn góc kia để tránh tuyết, chạy nhiều nên nóng, mặt anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, anh vốc một nắm tuyết to, cười ranh mãnh rồi chạy lên ném vào người A Hoành. 

A Hoành bị ném trúng mũi bèn ngồi thụp xuống bịt mũi, hồi lâu không thấy đứng dậy.

Ngôn Hi cười ha ha, vừa phủi tuyết trên người vừa lại gần, chống tay vào đầu gối nói:"Đáng đời chưa?" Rồi anh đưa tay định kéo cô đứng dậy thì cô đã lôi anh xuống, mất đà anh ngã lăng ra đất. 

Anh bực bội ngẩng lên, nghiêng người, đầu gối lên tuyết: " Rốt cuộc thì anh đã làm gì em, kết án tử hình người ta thì cũng phải có lí do chứ!?" 

A Hoành hắng giọng, nói ngắn gọn: " Ba trăm nghìn tệ."

Ngôn Hi lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước: " À, ba trăm nghìn tệ, ba trăm nghìn tệ là... nói một cách khách quan, đối với anh thì con số đó không quá lớn. Xét về mặt chủ quan, anh không có sáu trăm nghìn tệ, cũng không có tám trăm nghìn tệ nên nó là ba trăm nghìn..." 

A Hoành mỉm cười nói: " Xét về mặt khách quan, những lời anh nói không phải là những lời của trái đất. Xét về mặt chủ quan,một người bình thường như em không thể hiểu được những gì anh nói."

Anh toát mồ hôi, tiu nghỉu hồi lâu nói: " Cậu ta...em....bọn em..."

A Hoành mỉm cười, nằm xuống bên cạnh anh, gối đầu lên hai tay, nhìn bầu trời nói: " Bọn em rất ổn, cảm ơn ba trăm nghìn tệ của Ngôn thiếu gia." 

Anh không nói gì, mùi tùng hương trên người cô thoang thoảng, một lúc sau anh cười nói: " Anh làm hỏng việc rồi phải không?" 

A Hoành mỉm cười, nói như đang đùa nhưng tay vẫn nắm chặt vốc tuyết." Vâng, Ngôn Hi, em nói thật nhé, nếu anh dám hôn...ờ,môi em, thì em sẽ tha thứ cho anh và ba trăm nghìn tệ của anh, anh có chịu không?" 

Cô đang đánh cược, thậm chí là đang thách thức, hành động này không hề liên quan gì đến vẻ dịu dàng của cô, nhưng đó lại là một bước ngoặt xé toạc dục vọng tự đáy lòng của cô.

Ngôn Hi sững lại, im lặng hồi lâu rồi mới chăm chú nhìn vào...môi của cô với ánh mắt khó hiểu. Anh biết tục ngữ có câu: Người môi mỏng thường bạc tình.

Môi A Hoành rất mỏng, mùa đông môi còn khá khô, nhưng cô có thể đăng kí tham gia cuộc thi nhị thập tứ hiếu, thanh niên ưu tú rõ ràng không có mối quan hệ nào với sự bạc tình.

Khi nói câu đó, miệng cô nhoẻn cười. 

Cô muốn anh hôn cô. 

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, ngập ngừng do dự trong giây lát, rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mắt, mũi, mơn trớn bờ môi cô, đầy vẻ yêu thương... nhưng mãi không chịu chạm vào môi cô.

Cô nàng ngốc nghếch của anh là một cô gái không biết xấu hổ. Đôi mắt trong veo, sáng ngời nhìn anh không chớp, vẻ thất vọng thoáng hiện trong ấy, cô nói:'' Ngôn Hi, em biết là anh không chịu hôn em, em biết..." 

Anh nghĩ: Em biết gì và biết được bao nhiêu chứ?

Ngay lập tức, anh điên cuồng hôn lên môi cô, đầu lưỡi len vào miệng cô khám phá... Trong lúc mơ màng đó, anh nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch, lòng ngực như muốn nổ tung vì nụ hôn cháy bỏng của anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv