Thẩm Thanh Nhiên chậm chạp không chịu ký tên vào giấy hưu phu.
Cũng không muốn tới tìm ta hòa giải.
Ta đoán là Lý Thư Uyển đang quấn quít lấy hắn.
Có lẽ, hắn còn tưởng rằng ta chỉ là lấy lùi làm tiến, dùng hưu phu đến bức hắn.
Dù sao ta yêu hắn nhiều như vậy làm sao có thể thật sự nguyện ý rời khỏi hắn?
Hắn vẫn đang thử ta.
“Tiểu thư, cô gia, thật sự sẽ ký tên vào giấy hưu phu sao?”
Lưu Hương có chút lo lắng hỏi.
Ta gật đầu, "Hắn ta sẽ.”
Nàng ấy chớp chớp mắt:
"Nô tỳ nghe mọi người nói, cô gia gấp đến độ mấy ngày liền không ăn cơm, ngay cả chỗ Lý Thư Uyển cũng không thường xuyên ở lại.”
“Ồ!" Ta nhìn quyển sách hồi môn, cầm bút, kiểm kê từng trang từng trang.
"Các nàng đều nói tiểu thư lòng dạ độc ác ích kỷ. Lúc trước cô gia vì cưới tiểu thư, thiếu chút nữa đã mất đi nửa cái mạng, nhưng tiểu thư lại không biết chia sẻ ưu phiền cùng phu quân mình còn chưa tính, ở thời điểm mốt chốt mọi người muốn xem kết cục của cô gia sẽ như thế nào, tiểu thưcòn nháo muốn hưu phu, thật sự là một quý nữ không quan tâm đến mặt mũi.” Lưu Hương nghi hoặc, "Tiểu thư, các nàng có phải bị bệnh nặng gì không?"
“Ồ? Lưu Hương có cao kiến gì?”
Nàng ấy nhăn mũi, "Vậy Lý Thư Uyển bị thổ phỉ khi dễ, nên trả thù thì trả thù, nên báo quan thì báo quan, tiểu thư và nàng ta thì có liê quan gì đến nhau? Nàng ta giả vờ như muốn tiểu thư cho nàng ta một lời giải thích...”
‘Lưu Hương... " Ta kinh ngạc trước sự trong suốt của Lưu Hương," Muội...”
Muội ấy thật đúng là dám nói.
Muội ấy bưng nghiên mực, giúp ta chấm mực, lẩm bâmt, "Nô tỳ thấy chính là kỳ quái, cô gia cũng không phải người ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn không hiểu sao?]
Tay cầm bút của ta dừng lại.
Một giọt mực dày nhỏ xuống.
Hắn hiểu, hắn chỉ là cảm thấy ta dù thế nào cũng sẽ không rời khỏi hắn, cho nên liền lợi dụng tình yêu của ta dành cho hắn, và đặc quyền mà ta cho hắn, càn rỡ mà tổn thương ta một cách không kiêng nể mà thôi.
“Hắn, sẽ ký.”
Ta nhẹ giọng nói.
Lý Thư Uyển có năng lực này.