Lý Thư Uyển mặc một bộ áo mỏng màu trắng, tiều tụy dựa vào ghế dựa, mệt mỏi nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
Nàng ta dung mạo diễm lệ,chiếc mũi xinh đẹp và đôi môi anh đào, đặc biệt còn có một đôi mắt ngập nước.
Khi khóc, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại.
Ta cũng bị ăn thiệt nhiều lần.
Nha hoàn Tiểu Thúy của Lý Thư Uyển, đưa cho ta một chén trà.
“Tân di nương? Mau quỳ xuống kính trà phu nhân, lát nữa phu nhân còn muốn nghỉ ngơi!”
Ta không nhận lấy, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Nhiên.
Hắn và Lý Thư Uyển ngồi cạnh nhau, mặc dù cũng đang nhìn ta, nhưng dư quang lại để ý nàng ta.
“Lý Thư Uyển, cô thật sự bị cưỡng hiếp sao?”
Ta tò mò hỏi.
Vẻ mặt Lý Thư Uyển đang lên tiên bỗng nhiên cứng đờ, mãnh liệt nhìn về phía ta, ánh mắt đầy cổ quái.
Đúng rồi, kiếp trước, Lý Thư Uyển cũng không có bị thổ phỉ cường bạo.
Đó chỉ là một bàn cờ lớn mà nàng ta thiết lập vì muốn vào làm chủ Thẩm gia.
Nàng ta tuyên bố vì bảo vệ Thẩm Thanh Nhiên, mà hiến thân cho thổ phỉ.
Lời vừa nói ra, tràn ngập những lời bàn tàn bao phủ nàng ta, khiến nàng ta gần như phải trả giá bằng nửa cái mạng.
Sự trong sạch của một nữ tử, so với tính mạng còn quan trọng hơn.
Thẩm Thanh Nhiên cũng cho là như vậy.
Tình thế bức bách, hắn có thể cho Lý Thư Uyển một lời giải thích, để nàng ta vào cửa, cho nàng ta một nơi trú ẩn để chạy trốn.
Nhưng dù ân tình lớn hơn nữa, cũng không thể phủ nhận sự chán ghét trong lòng hắn.
Lúc đó ta cũng cho rằng, đây chỉ là một vở kịch, Lý Thư Uyển sẽ không có cơ hội.
Nhưng ta không nghĩ tới, Lý Thư Uyển đánh cược lớn như vậy.
Chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên để cho nàng ta vào cửa, nàng ta có thể dựa vào thân thể còn trong sạch mà lật ngược ván cờ.
Quả nhiên, một tháng sau, dưới sự thiết kế của Lý Thư Uyển, Thẩm Thanh Nhiên đã chạm vào nàng ta sau khi say rượu.
Mà Thẩm Thanh Nhiên đúng như dự định của nàng ta, lại không có nửa phần do dự cùng ghét bỏ, cao hứng như nhặt được một bảo vật.
Nàng ta cược thắng.
Ta không có gì để nói khi thua trong một âm mưu như vậy.
Lý Thư Uyển định thần lại, dừng một lát, hai tay ôm mặt, nức nở khóc, "Ngay cả tỷ cũng nói ta như vậy, ta không xứng đáng được sống, chẳng thà chết......”
Thẩm Thanh Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới ta luôn luôn ân cần chăm sóc thiện lương, lại thẳng thắn đâm vào chỗ đau của người khác như vậy.
Hắn thuần thục lau nước mắt an ủi, kiên nhẫn dỗ một hồi lâu, mới quay đầu nhìn ta: "A Nhu, nàng có biết, Thư Uyển vì ta mà chịu nhiều nhục nhã như vậy, sao nàng có thể... Bỏ đá xuống giếng?”
Ta nhếch môi, cũng lười giải thích, "Lý Thư Uyển, thổ phỉ thật sự cướp đi thân xử nữ của cô?"
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã bịt lỗ tai hét lên, bộ dáng sợ hãi.
Ta ung dung nhìn nàng ta diễn kịch.
Kiếp trước ta bị Thẩm Thanh Nhiên làm cho mù mắt.
Nhưng hiện tại ta không cần Thẩm Thanh Nhiên nữa, Lý Thư Uyển tốt nhất nên cẩn thận mà tiếp chiêu của ta.
“Một cô gái, dù thế nào cũng sẽ không lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn." Thẩm Thanh Nhiên không chút do dự nói," A Nhu, Thư Uyển không phải người tùy tiện như vậy, nàng thật quá đáng.”
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ôm lấy Lý Thư Uyển, đi về phía cửa.
Lý Thư Uyển ghé vào vai hắn, ôm cổ hắn, cau mày, do dự nhìn ta.
Ta nhìn lại.
Kiếp trước ta không chỉ chủ động nhường chỗ, còn trở thành người đầu tiên bị cười nhạo là "Chính thê hàng thiếp”.
Dùng của hồi môn của mình làm đám cưới lớn cho Lý Thư Uyển và Thẩm Thanh Nhiên.
Dù chính mình có đau lòng muốn chết, nhưng chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên cao hứng, ta đều có thể lừa mình dối người lừa gạt chính mình.
Thật ngu ngốc.
Ta cười lạnh, hai người bọn họ tính kế ta như vậy, ta rốt cuộc là đã choáng váng đến mức nào, đem độc dược làm mứt hoa quả, ăn ròng rã mười năm.
Nếu như Thẩm Thanh Nhiên đã tự nói đây không phải là trò đùa, vậy liền đem nó biến thành sự thật.
Không phải hắn nói, hắn yêu không phải vì lớp màng kia sao?
Vậy hãy để hắn đến và thử nghiệm nó.