Hai ngày sau, Lý Thư Uyển đến Tân phủ tìm ta.
Ta cho phép nàng ta đi vào, nhìn thấy trên mặt nàng ta một mảnh xanh tím, dù cho đã che bởi rất nhiều cũng không che được.
“Tân Nhu, ngươi thắng.”
Nàng ta nhìn ta, nói với giọng khàn khàn.
“Ngươi trở về đi! Ta trả lại vị trí chính thê cho ngươi, ta sẽ làm thiếp.”
Ta muốn cười, "Thẩm Thanh Nhiên đây là thẹn quá hóa giận, động thủ với ngươi?”
Nàng ta không nói câu gì, chỉ là bả vai có chút run rẩy, gượng gạo xin lỗi, "Muội xin lỗi, là muội sai rồi, Tân Nhu, tỷ trở về đi."
Ta nhíu mày, "Lý Thư Uyển?”
Nàng ta giống như một khúc gỗ, chỉ biết lặp lại câu nói kia, "Tân Nhu, muội sai rồi, tỷ trở về đi."
Ta im lặng, "Là Thẩm Thanh Nhiên ép ngươi làm!”
Nàng ta im lặng một lúc, những vẫn nói câu kia.
Ta chỉ nghĩ là nàng ta ngầm thừa nhận, "Dù là như vậy, ngươi vẫn muốn ở lại Thẩm phủ, ở lại bên cạnh Thẩm Thanh Nhiên?"
Lần này, Lý Thư Uyển không nói câu kia nữa, chỉ cười khổ nói: "Ta thua cược.”
“Tân Nhu, ngươi thắng.”
“Ngươi trở về đi!”
Ta không để ý đến nàng ta nữa.
Đưa mắt ra hiệu cho Lưu Hương, bảo Lưu Hương đưa nàng ta ra ngoài.
Một lát sau, Lưu Hương trở về.
Muội ấy nói, Lý Thư Uyển liên tục lặp đi lặp lại những lời xin lỗi ở trên đường.
Sau đó, lại bắt đầu nói năng lộn xộn về việc Thẩm Thanh Nhiên nhục nhã nàng ta như thế nào, ngược đãi nàng ta ra sao.
Còn có Thẩm lão phu nhân, không còn vẻ mặt ôn hòa như trước nữa, không ngừng xỉa xói bà ta.
Lưu Hương nói, Lý Thư Uyển giống như bị ma ám.
Ta thở dài một hơi.