Nhiếp Vân Thâm đột nhiên rùng mình một cái, Thư Ngạn đỉnh vào điểm nhạy cảm sâu nhất trong mông của hắn, hắn thuần túy làm theo bản năng mà đong đưa eo để bảo bối lớn kia tiến vào sâu hơn, thoải mái rên rỉ mà đưa tay xuống hạ bộ bị đè ép nãy giờ, bắt được tiểu đệ của mình.
Trên người trở nên nhẹ đi, Thư Ngạn bắt lấy đầu gối hắn và trượt tay đến mắt cá chân, ngồi dậy nhường không gian cho Nhiếp Vân Thâm. Vì thế cùng với tiết tấu được thả chậm, Nhiếp Vân Thâm bắt đầu vỗ về chơi đùa chính mình, khuôn mặt toát lên sự mê ly dụ hoặc, một giọt mồ hôi nóng bỏng chảy xuống giữa cơ ngực săn chắc, đầu nhũ vừa mới chơi đến mức nhiễm ánh nước, phá lệ tươi mát ôn nhuận. Thư Ngạn buông tầm mắt xuống, thu toàn bộ thân thể đầy tính cảm này vào trong mắt, ánh mắt thâm tình đến mức có thể làm người ta chết chìm ở bên trong.
Nhiếp Vân Thâm cứ như vậy nhìn Thư Ngạn làm mình, đôi chân dài đặt trên đầu vai y, mà chính mình lại không hề kiêng nể gì mà xoa nắn trụ thể đang đứng thẳng, nơi tuyến dịch thấm đầy tinh dịch nhớp nháp. Bỗng nhiên hắn hút khí một cái, nhếch miệng cười, nói: “Hình như cậu thích tôi.”
Thư Ngạn di chuyển đẩy đưa rồi mới mở miệng, phảng phất như tùy tiện trả lời ấy: “Đúng vậy.”
Đầu trái tim Nhiếp Vân Thâm nhảy dựng, ngay sau đó Thư Ngạn buông lỏng một tay, vòng qua cái tay của hắn mà sờ về phía bụng nhỏ rắn chắc, vuốt ve vài cái rồi áp thật mạnh xuống.
Địa phương bên trong đang bị khí quan lấp đầy, chạm xuống cơ bụng có thể sờ được hình dạng trụ thể ở trong trực tràng, Nhiếp Vân Thâm bỗng nhiên phát ra một câu thô tục: “Thao, cậu đang sờ chỗ nào của gia thế ——”
Thư Ngạn làm như không nghe thấy, cả lòng bàn tay đều ấn vào bụng nhỏ của hắn, sau đó bắt đầu dùng lực rất lớn, điên cuồng làm hắn, trong ứng ngoại hợp mà nghiền áp thô bạo. Cả người Nhiếp Vân Thâm đều phẫn nộ, lửa giận cháy phừng phừng. Mười vạn tám nghìn lỗ chân lông quanh thân đồng loạt nổ tung, mồ hôi nóng bỏng chảy dọc theo đường cong cơ thể, tất cả các giác quan như dừng lại, như thể toàn thân chỉ còn lại sự va chạm trong khoang bụng và cơ bụng phía trên đang bị đè ép mà thôi.
Nhiếp Vân Thâm rên rỉ: “Thao……Làm thủng rồi…… Cậu là kẻ điên, a ——”
Giọng điệu Thư Ngạn đạm mạc như đang trần thuật mà đáp trả: “Thích cậu.”
Suýt chút nữa Nhiếp Vân Thâm khóc luôn rồi, vừa sướng vừa sợ, thậm chí hắn còn hoài nghi tên khốn nạn Thư Ngạn thật sự muốn chọc ra một cái lỗ ở khoang bụng mình cơ đấy, phảng phất như y có năng lượng vô hạn trong thân thể để trừu sáp vậy. Hắn bắt đầu rối rít xin tha: “Thư Ngạn! Ông chủ Thư! Thư, Thư, Thư tổng —— Ngạn ca! Ngạn ca! Không được, thao chết tôi………… Không không, không phải bảo cậu thao chết tôi mà…… A……”
Nhiếp tổng tung hoành nửa đời người, tự cho mình là nhân tài kiệt xuất trên phương diện kéo dài thời gian cương mãnh, kết quả lại thua tên bạn học cũ ở đây. Lần này hắn bị làm đến mức bắp đùi cũng khó có thể khép lại luôn. Sau khi cuộc giao hoan này chấm dứt, suýt chút nữa hắn cho rằng mình sắp ngất xỉu, thế nhưng không hề xảy ra, chẳng qua phải nằm liệt giường mà thôi. Dù gì thì vào thời điểm y không biết, khoái cảm kia đã trở nên vô bờ bến, căn bản không phân biệt được là đến từ chính Thư Ngạn hay là do bị “xâm nhập” nữa.
Hắn trơ mắt nhìn Thư Ngạn rút cự long ra, kéo bao xuống, sảng khoái phát tiết trên bụng dưới mình, mồ hôi và tinh dịch xen lẫn vào nhau mà chảy xuống những khe rãnh kia.
Nhiếp Vân Thâm mệt mỏi chớp mắt, giọt mồ hôi lấp lánh đọng lại trên lông mi, hắn lẩm bẩm nói: “Ầy…… Cậu thích…… Thật mẹ nó dọa người……”
Thư Ngạn cười cười ôm hắn vào trong lồng ngực, trái tim ở nơi đó đập mãnh liệt. Nhiếp Vân Thâm bị y cười đến mức hơi xù lông, cố dồn sức tránh cái tư thế ái muội này nhưng không đẩy ra được. Vì thế hắn đành mở miệng nói: “Thao, cậu có thể ngừng làm được không?”
“Tốt, nghỉ một lát đi.” Thư Ngạn hôn lên mặt Nhiếp Vân Thâm, sau đó kéo khăn giấy xuống lau người cho hắn.
Thì ra túm mình lại là có mục đích. Nhiếp Vân Thâm hơi thả lỏng, duỗi tay xoa xoa eo đùi sắp mệt chết của mình, miệng có hơi tiện nói: “Thư tổng vì để triển lãm cá nhân cũng quá bán mạng rồi.”
Thư Ngạn cong khóe môi lên, động tác trên tay không hề dừng lại, cho đến khi lau sạch chỗ hắn bị làm kia mới bắt đầu vỗ về Nhiếp Vân Thâm như dỗ trẻ con: “Mệt muốn chết rồi, ngủ trước một lát đi.”
Nhiếp Vân Thâm vốn hơi mơ màng buồn ngủ, nghe xong câu này bèn yên tâm phóng túng ý thức của mình mà nhắm mắt lại, nhưng trước khi hắn tiến vào màn đêm yên tĩnh thì bỗng nhiên cảm thấy có hơi sai sai?
Quá mệt mỏi, cứ mặc kệ đã. Dù sao đều đã bị ăn kiền mạt tịnh rồi, họ Thư còn có thể làm thế nào nữa?
Có thể quá phận hơn hai lần ăn kiền mạt tịnh*, chỉ có thể là lần thứ ba.
[ Ăn kiền mạt tịnh: Nôm na là ăn sạch sẽ từ đầu đến đuôi, không có thứ gì còn sót lại. ]
Nhiếp Vân Thâm vừa mới tỉnh dậy, thần trí chưa kịp thanh rỉnh mà đã “chào cờ” rồi. Trời hãy còn tối, mồm miệng hắn không rõ mà mắng một câu, thế là bị kéo lên đột ngột, vô cùng đáng thương mà kêu rên mãi. Tay chân vẫn bủn rủn, không thể tỉnh táo được, vì thế rất nhanh đã bị thao đến mức mơ màng hồ đồ.
Cửa sổ khách sạn rất lạnh và sẽ rất trơn trượt sau khi đổ mồ hôi;
Thật ra sô pha rất to rộng, thể trọng hai người đàn ông cùng đánh sâu vào mà cũng chưa sụp;
Vòi nước trên bồn rửa tay không đủ rắn chắc, bị Nhiếp Vân Thâm làm xoắn lại mất tiêu.
Đủ loại tri thức trên kia đều đến từ Nhiếp tổng – người đã buộc phải ở khách sạn cả ngày. Hắn vốn muốn hỏi Thư Ngạn một chút: Không phải nói chỉ cần ngủ một đêm, duyên ba ngày* sao? Nhưng mà cứ nghĩ đến lúc mình bị lộng tới thống khoái thì lại giãy giụa vài giây rồi giả vờ mình đã quên mất tiêu.
Mãi cho đến tối Chủ Nhật, qua 24 giờ mà Thư Ngạn đã dùng hết một hộp. Ngoại trừ lúc gọi cơm ngoài thì trên thân hai người đều không có nổi một mảnh vải luôn.
Đến cuối cùng Nhiếp Vân Thâm phải vô lực mở rộng tứ chi mắng: “Cậu mẹ nó là eo chó sao?”
Thư Ngạn cười tủm tỉm: “Mỗi ngày tôi cuốn bụng một lần, kỷ lục là 3800 cái.”
Nhiếp Vân Thâm rùng mình, liếc liếc mắt nhìn cái hộp đã hết sạch áo mưa, yên lặng suy tư: 12 cái, thế mà mình lại chưa bị giết chết.
Thư Ngạn thuận theo tầm mắt của hắn nhìn lại, vô cùng chuẩn xác đoán được tâm tư của hắn, cười nói: “6 hiệp, mỗi hiệp dùng hai cái.”
Nhiếp Vân Thâm cao giọng nói: “Cậu tập luyện nhiều đến thế…., khó trách lại kéo dài như vậy.”
Thư Ngạn cười mà không nói.
Tròng mắt Nhiếp Vân Thâm lại chuyển động, bắt đầu khoe khoang: “Tất cả bao đều mẹ nó dùng xong, đủ rồi đi? Mau đi ngủ thuần khiết, sáng mai còn phải lên trên các ban bộ, lão tử còn phải giúp cậu làm việc đấy……”
Thư Ngạn nằm xuống, tắt đèn, duỗi tay kéo Nhiếp Vân Thâm vào trong lồng ngực mình. Nháy mắt cả cơ thể hắn cứng đờ, tức giận hừ hừ: “Có thể không làm tổng tài bá đạo không? Đàn ông gì mà đi ngủ phải ôm ôm ấp ấp chứ.”
Thư Ngạn ấn hắn xuống, nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Trong túi tôi còn hộp Khai Phong đấy.”
Nhiếp Vân Thâm trầm mặc một giây: “…… Vì thế?”
Thư Ngạn: “Ngủ hay là tiếp tục?”
Nhiếp Vân Thâm: “……” Tiếp tục em gái cậu!
Nhiếp tổng bị thượng một ngày một đêm chỉ có thể vì cái mông của mình mà suy nghĩ, giận nhưng không dám nói gì, đành phải khuất phục dưới dâm uy của Thư Ngạn, ấm ức chịu bị ôm ngủ thôi.
Buổi sáng hôm sau Thư Ngạn đưa hắn đi ngân hàng, bởi vì eo nhừ chân mỏi mông đau nên khi Nhiếp tổng đi đường đều dùng tư thế “,một lời khó nói hết”, nói gì đến việc tự lái xe qua hai khu để đi làm.
Thư Ngạn dừng xe trước cửa ngân hàng F, Nhiếp Vân Thâm vừa mới đẩy cửa xe ra, dẫm một chân xuống đất đã nghe thấy tiếng y gọi tên mình rồi.
Nhiếp tổng quay đầu lại nhìn y, cười trêu chọc: “Thế nào, sợ tôi không phê duyệt đơn xin gia hạn của Lance sao?”
Thư Ngạn nhìn chằm chằm hắn một lát, lại khôi phục khí chất cao lãnh tao nhã của mình, một biểu tình dư thừa trên mặt cũng không có.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, hai ngày tới phải ăn uống thanh đạm.”
Mặt Nhiếp Vân Thâm lập tức kéo dài ra, thô tục mắng “Thao”, phịch một tiếng đóng cửa xe rời đi.
Tầng trên, khi hắn đến thang máy thì gặp phải Đỗ Thành, đối phương theo thói quen nói “Sớm”, nhưng lúc sau bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm hắn mà sửng sốt.
Trong lòng Nhiếp Vân Thâm có quỷ, não chỉ chớp một cái đã chuyển qua bảy tám ý nghĩ rồi: Tư thế đi đường không đúng? Bị nhìn ra là quần áo không đổi? Ta thao, chẳng lẽ là vết cắn trên cổ kia bị nhìn thấy???
Hắn dùng sức nhịn xuống ý niệm muốn giơ tay sờ cổ, mười phần trấn định mà nhìn về phía Đỗ Thành, bình thản ung dung đáp lại: “Sớm.”
Nói năng vẫn có khí phách, một chút cũng không nhìn ra sự cứng ngắc.
Đỗ Thành chỉ sửng sốt vài giây đã cười: “Tại sao cuối tuần được nghỉ ngơi mà sắc mặt lại không tốt hả? Ông chủ lớn tới đây nên da mặt cũng căng thẳng à.”
Nhiếp Vân Thâm cố tình lơ đi câu đầu tiên: “Đó là cậu thôi, bên này tôi không hề có vấn đề gì.”
Đỗ Thành “nha” một tiếng: “Sáng nay trời lộng gió mà lại không làm lạnh đầu lưỡi cậu hả. Đến đây mau, 9 giờ rưỡi đã phải phòng họp rồi, tôi còn muốn nhìn xem Nhiếp tổng thể hiện quan điểm hoàn mỹ như thế nào đấy.”
======== Tác giả có ít lời==========
Có rất nhiều người không biết “Cuốn bụng “ là gì, tui phải phổ cập khoa học một chút.
Cuốn bụng chính là hít đất khá chuyên nghiệp, chủ yếu là tập trung ở bụng, luyện lâu rồi thì lực của cái khối cơ ở eo bắp sẽ rất tuyệt. Thật ra Ngạn ca muốn nói lực eo bụng của mình rất mạnh.
“Một lần cuốn bụng” là không có hạn định thời gian, chỉ xem bạn có thể kiên trì được bao nhiêu cái. Kỷ lục thế giới là 7800 cái ( nếu tui nhớ không lầm). Bộ đội đặc chủng cũng có thể làm được ba bốn ngàn cái, thể năng của quân nhân rất tốt, tùy tiện cuốn hai ba ngàn cái cũng không thành vấn đề. Tui còn quen người bạn cảnh vệ, kỷ lục cuốn bụng không khác Ngạn ca lắm. Cho nên 3800 cái của Ngạn ca không tính là quá siêu, nhưng thể năng của hắn khẳng định cực tốt, không cần hoài nghi!
[ Editor Mật: Tui đoán cuốn bụng là gập bụng nhỉ? ]