Khi di động Nhiếp Vân Thâm vang lên thì hắn mới cởi được một nửa dây lưng Thư Ngạn.
Trải qua một cuối tuần lên men, sự kiện Lạc Thiên Dân đã giải quyết xong, nhưng thân là giám đốc kiểm soát rủi ro của bộ phận cho vay thì Nhiếp Vân Thâm phải đưa lên một bản báo cáo tóm tắt vụ việc cuối cùng. Hắn bận rộn suốt hai ngày, đến hạn chót thứ tư mới nộp kịp báo cáo lúc 8h. Sau khi nhấp vào chỗ gửi đi ở hệ thống Nhiếp tổng mới chậm rãi thở phào.
Ngân hàng F cũng không ép buộc công nhân phải tăng ca nên khi bạn trai mới – ông chủ Thư gõ cửa thì bên ngoài đã không còn một mống, chỉ có gian phòng Nhiếp Vân Thâm vẫn còn sáng đèn.
Nhiếp tổng ngẩng đầu thấy Thư Ngạn mới nhướn mày nghi hoặc, y trở tay đóng cửa lại: “Ở dưới tầng gặp Đỗ tổng, anh ta nói tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn em đang tăng ca. Hắn đưa anh vào thang máy để anh nhanh chóng tới cứu vớt em.”
Nhiếp Vân Thâm bật cười, mệt mỏi nhéo nhéo mũi rồi duỗi thẳng chân sau, dựa lưng vào ghế: “Ừ, đúng là hơi đói.”
Thư Ngạn đến gần, tự nhiên khom người xuống hôn hắn. Đôi môi thân mật chạm nhẹ vào nhau, y cười hỏi: “Như vậy anh có vinh hạnh được ăn bữa tối cùng em không?”
Nhiếp Vân Thâm ngửa đầu liếm môi dưới, tiếp xúc nhẹ nhàng bâng quơ giống như một mảnh lông chim mơn trớn, không đã ghiền chút nào. Vì thế hắn ấn cổ Thư Ngạn xuống, cưỡng ép nụ hôn sâu hơn nữa. Hắn ngậm lấy môi Thư Ngạn dùng sức mút vào, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ướt át liếm lộng vài cái đã bắt đầu thở không nổi.
Ăn bữa tối cái gì, đã có sẵn một miếng thịt ngon.
Nhiếp Vân Thâm kéo Thư Ngạn ngồi lên đùi mình, nhưng hắn không ngờ y lại không phản kháng. Ban đầu chỉ muốn tiếp xúc thô bạo hơn, gần gũi hơn, nhưng đôi chân thon dài của Thư Ngạn vừa nhấc lên đã trực tiếp khóa ngồi trên người hắn.
Vì thế hai người bọn họ cứ như vậy hôn nhau nồng nhiệt trên cái ghế xoay to rộng, Nhiếp Vân Thâm không ngại ngùng gì, chẳng cọ đã cứng.
Thật ra cuối tuần ở nhà Thư Ngạn bọn họ chưa làm cái gì, y dẫn hắn đi xem nhà cũ, nói chút chuyện thiếu niên xưa kia. Sau nhà có giá bóng rổ, Nhiếp Vân Thâm rất thích thú cầm lấy bóng xoay xoay, vì thế Thư Ngạn lại cùng hắn thay quần áo rồi hai người chơi một trận bóng thật thoải mái, đến mức mồ hôi đầm đìa cũng chưa muốn dừng.
Sau đó Thư Ngạn lại tự mình xuống bếp làm cơm, Nhiếp Vân Thâm ngạc nhiên, vừa ăn vừa hỏi Thư ngạn học cái kỹ năng nấu nướng này ở đâu. Y cười nói: Rốt cuộc cũng đã ở nước ngoài mười năm rồi……
Đã hiểu.
Cơm nước xong Nhiếp Vân Thâm nói muốn đi khách sạn lấy xe, Thư Ngạn lại đưa hắn đi. Hai người rất ăn ý mà không hề dính lấy nhau, chỉ có lúc Nhiếp Vân Thâm xuống xe ở bãi đỗ nghe thấy y gọi mình.
“Nhiếp Vân Thâm.”
Người bị gọi quay đầu lại nhìn Thư Ngạn không chớp mắt xem mình, lại cười tà mị.
“Yên tâm, tôi sẽ chịu trách với cậu.”
Hắn cố ý tạm dừng vài giây rồi mới bồi thêm một câu: “Nói cho tôi thao, chờ anh Nhiếp đến sủng hạnh cậu đi.”
Nụ cười tà ác mà kiêu ngạo khi đó cũng giống như nụ hôn nồng nhiệt đốt lửa tình dục lúc này, đều không hề che dấu. truyện ngôn tình
Nhiếp Vân Thâm nặng nề thở từng hơi mà vói tay vào vạt áo Thư Ngạn, dùng sức cởi áo sơ mi ra, bàn tay xoa nắn từng đường cong cơ nhục. Hắn mê luyến hưởng thụ xúc cảm từ thân thể Thư Ngạn, cảm xúc và vóc dáng của người trong lồng ngực mình đều kiểm soát tới mức gần như biến thái, quá xinh đẹp, quá hoàn mỹ, làm người ta có loại dục vọng mãnh liệt muốn dùng sức chà đạp y.
Tiểu Nhiếp dưới quần tây đã tạo ra hành một cái lều trại thật lớn, vô cùng kiêu ngạo đỉnh vào mông Thư Ngạn.
Với tư thế này thì Thư Ngạn cao hơn Nhiếp Vân Thâm một chút, vì thế nhìn từ trên cao hôn xuống. Sau khi tạm biệt hôm chủ nhật hai người bọn họ đều bận rộn, hai ngày không gặo phảng phất cách rất nhiều cái thu rồi*. Qua mười năm không gặp cũng chả thấy thế nào, mà nay lại không chịu nổi một chút chia xa. Nhiếp vân thâm sờ lên người cũng đang thở dốc trước mặt, tùy ý cho sức nóng từ mạch máu tỏa ra.
[ Hai ngày không gặp cách nhiều thu: chế từ câu một ngày không gặp cách ba thu. ]
Nhiếp Vân Thâm rối rắm hai giây về sự an toàn của địa điểm này, nhưng một tiếng rên nhẹ câu hồn của Thư Ngạn trực tiếp làm hắn nhập ma, duỗi tay mò tới eo đối phương. Bây giờ không thể nào có người tới đây,, Nhiếp tổng quyết định bí quá hoá liều một phen.
Hắn dùng sức kéo dây lưng Thư Ngạn ra, đang muốn nghiêng người cởi quần khấu y thì di động trên bàn lại vang ầm lên!
Nhiếp Vân Thâm đột nhiên bị cả kinh, dục vọng nóng bỏng bị chặn đứng, ánh mắt hung tợn đảo qua điện thoại đang hiển thị: Phong Hạo.
Ngày đó ở chỗ tụ hội hắn và Thư Ngạn cùng biến mất, quên luôn việc phai chào hỏi những người khác. Thậm chí điện thoại hắn còn hết pin tắt nguồn, có thể là do Thư Ngạn cố ý nên cả ngày hôm sau cũng không nhắc hắn trên đời này có một thứ tên điện thoại tồn tại.
Chờ đến lúc hắn rời khỏi Thư gia mới nhận ra mình đã mất liên lạc 24 giờ, về nhà sạc pin rồi phát hiện tối hôm qua Phong Hạo gọi mình mấy cuộc điện thoại, WeChat cũng có mấy tin nhắn đang hỏi: “Đi đâu vậy?” “Có khỏe không?” “Cậu lại uống nhiều quá..…”
Nhiếp Vân Thâm vô cùng áy náy gọi điện trả lời Phong Hạo, kết quả là ngay sau khi kết nối đã bị cười nhạo tửu lượng một cách cực kỳ tàn ác. Nhưng mà thần kỳ nhất chính là Phong Hạo biết hắn uống nhiều quá nên Thư Ngạn đã đưa hắn về nhà trước. Nhiếp Vân Thâm cứ ừ ừ đáp bừa, sau đó Phong Hạo cua nhanh chuyển đề tài, hỏi hắn: “Quan hệ của cậu và ông chủ Thư cũng không tệ lắm nhỉ?”
Cậu ta vừa hỏi đã làm Nhiếp Vân Thâm rối rắm rồi, nhất thời chưa nghĩ ra có nên nói cho bạn bè tốt biết bây giờ quan hệ của mình và ông chủ Thư rất kỳ diệu. Đầu dây bên kia Phong Hạo đã lo lắng nói: “Hôm qua tụ hội tôi tìm Thư Ngạn giúp đỡ, xem có thể xây dựng một nhà máy sản xuất chuỗi lạnh ở một thành phố cấp hai hay cấp không. Cậu ấy thoải mái đồng ý rồi, nhưng mấy ngày nữa tôi phải đi, núi cao sông dài chưa chắc có thể bắt được người, cậu ở gần y có cơ hội thì giúp tôi thúc giục nhé.”
Nhiếp Vân Thâm đồng ý, cuối cùng hắn nói trước khi Phong Hạo đi hắn muốn mời bữa cơm. Cậu ta bảo ao giờ chờ thông báo sau.
Vì thế bây giờ cái “thông báo” kia tới.
Nhiếp Vân Thâm nhìn chằm chằm cái điện thoại đang điên cuồng rung lắc kia khoảng nửa phút, mới rút tay ra khỏi người Thư Ngạn để bắt máy.
Sau khi trượt màn hình thì âm thanh ở đầu bên kia trở nên rõ to, Phong Hạo há mồm phun ra một câu: “Bảo bối, sáng mai ba ba bay, chỉ đêm nay rảnh ăn cơm với ngươi!”
Khóe miệng Thư Ngạn hơi cong, dời cái đầu đang đè lên vai Nhiếp Vân Thâm nhưng không hề có tí ý định đứng dậy nào.
Nhiếp Vân Thâm dùng sức hít vào một hơi, lúc sau mới có thể bình tĩnh mở miệng nói chuyện, một tay vẫn ôm chặt eo Thư Ngạn, tiến không được lùi chẳng xong làm lòng dạ hắn ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể kéo Phong Hạo từ đầu dây bên kia ra cắn chết.
“Haha, muốn mời ba ba ăn cái gì?”
“Tôi mời khách cậu bỏ tiền, muốn ăn cái gì cũng được! Ma Lưu định lấy chỗ đó, tôi với nhà cung ứng cãi nhau một ngày mới nói xong chính sự, đẩy cơ hội trong bữa tiệc này cho cậu!”
Khóe miệng Nhiếp Vân Thâm run rẩy, suy nghĩ một chút rồi nói ra địa chỉ của một nhà hàng cao cấp. Phong Hạo sảng khoái nói sẽ lập tức qua, trước khi tắt điện thoại còn thì thầm một câu: “Thật ra tôi vẫn còn muốn nói chuyện với ông chủ Thư một chút, nhưng cảm thấy mặt mũi không đủ lớn, sợ người ta không tới.”
Nhiếp Vân Thâm theo bản năng liếc Thư Ngạn một cái, nhìn cái người đang mặc quần áo hỗn loạn kia nở nụ cười, dùng khẩu hình nói “Được”.
Vì thế Nhiếp Vân Thâm suy nghĩ một chút rồi đáp lời: “Tôi hẹn giúp cậu.”
Hồi còn đi học Phong Hạo là đứa ngốc nổi danh trong đám bạn bè nhưng bây giờ Nhiếp Vân Thâm không ngờ cậu ta sống ở bán cầu khác lâu lại tiến bộ rất nhiều. Hắn và Thư Ngại đợi trong phòng ăn riêng ở nhà hàng kia tới 9 giờ, một bình trà đã uống đến mức không còn cảm nhận được vị gì nữa. Hắn mất kiên nhẫn gọi điện thoại, kết quả đầu dây bên kia nói không biết đi đến lúc nào, nếu không cậu gọi thức ăn trước đi, ông chủ Thư tới rồi sao?
Bị phá chuyện tốt hơn nữa bụng còn đói kêu vang, Nhiếp tổng tức giận “Phi” một tiếng, trực tiếp treo điện thoại.
Sắc mặt của hắn giờ đen như đáy nồi, Thư Ngạn duỗi tay xoa nhẹ đầu hắn, có hơi buồn cười nhìn cái bộ dạng trợn trừng thổi khí, mũi không ra mũi mắt không phải mắt kia, suy nghĩ một chút rồi cúi người lại gần hôn hắn.
Lúc Nhiếp Vân Thâm khó chịu không thích bị người khác chạm vào, theo bản năng tránh người một chút, sau đó dừng lại.
Đôi môi mềm mại ấm áp của Thư Ngạn Thư gặp phải mặt hắn, như đang trấn an mà cọ cọ khóe môi. Lửa giận đang bừng bừng trong lòng Nhiếp Vân Thâm hơi dừng lại nhưng vẫn xụ mặt, vì thế Thư Ngạn cười nhẹ tiếp tục há miệng ngậm lấy môi hắn.
Thư Ngạn trêu đùa khẽ cắn cắn thịt trên môi Nhiếp Vân Thâm, hắn bất đắc dĩ mà nhấp môi đáp lại, dần dần lưu luyến nhu tình mà cọ xát không ngừng, gai ngược cả người cũng dần được vuốt xuống. Sau đó cửa phòng bị mở ra.
Phong Hạo ngu người đứng ở cửa, đứng đằng sau còn có phục vụ phòng.
Nhiếp Vân Thâm dại ra vài giây, người duy nhất kịp thời phản ứng chính là Thư Ngạn, y bình tĩnh ngồi lại chỗ của mình.
Phong Hạo nhìn cái vẻ mặt đau trứng của Nhiếp Vân Thâm, lại nhìn thần sắc bình thản của Thư Ngạn, nhất thời không phân biệt được giữa hai người này rốt cuộc ai chiếm tiện nghi của ai.
Hắn há miệng thở dốc, lại há miệng thở dốc, mãi cho đến khi Nhiếp Vân Thâm đập rầm vào bàn, sắc mặt rất kém mà rống lên một câu: “Ngồi!” mới từ trạng thái hóa thạch trở về bình thường, dùng tay cùng chân mà đi vào ngồi xuống.
Nhiếp Vân Thâm ho khan một tiếng, lấy thực đơn lật lên lật xuống gọi món, lúc phục vụ phòng lui ra ngoài rất tinh tế đóng cửa phòng lại.
Phong Hạo mang thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Cái đó, có ai có thể giải thích một chút không……”
“Không thể!” Nhiếp Vân Thâm quát lớn.
Phong Hạo cười gượng: “Ba ba tốt.”
Thư Ngạn “phụt” một tiếng phì cười.
Nhiếp Vân Thâm giơ tay xoa mặt, dùng sức xoa rồi xoa, sau đó mệt mỏi buông tay, rũ mắt liếc Phong Hạo: “Không, cậu là tổ tông của tôi.”
Phong hạo rất nghiêm túc quan sát vẻ mặt hai người Thư Nhiếp, tròng mắt di chuyển nho nhỏ nhưng không nói chuyện. Nhiếp Vân Thâm run rẩy khóe miệng run rẩy, chậm rì rì nói: “Đúng, như cậu đã thấy.”
Trong đầu Phong Hạo bật ra ba cái dấu chấm hỏi to đùng, tôi nhìn thấy cái gì…… Tôi nhìn thấy hai người đang gặm nhau. Không phải, cái này tôi hiểu rồi, tôi đây muốn biết hai người xa đến mức bắn đại bác cũng không tới lại dính vào một chỗ chứ!
Khóe miệng Thư Ngạn ngậm một chút ý cười, từ đầu tới giờ chưa hề nói chuyện. Mà Nhiếp Vân Thâm lại đang mệt tâm thật sự nên đành phải ra trận thỏa mãn cái lòng hiếu kỳ mãnh liệt của tên Phong Hạo đang bày vẻ mặt hóng hớt này.
Một bàn đồ ăn không biến mất nhiều nhưng rượu lại hết một chai, hơn phân nửa là vào cổ họng Phong Hạo. Đến cuối cùng cậu ta cảm khái mười phần mà chụp bả vai Nhiếp Vân Thâm, nói: “Lão Nhiếp à, có một câu không biết có nên nói hay không, tốt nhất là nói đi. Năm đó tôi cảm thấy chuyện gì cậu cũng nhằm vào ông chủ Thư, cực kỳ giống một người muốn gây sự chú ý……”
Nhiếp Vân Thâm cầm điểm tâm nhét thẳng vào mồm Phong Hạo, còn dùng sức ấn xuống.
Phong hạo ho sặc sụa, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng lên, đập một quyền vào bả vai Nhiếp Vân Thâm, thông một tiếng. Nhiếp Vân Thâm ác liệt cười to, Phong Hạo dùng một tay bắt lấy bả vai hắn, một tay lấy bánh bao ra, quay đầu lại dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm Thư Ngạn một lát, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Ông chủ Thư, Thư Ngạn. Thành thật mà nói thì tính tình Lão Nhiếp giống chó vậy, ở quê chúng tôi tục xưng ngốc hươu bào*, cậu phải đối tốt với hắn nhé.”
[ Ngốc hươu bào: Nghe hay hay vậy thôi chứ nghĩa là chó ngu ngốc/ chó ngớ ngẩn. ]
Thư ngạn cười ngó Nhiếp Vân Thâm một cái, nâng ly trà mời Phong Hạo.
“Hắn không ngốc, tôi thích hắn.”
Nhiếp Vân Thâm dùng giọng mũi “hừ” một tiếng.
[ Dòng cuối mình lỡ tay xóa mà chả nhớ nội dung thế nào…. Xin lỗi mọi người nha (っ- ‸ – ς) ]
2
Bữa cơm này ăn đến khuya, cuối cùng Thư Ngạn phải lái xe đưa Phong Hạo về khách sạn trước rồi hẹn trước đài Morning call. Sau khi y ngồi lên xe thắt đai an toàn mới quay đầu nhìn Nhiếp Vân Thâm: “Đi đâu?”
Nhiếp Vân Thâm hơi bực bội dựa vào ghế xe nhắm mắt, lúc này hắn mở mắt nhìn Thư Ngạn, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng đèn ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi cậu nói, thích tôi.”
Thư Ngạn cười nhẹ: “Ừ.”
“Vậy tiếp tục thực hiện nghĩa vụ theo đuổi đi.”
Dường như khóe môi Thư Ngạn nhẹ nhàng cong lên một chút, khởi động xe lái đi rồi mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Được.”
Nhiếp Vân Thâm dùng hết sức đè nén sự căng thẳng chỗ bụng mình xuống.
Theo chiếc Jaguar tiến vào đường thành thị, thân xe phát ra sự chấn động rất nhỏ lòng hắn đã bắt đầu nhảy loại không thôi, cứ như có một bàn tay đang vươn ra, vô thức dừng lại trên bảng điều khiển trung tâm, sau đó lướt qua nó mà đổ ập lên đùi Thư Ngạn.
Hắn căng thẳng sờ vào lớp vải dệt trên đùi Thư Ngạn, chậm rãi tăng thêm ba phần lực đạo, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Đèn trong thành phố không ngừng chảy qua trước chắn pha lê, nhanh chóng bị vứt về phía sau.
Dưới màn đêm bao phủ có diễm sắc vô biên làm Nhiếp Vân Thâm không tự chủ được mà liếm môi dưới.
Mấy ngón tay thong thả leo lên bộ vị không thể miêu tả nào đó, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình đã cảm nhận được độ cứng nóng hổi qua khoảng cách mỏng manh ấy. Suýt chút nữa hắn đã quên mất bây giờ thân đang ở chỗ nào, cho đến khi giọng nói bất đắc dĩ của Thư Ngạn nhẹ nhàng vang lên: “Vân thâm……”
Người bị gọi mí mắt giật lên, theo bản năng “A?” một tiếng, giương mắt nhìn mới phát hiện bàn tay đang nắm tay lái của Thư Ngạn đang dùng sức, cả khớp xương cũng hiện lên rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng này của Thư Ngạn.
Nhiếp Vân Thâm hung hăng suy nghĩ một phen mới từ bỏ việc khinh bạc Thư Ngạn đang lái xe.
Nói đùa, thực và sắc* đều phải còn mạng mới có thể hưởng thụ được. Nhiếp Vân Thâm tin và khẳng định, nếu tiếp tục động tay động chân thì, một là Thư Ngạn sẽ đâm vào bồn hoa ven đường, hai là hắn sẽ bị dục hỏa đốt người mà trực tiếp nhào lên. Bàn tay đang vỗ trên đùi y dùng sức thu về, thần kinh đóng mở vài lần rồi nắm chặt tay lại.
[ Thực và sắc: Thức ăn và sắc đẹp. ]
Một đường thẳng tiến Phong Hoa, ngay cả khi tiến vào thang máy ấn chọn tầng rồi cũng chưa buông tay. Nhiếp Vân Thâm đấm một quyền vào cái nút trong đó, hắn chưa từng cảm thấy tốc độ bay lên lại chậm như vậy, chỉ nửa phút mà như đã qua nửa đời người. Chờ đến lúc hắn ấn vân tay mở khóa cửa, ngay cả đèn còn chưa kịp bật đã xoay người đẩy Thư Ngạn vào cửa.
Trong bóng tối đen kịt hắn hôn lên môi Thư Ngạn, mà tay người nọ đã cắm vào quần hắn. Nhiếp Vân Thâm cắn môi thở dốc, duỗi tay cởi dây lưng của y.
Thư Ngạn dung túng hành động của hắn, cái tay kia đè lên phần cơ nhục sau eo Nhiếp Vân Thâm mà xoa nắn thật mạnh. Khi hắn gặm cắn một đường từ yết hầu lên cằm y, bỗng nhiên Thư Ngạn nhợt nhạt hừ một tiếng: “Quên…… mua bao.”
Mấy chữ này vừa nói ra đã như một mồi lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, Nhiếp Vân Thâm hung tợn mút xương sụn nơi cổ họng y: “Xong việc ông đây sẽ cho cậu xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ! Mới làm tháng trước.”
Thư Ngạn hổn hển thở dốc, trong bóng tối thậm chí mang theo ý cười, cổ họng bị đè nén nên giọng nói mơ hồ không rõ, y cười nhẹ: “Nói trước, không được bắn vào trong.”
Nhiếp Vân Thâm kéo chặt quần áo trong tay, suýt chút nữa xé nát hết vải dệt cao cấp.
Nhiếp tổng gần 30 đã nhiều năm rồi không hấp tấp bây giờ lại như người mười bảy mười tám tuổi – vội vàng dồn dập.
Bàn tay hắn mạnh mẽ vuốt ve đùi Thư Ngạn, xúc cảm dưới tay tốt đến mức làm hắn phải than thở ra tiếng. Lần đầu gặp lại hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng đôi chân dài này, lúc ấy chỉ muốn có thể chơi liền một năm.
Bây giờ hắn quyết định sẽ chơi cả đời.
Ngón tay Nhiếp Vân Thâm véo mạnh vào đùi trong đang căng cứng của Thư Ngạn. Hắn cứ dùng tư thế đè ở cửa như vậy mà lột sạch nửa người dưới của Thư Ngạn, dưới mạnh mẽ chà đạp, trên nhiệt liệt hôn môi, tiếng nước ướt át khi môi răng giao triền bị phóng đại vô hạn trong bóng tối. Cái tư thái mặc người cần người cứ lấy của Thư Ngạn làm hắn có ảo giác như mình đang nằm mơ vậy. Mãi cho đến khi Tiểu Nhiếp cương cứng chọt chọt vào hậu đình Thư Ngạn, Nhiếp Vân Thâm mới nghe thấy âm thanh khàn khàn như thở dài của y.
“Quá nóng vội.”
Nhiếp Vân Thâm không hiểu y có ý gì, sau đó Thư Ngạn lại quay đầu tránh nụ hôn kín không kẽ hở của hắn, giơ tay đẩy Nhiếp Vân Thâm đang đè nặng ra rồi lần mò xuống dưới, ngón tay cắm vào sau nơi hai người đang chặt chẽ giao nhau.
Trong đầu hắn oanh một tiếng —— hắn hưng phấn kích động đến mức ngay cả bôi trơn cũng quên, mà giờ phút này Thư Ngạn đang tự liếm ướt ngón tay chính mình để khuếch trương!
Cứ tưởng tượng cảnh sắc tình không thể cưỡng lại này làm Nhiếp Vân Thâm phải hít hà một hơi, dùng hết lực tự chủ từ cha sinh mẹ đẻ mới không bắn ra ngay bây giờ.
Thư Ngạn nhấc chân câu lấy eo Nhiếp Vân Thâm, yết hầu bị đè nặng nhỏ giọng kêu rên, khi y đang gian nan khuếch trương thì giữa đùi có một vật cứng chèn lên cọ xát mu bàn tay y.
Nước bọt hơi sáp, dù huyệt khẩu dưới hạ thể đã tiến vào được hai ngón tay vẫn rất chặt, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chút dịch tràn ra từ linh khẩu no đủ mới miễn cưỡng bôi trơn được. Thư Ngạn khép hờ mắt, ngẩng đầu lên nói: “Có thể.”
Ngay sau đó y đã bị người hung hăng đỉnh vào, dây thanh quản nhất thời căng chặt, cơ thể của Thư Ngạn kịch liệt run rẩy nhưng tất cả đã bị bóng đêm bao trùm. Chỉ sau một lát Nhiếp Vân Thâm đã nặng nề thở dốc, hắn tìm môi y mà cúi người áp xuống, khuỷu tay vòng qua thân thể tiêu hồn quần áo hỗn loạn ở phía dưới. Hắn hôn dùng sức rất lớn, phải như vậy hắn mới có thể khống chế được dục vọng tàn ác muốn trực tiếp chà đạp xỏ xuyên Thư Ngạn ở phía dưới.
Huyệt khẩu mềm mại độc ác cắn chặt, Nhiếp Vân Thâm gian nan đẩy mạnh vào bên trong, cơ bụng bởi vì kiệt lực nhẫn nại mà run rẩy. Hắn thô bạo hôn lên môi Thư Ngạn, hơi thở vẩn đục bất kham mà y cũng dần dần hít được một hơi, dùng âm thanh anh ách thấp giọng nói một chữ: “Đau.”
Trái tim Nhiếp Vân Thâm run lên, đương nhiên hắn biết mình quá nóng vội quá thô bạo. Đây không phải phong cách của hắn, từ trước đến giờ cho dù là ở cùng loại bạn giường nào, hoặc là đối phương dâm đãng phá chân trời, không cần tiền mua thuốc bôi trơn cũng có thể tự chảy dịch ra ngoài, hoặc là hắn không để ý gì cả mà thong thả ung dung làm tiền hý hơn một giờ, chơi đến mức cả người đối phương nhũn ra cầu hắn thao.
Nhưng đây là Thư Ngạn, đóa hoa cao lãnh Thư học bá, ông chủ Thư thành thạo mọi chuyện, anh Ngạn có giá trị vũ lực cao tùy ý nghiền áp người khác…… Nhiếp Vân Thâm càng thêm không thể nhẫn nại kìm nén ác niệm xâm lấn thật sâu kia.
Hắn ngậm lấy đôi môi non mềm của Thư Ngạn, cây thịt bên dưới bụng cứng như cái trụ bàn ủi, thong thả đè nặng cơ vòng đang co rút mà đỉnh vào bên trong, dương v*t bị cắn thật chặt, khi sáp lên trong cổ hong Thư Ngạn sẽ phát ra một hai tiếng kêu rên. Tất cả làm lửa dục của Nhiếp Vân Thâm càng thêm đốt người, vừa chen vào hơn phân nửa đã mãnh liệt va chạm!
Hai người gần như là đồng thời phát ra tiếng thở dốc, cảm giác nóng rát làm Nhiếp Vân Thâm thoải mái đến mức tuôn một thân mồ hôi, vỏ não tê rần. Hắn chỉ biết đi theo bản năng mà cọ hôn má môi Thư Ngạn, gọi tên đối phương không ngừng.
“Anh Ngạn, anh Ngạn……”
Thư Ngạn giơ tay sờ hắn, ngón tay lướt qua đầu vai, thuận theo hình dáng khuôn mặt mà sờ lên tóc hắn. m thanh run rẩy khàn khàn cất giấu sự ẩn nhẫn trong cổ họng, đáp lại: “Bảo bối.”
Hai người bọn họ không dùng tư thế này làm bao lâu, góc độ không tốt, hơn nữa quá vất vả cho Thư Ngạn. Đạt được thành tựu thực sự vẫn là lúc ở trên giường, Nhiếp Vân Thâm lấy thuốc bôi trơn từ đầu giường xuống, vô cùng cẩn thận lại tinh tế dùng hơn nửa tuýp. Ánh đèn vàng nhạt phủ lên thân thể trần trụi của Thư Ngạn, khiến cho người ta có loại cảm giác như thể đây là ngọc thạch xinh đẹp quý giá nhất trên đời.
Mà lúc này đường cong cơ thể y phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, Nhiếp Vân Thâm bẻ chân của Thư Ngạn ra tạo thành một góc độ gần như không thể làm được. Sau khi bị đánh thành đầu heo thời cấp 3, đây là lần đầu tiên hắn cảm động với bản lĩnh Taekwondo Thư Ngạn luyện từ nhỏ. Hắn mê luyến gặm cắn đôi chân thon dài ấy, vừa liếm mút vừa hung hăng đỉnh vào.
Nơi đó mềm mại đến mức làm da đầu Nhiếp Vân Thâm căng chặt, mà đôi lông mày không biết nhăn lại tự khi nào của Thư Ngạn lại có loại mỹ cảm yếu ớt kì lạ. Giờ phút này cặp mắt ngày thường bình tĩnh tự chủ lại ẩm ướt đầy sương mù, nói không nên lời. Hắn biết rõ nó là sự mê hoặc trí mạng đối với mình, càng thêm điên cuồng di chuyển.
Hắn nhìn thấy Thư Ngạn đang cực lực thở dốc, thậm chí cơ bắp còn vì phần ẩn nhẫn này mà chấn động không thôi. Nhiếp Vân Thâm duỗi tay sờ eo y, đủ dạng nhu tình nhưng vẫn không quên thô bạo đỉnh vào: “Không thoải mái sao?”
Thư Ngạn há miệng thở dốc, không thể nói ra lời nào mà chỉ có thể khó nhịn thấp giọng rên rỉ một tiếng, âm cuối câu lên làm Nhiếp Vân Thâm càng thêm ngoan độc càn quét đỉnh lộng thật sâu. Giữa những tiếng rên rỉ dính nhớp rách nát, dường như dồn hết khí lực phát ra một hai chữ nhỏ xíu: “Thích.”
Đêm nay Nhiếp Vân Thâm sung sướng đến mức không thể nào kiềm chế được, cảm giác say rượu nhỏ bé hòa lẫn với tình dục bừng bừng phấn chấn làm hắn hận không thể lăn qua lộn lại mà nuốt sạch từng tấc từng tấc thịt của người dưới thân vào bụng. Kết thúc lần đầu tiên khoái cảm mạnh mẽ khiến đầu óc hắn trống rỗng vài giây ngắn ngủi, hồi thần lại mới phát hiện mình đang bị Thư Ngạn duỗi tay ôm vào ngực.
Giữa hai chân trần trụi dây dưa, hạ thân dính nhớp, Nhiếp Vân Thâm dán lên đôi môi mềm mại của Thư Ngạn mà hôn lên, tiếp tục sờ soạng. Hắn tỉnh rượu rồi vẫn cảm thấy mình còn có thể đại chiến thêm 300 hiệp, vì thế cúi người ngậm lấy phân thân y.
Đây cũng không có ý gì khác, chẳng qua là có qua có lại. Nhưng sờ gào tay rồi mới phát hiện có lẽ vừa rồi Thư Ngạn chưa hề bắn. Loại chênh lệch tâm lý vi diệu này làm Nhiếp Vân Thâm hiểu rõ hơn, kiệt lực sử dụng tay và miệng để y hưng phấn lên. Hắn nghe thấy âm thanh thở dốc dần dần thô nặng của Thư Ngạn, răng trên nhẹ nhàng ma xát, liếm mút khí quan sung huyết, sau đó giữa hông mình xuất hiện một bàn tay, Thư Ngạn đang sờ hắn.
Rất nhanh hai người đã cứng lại, Nhiếp Vân Thâm vừa mới động niệm thì Thư Ngạn đã xoay người ấn hắn xuống dưới. Mặt mày có loại ý vị lười biếng và nguy hiểm không rõ, hắn có chút không cam lòng mà dùng giọng điệu kiên định tranh thủ cho mình:“Phải khiến tôi vui vẻ.”
Thư Ngạn cười nhẹ, cúi xuống hôn môi hắn, âm thanh ôn nhu vừa mới bị lăn lộn nên hơi ách, đó là thành quả của việc rên rỉ nhỏ vụn lúc nãy. Y chỉ nói một chữ: “Ngoan.”
Sau vài phút chia xa hạ bộ, đồng tử Nhiếp Vân Thâm co lại nhìn Thư Ngạn thong thả đưa khí quan thâm nhập vào ——
Hắn trụy lạc trong giấc mơ mê huyễn, nhìn thấy cơ hàm căng chặt, tạo hình trần trụi nửa người hoàn mỹ, cơ bắp eo bụng kích động phập phồng gian, mang theo nhiệt huyết mà làm hắn thần hồn điên đảo.
Sau hai lần Nhiếp Vân Thâm hãy còn ý do vị tẫn, nhưng lại bị người khác mạnh mẽ trấn áp. Khóe mắt Thư Ngạn hồng hồng, trong đó có loại cứng rắn không cho phép cưỡng lại, tay vừa chặn hắn vừa dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành: “Ngày mai phải đi làm.”
Nhiếp Vân Thâm rối rắm vài giây rồi mới chịu lạnh mặt nằm yên, ba phần mỏi mệt bảy phần không cam lòng mà kéo Thư Ngạn vào lòng giở trò, mà người kia lại dung túng hành vi ăn bớt này của hắn, cả người thả lỏng cho hắn tùy ý thị oai. Nhiếp Vân Thâm lười biếng lẩm bẩm bên tai y: “Anh Ngạn à ——”
Y theo tiếng: “Ừ”
Nhiếp Vân Thâm kéo dài giọng: “Cậu không thoải mái lắm, có phải không——”
Thư Ngạn nâng mi xem thần tình hắn rồi mới giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt cứng ngắc này, nghiêm túc mà nói: “Không thể diễn tả bằng lời.”
“Dẹp đi.” Nhiếp Vân Thâm chôn mặt vào hõm vai y dùng sức cọ cọ. “Đừng thảo luận mấy vấn đề tinh thần cực khoái như vậy nữa.”
Thư Ngạn im lặng, dần dần an tĩnh nghe trong nhà chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng hô hấp và tiếng tim đập nặng nề. Lúc y nghĩ Nhiếp Vân Thâm đã ngủ rồi thì người này bỗng nhiên hàm hồ mở miệng: “Về sau cậu lại đến đây đi.” Thư Ngạn còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng thì hắn đã trở mình nằm sang một bên, nhắm mắt lại như đang nói sảng mà rầm rì:”Chắc chắn ở trên giường cậu sẽ không tính toán thiệt hơn làm tôi đau lòng đúng không……”
Nói xong câu này hơi thở của hắn hơi thở dần dần nhẹ nhàng chậm chạp, lần này là ngủ thật rồi.
Thư Ngạn duỗi tay tắt đèn đi, nhìn chằm chằm gương mặt này trong chốc lát rồi mới nhích lại gần hôn lên cái môi thanh đạm ấy.
“Tôi yêu cậu.”
【 Xong phiên ngoại một 】