Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu đối phương nói gì.
"Không phải cùng nhau che ô trở về sao?"
"Cũng đâu phải chỉ cách mấy bước chân."
"Không có xe, cậu muốn chen chúc trên tàu điện ngầm à?"
Diêu Lương nhướng mày hỏi Trương Dịch Văn, Trương Dịch Văn lúc này mới phản ứng.
Trương Dịch Văn mặc âu phục, nhìn thoáng qua cũng biết là rất đắt tiền, được ủi thẳng thớm không còn chút nếp nhăn, có thể đoán được chủ nhân là người ưa sạch sẽ gọn gàng.
Trương Dịch Văn do dự nhìn về phía lối vào tàu điện ngầm cách đó không xa. Dòng người đông đúc, trời còn mưa gió, người phía sau gấp lại ô, quần áo người phía trước cũng ít nhiều bị lấm lem. Khung cảnh chật vật khiến khuôn mặt Trương Dịch Văn gần như hiện lên hai chữ kháng cự.
Nhìn phản ứng của Trương Dịch Văn, Diêu Lương rất buồn cười. Anh biết Trương Dịch Văn ghét nhất việc bản thân phải chật vật như vậy. Nếu nhất định phải chen chúc trên tàu điện ngầm, không biết Trương Dịch Văn sẽ suy sụp tới mức nào.
"Được rồi, đi thôi."
Lúc Diêu Lương định kêu Trương Dịch Văn gọi trợ lý trở lại, Trương Dịch Văn đã cầm lấy chiếc ô dài trên tay Diêu Lương, mở ô và bước vào trong mưa. Thấy Diêu Lương không đi theo, hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Diêu Lương.
"Cậu có ngốc không, có ô tô không ngồi lại đi tàu điện ngầm."
"Khi còn học phổ thông, chúng ta cũng từng che ô dưới mưa như vậy, sợ cái gì?"
Diêu Lương vẫn đứng trong mái hiên, hai người cách nhau một bức màn mưa. Người đứng trong mưa kia tràn đầy ý cười, miệng cười vô lại làm răng nanh lộ ra nhắc Diêu Lương về khung cảnh thời cấp ba năm ấy.
Đúng là con mẹ nó càng sống càng trẻ ra.
Diêu Lương bước nhanh đến bên Trương Dịch Văn. Hai người đàn ông cao lớn nép mình dưới một chiếc ô, cảnh tượng này thoạt nhìn có chút buồn cười. Dù sao cả hai đều trông giống như những tinh anh xã hội, theo lý thì không nên chật vật như thế.
Mưa rơi trên mặt đất tạo thành mấy vũng nước, khó mà tránh được. Hai người trái một bước phải một bước trong những vũng nước đó, bước chân cực kỳ ăn ý, nhưng ống quần và giày thì ướt sũng.
Cả hai bước nhanh chân, chẳng mấy chốc đã tới lối vào tàu điện ngầm. Lúc này Trương Dịch Văn gấp lại ô, mọi người đã đổ xô vào. Hai người họ như trôi nổi trong cơn lũ, bị ép đến mất phương hướng. Diêu Lương còn đang nghĩ cách lách ra khỏi đám đông, tay phải của anh đã bị một bàn tay quen thuộc nắm lấy, kéo về bên cạnh người nọ.
Chỉ qua hai, ba phút, người nọ đã dẫn Diêu Lương ra khỏi đám đông, tiến vào tàu điện ngầm.
Vừa vào tàu điện ngầm, hai người liền dựa vào cửa. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, Trương Dịch Văn phối hợp hắt xì mấy cái. Khi hai người nhìn nhau lần nữa, mắt Trương Dịch Văn đỏ hoe.
"Cái này không giống thời cấp ba."
Nghe Diêu Lương nói, Trương Dịch Văn vừa xì mũi vừa lẩm bẩm không có gì bất đồng.
"Được rồi, vẫn như cũ, giống nhau ở chỗ tuổi còn trẻ."
Nhìn người này mạnh miệng, Diêu Lương không nhịn được cười. Hơn nữa, vì đang ở trong tàu điện ngầm, tiếng nói chuyện không lớn, nghe có mấy phần cưng chiều.
Trương Dịch Văn nhìn nụ cười đã lâu không gặp trên gương mặt Diêu Lương, tự đáy lòng cảm thấy chỉ cần được thấy nó, dù bắt hắn dầm mưa hay chen chúc trên tàu điện ngầm bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng được.
Trong tàu điện ngầm vẫn còn rất nhiều người. Có lẽ do bầu không khí giữa hai người hiện giờ quá mức tốt đẹp, quá mức tự nhiên, Diêu Lương quên mất bọn họ vẫn đang nắm tay nhau. Anh nghe một vài tiếng thì thầm bên cạnh, vai chính dường như là chính mình. Diêu Lương theo bản năng nhìn sang, mấy người phụ nữ trung niên đang ghét bỏ nhìn bọn họ nắm tay, gần như ngay lập tức, Diêu Lương lạnh mặt, muốn buông tay Trương Dịch Văn.
Đương nhiên, Trương Dịch Văn cũng chú ý chuyện gì đang xảy ra, lợi dụng lúc tàu điện ngầm vừa dừng lại khiến mọi người đứng không vững, hắn kéo Diêu Lương đến trước mặt mình, ngăn cách tầm mắt ba hoa của nhóm phụ nữ kia. Trương Dịch Văn còn liếc nhìn cảnh cáo bọn họ, đám người đó lập tức thu hồi ánh mắt, đề tài lại trở về chuyện con cái ở nhà.
"Đừng quan tâm."
Một câu, đã hoàn toàn xoa dịu cảm xúc của Diêu Lương, những tức giận và bất bình không thể trút bỏ đều được Trương Dịch Văn giải quyết, giống như khi Trương Dịch Văn phát hiện ra chuyện của ba anh năm đó.
Người trước mặt luôn dùng vài câu nói để xoa dịu nội tâm bất an của Diêu Lương, mang đến cho ảnh cảm giác yên tâm như liều thuốc độc gây nghiện nhất trên đời, khiến người ta không cách nào thoát ra được.
Chỉ cần là Trương Dịch Văn, cho dù thế giới bên ngoài dùng ánh mắt như thế nào săm soi Diêu Lương, cũng không thành vấn đề. Bởi vì anh biết, Trương Dịch Văn sẽ ngăn chặn những ánh mắt độc ác đó. Có điều, ánh mắt dò xét của người thân khó mà tránh được, quay lại với nhau chỉ làm đau cả đôi bên.
Rõ ràng hiểu hết, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm giác muốn ở bên nhau. Diêu Lương cảm thấy mình như một tên trộm, đã trộm lấy thời gian hai tuần cuối cùng này cho cả hai.
Diêu Lương chủ động nắm tay Trương Dịch Văn, nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay khiến trái tim anh bình yên.
Nếu đã là khoảng thời gian sau cuối, Diêu Lương muốn tận hưởng cảm giác ở bên cạnh người đối diện trong giây phút này đây. Những chuyện khác, hai tuần sau hẳn nói.