Diêu Lương nhớ khi đó là khoảng 2010, năm khai mạc Hội chợ triển lãm Thế giới Thượng Hải và Đại hội thể thao châu Á tại Quảng Châu, lúc ấy Diêu Lương mới là sinh viên năm thứ hai, chính là thời thanh xuân phơi phới.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Diêu Lương và Trương Dịch Văn hoàn toàn không có liên hệ gì, chỉ nghe nói Trương Dịch Văn đang học ở Bắc Kinh, bộ mp3 vẫn do Diêu Lương cất giữ, nằm yên lặng trên bàn học.
Diêu Lương vẫn còn liên lạc với Vương Húc Thăng, Lưu Ninh và Trịnh Khải, họ cũng đang học ở Quảng Châu giống như anh, vì thế cũng thường gặp nhau.
Trương Dịch Văn có vẻ không hài lòng với việc tất cả bọn họ đều ở Quảng Châu, hắn cứ la hét nói mình bị bạn bè phản bội.
Khoảng cách giữa Bắc Kinh và Quảng Châu là 2120km, anh và Trương Dịch Văn cách nhau 2120km, và hơn 300 ngày thời gian.
Trong ba trăm ngày này, Diêu Lương cũng không thể nói là không có sóng gió gì, dù sao anh vốn là nam châm thu hút xui xẻo.
Người phụ nữ đến tìm Diêu Lương lúc nào cũng khóc sướt mướt, mực đen từ kẻ mắt trên mặt người phụ nữ chảy ra hòa vào dòng nước mắt, nếu ai nhìn thấy bà ta vào ban đêm, nhất định sẽ sợ hãi mà chạy trốn.
Nguyên nhân kết quả của sự việc đại khái có thể rút gọn thành một câu - người đàn ông yêu quý của người phụ nữ ấy phản bội bà ta, giống như cách bà ta đã phản bội cha của Diêu Lương.
Lý do phản bội cũng rất đơn giản, vì người phụ nữ bị sảy thai, người đàn ông kia không thể nào đối mặt với bà ta được nữa.
Người đàn ông đó thực ra không khác gì ba của Diêu Lương, dù trông ông ta hăng hái hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng về bản chất thì cả hai đều nhát gan như nhau.
Người phụ nữ này cũng thế.
Nhân loại thường tìm kiếm những đức tính trái ngược với mình trên người kẻ khác, để rồi khi nhận ra bản chất của họ thực chất chẳng khác gì nhau, họ quyết định rời đi, luôn là như vậy, chưa từng thay đổi.
Nếu người phụ nữ này không nhu nhược, làm sao có thể tìm đến Diêu Lương.
Diêu Lương không muốn gặp bà ta, nhưng bà nội anh cứng rắn nói không cần đuổi người đi, Diêu Lương không muốn gây gổ với bà nội, không thể làm gì khác hơn là cho phép người phụ nữ ấy thỉnh thoảng tới thăm.
Nhưng rồi một lần nữa, Trương Dịch Văn đã phá hỏng cuộc sống vốn dĩ không mấy yên bình của Diêu Lương.
Thật ra Trương Dịch Văn cũng không làm cái gì, chỉ cần hắn lộ mặt, lý trí mà Diêu Lương luôn cố chống đỡ sẽ sụp đổ, sai lầm này đến sai lầm khác cứ nối tiếp nhau.
Mùa đông năm ấy, Trương Dịch Văn từ Bắc Kinh tới Quảng Châu, vượt qua 2120 km và hơn 300 ngày xa cách, tới trước mặt Diêu Lương.
"Ồ Trương Dịch Văn, cậu đến đây sao không nói một tiếng, bọn tôi đi đón cậu."
"Được rồi, Vương Húc Thăng, trước mặt tôi cậu bày đặt khách khí cái gì."
Hai tên này cứ y như hồi cấp ba, người một câu ta một câu, không ai chịu nhường ai.
Diêu Lương ngồi đối diện Trương Dịch Văn, hơi nóng từ nồi lẩu lan ra trong không khí như dựng lên một bức tường giữa Diêu Lương và Trương Dịch Văn, Diêu Lương thực sự không thể nhìn rõ người nọ.
Hắn so với trước kia có gầy đi đôi chút, có lẽ do đồ ăn phương bắc không hợp khẩu vị, nhưng bóng dáng người đó lại càng sâu đậm hơn, Trương Dịch Văn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu lam đậm, nho nhã lịch sự hơn khi xưa rất nhiều.
Nhưng với bọn người Vương Húc Thăng, hắn vẫn là Trương Dịch Văn với bộ dạng vô lại trong dĩ vãng.
Cả đám buôn chuyện một lúc, chủ để liền bắt đầu chuyển sang việc tình cảm nam nữ.
"Nghe nói cậu có bạn gái rồi? Định khi nào dẫn tới ra mắt bọn tôi?"
"Cút."
Diêu Lương nghe xong thì trái tim chùng xuống, cảm xúc khó chịu nghẹn lại trong cổ họng.
Hơn một năm rồi, Diêu Lương tưởng rằng bản thân có thể dùng một năm này quên đi Trương Dịch Văn. Ai ngờ hôm nay vừa thấy người ta, Diêu Lương mới phát hiện hóa ra là anh tự lừa mình dối người, hơn nữa còn khắc sâu bóng hình người ấy trong trái tim.
Diêu Lương hùa theo đám người Vương Húc Thăng mở miệng trêu chọc mấy câu, miễn cưỡng cười cười. Anh uống cạn mấy chén rượu, xem như thời thiếu niên vô tri đó chỉ còn là chuyện xưa, tự mình quyết định bỏ lỡ thì tiếc nuối cái gì.
Diêu Lương mãi suy nghĩ miên man, đương nhiên không biết được có ánh mắt nhìn mình xuyên qua làn khói.
Đêm đó cả đám người đều uống say, ra khỏi quán đã gần mười hai giờ, bọn họ định tìm khách sạn, anh em lâu ngày gặp lại muốn ngủ chung một đêm.
Nào biết khách sạn thật khó tìm, hầu như nơi nào cũng kín chỗ. Chưa đâu vào đâu thì ba người Vương Húc Thăng, Lưu Ninh và Trịnh Khải đã đòi đi vệ sinh, còn muốn lập tức chạy đi, vừa hay Trương Dịch Văn và Diêu Lương cũng không vội, cả hai đứng chờ bên ngoài.
Diêu Lương nhớ rõ đêm đó rất lạnh.
Đứng bên ngoài nhà vệ sinh, từng đợt gió quét qua người bọn họ, khiến cả hai lạnh đến run rẩy.
Trương Dịch Văn không thể chịu được lạnh, thời tiết Quảng Châu đã rất kinh khủng, Diêu Lương không thể tưởng tượng được người này sống như thế nào trong thời tiết lạnh giá ở phương bắc.
"Dạo này thế nào?"
Gương mặt của Trương Dịch Văn nửa vùi trong chiếc khăn quàng cổ, hai tay hắn đút túi quần, chân giậm tại chỗ, dường như rất lạnh.
Diêu Lương cũng không khoa trương như vậy, anh đứng ở nơi đó, tay đút túi quần, lúc nói chuyện có thể thấy được hơi lạnh nhàn nhạt thoát ra khỏi miệng.
"Vẫn thế, còn cậu?"
Hai người tôi một câu anh một câu trò chuyện đôi chút, khí trời dường như cũng ấm hơn.
"Cái mp3 kia..."
Trương Dịch Văn dừng lại một lúc và không nói thêm gì nữa, nhưng đầu óc Diêu Lương lập tức hiện lên chiếc mp3 trên bàn học, trái tim anh như bị treo lên, chút lạnh lẽo còn sót lại trong nháy mắt quẩn quanh nơi thân thể.
"Hẳn là ở chỗ cậu."
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Trương Dịch Văn không hỏi Diêu Lương, mà là tự mình trần thuật.