Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 1: Ký ức về tuổi thơ cơ cực



Lê Bội San có một tuổi thơ cơ cực…

Từ nhỏ cô đã chứng kiến mẹ mình bị bố bạo hành vì bà không đẻ được con trai. Khi sinh ra em gái chưa kịp đầy tháng, mẹ đã bị bố lôi đầu ra đánh đập hằng ngày.

Bản thân là một đứa con nít, cô chỉ biết chạy lại ôm chân, xin ông hãy tha cho mẹ mình.

"Bố ơi, con xin bố mà… đừng đánh mẹ con nữa…"

Lời nói chưa dứt ông không nhân nhượng đánh luôn cả cô, từ đó mẹ khuyên cô khi thấy bà bị đánh nên trốn vào một góc sẽ không bị vạ lây.

Cứ như vậy mẹ chịu đựng nhục nhã ở căn nhà này cho đến khi em gái cô tròn một tuổi, sau khi làm giấy khai sinh cho em xong cô thấy bố dẫn một người phụ nữ xinh đẹp về nhà.

Bà nội không mắng bố mà còn đứng ra bênh vực ông, bà chỉ tay thẳng vào mặt mẹ sỉ vả:

"Mày không đẻ được con trai thì thằng Tuấn nó cưới vợ hai, không chịu nỗi nhục nhã thì ôm hai đứa vịt trời này cút khỏi nhà họ Lê."

Lúc đó cô còn rất nhỏ không biết được câu nói "vịt trời" của bà nội là như thế nào, nhưng bản thân cũng thầm khẳng định câu đó để chửi chứ chẳng phải khen.

Dường như mẹ chỉ đợi câu nói đó thốt ra, bà không luyến tiếc cầu xin ở lại mà cứng rắn thu dọn đồ đạc đưa hai đứa cô rời khỏi nhà họ Lê.

"San ơi, con đừng buồn mẹ nhé. Mẹ sẽ cố gắng cho con một cuộc sống sung túc như bao người…" Bà xoa đầu rồi ôm cô khóc thút thít, hai tay mẹ ôm lấy cô và em Linh nói tiếp: "Chỉ là thiếu đi một người cha… con hiểu cho mẹ nhé."

Lúc này cô năm tuổi cũng hiểu được buồn và vui là như thế nào, thấy mẹ khóc tủi thân cô liền biết bà đã chịu cực khổ nhiều rồi.

"Mẹ đừng khóc… bé San sẽ làm bờ vai vững chắc cho mẹ dựa vào."



"Một đứa trẻ ít nói hiểu chuyện."



Đó là câu nói thường ngày cô hay nghe từ những bà hàng xóm, bản thân vì thấy mẹ buồn nên tự đề nghị thích làm con trai.

Thật ra cô cũng thích được mặc váy tung tăng như bao người, nhưng mẹ bây giờ cần một bờ vai vững chắc hơn là một đứa con gái yếu đuối như cô.

"Mẹ ơi, con muốn làm con trai."

Sau câu nói đó, mẹ đã lên xã đổi giới tính trong khai sinh cô thành nam và thay đổi toàn diện hình thức bên ngoài.

Mẹ không chút do dự làm việc đó khiến bản thân cô hoài nghi có phải bà cũng thích con trai.



Cuối cùng cô cũng được vào lớp một, lúc này mẹ vẫn chưa có tiền nên cho cô học một ngôi trường cũ kỹ.

Sau khi lên cấp hai mẹ làm ăn khấm khá nên chuyển cô đến trường học có điều kiện hơn, cùng lúc đó bản thân cô nhận ra rằng mình có thích một người con trai.

"Lê Bội San, tên giống con gái thế nhỉ." Bạn học cấp hai ai cũng thắc mắc tại sao tên cô như vậy.

"Bố mẹ người ta thích thì đặt thôi. Bọn mày bớt đi săm soi người khác hộ tao."

Vì câu nói bênh vực đó mà cô có thêm một người bạn thân ở hồi cấp hai, về sau cô mới nhận ra mình đã thầm thích cậu ấy từ khi nào không biết.

Nhưng cô hiện tại đang làm một đứa con trai, nếu nói ra có khả năng sẽ mất đi người bạn thân duy nhất này.

Vì vậy cô quyết định giấu tình cảm ở trong lòng cho đến cuối cấp ba, mẹ làm ăn đổ nợ khiến cho tinh thần của cô suy sụp.

Khi ghi nguyện vọng cô chọn đại một trường nào đó, bản thân cũng không có ý định học tiếp nên chẳng cần lựa chọn trường làm gì cho tốn thời gian.

"Cậu muốn thi vào trường nào?"



Cô muốn biết Luân thi vào trường nào, nhìn dòng nguyện vọng đầu tiên của cậu ta khiến cho tâm trạng cô càng trở nên tồi tệ.

"Tớ thi vào trường công an."

'Công an sao?' Xuất thân hiện tại đã khó tiếp xúc lắm rồi, nếu cậu ấy thành công thi vào trường công an thì cô một phần trăm cơ hội cũng không có.

"San, cậu tính thi vào trường nào?" Luân giật lấy tờ giấy trên tay cô lên coi, chân mày cậu ta nhướn lên tỏ vẻ khó hiểu.

"Sao cậu lại thi vào trường này? Theo tớ biết cậu đâu có thích nó."

"Tớ không học nữa…" Cô nhìn thẳng vào mắt Luân có chút luyến tiếc tình bạn này.

"Sao vậy San?" Luân khá bất ngờ với lời nói vừa rồi của cô, vì cậu biết San học cũng gọi là khá giỏi.

"Chỉ là không thích nữa thôi." Câu trả lời ngắn gọn đến nổi bản thân cô cũng thấy nó hơi kì.

"San?"

Luân không biết nên nói gì thêm vì suốt bảy năm nay San chính là ít nói như vậy.

"Hy vọng sau này chúng ta vẫn còn gặp lại." Tình bạn này Luân cũng thấy luyến tiếc, tuy San ít nói nhưng người bạn này cậu rất thích.

"Tùy duyên thôi." Câu nói thì tuyệt tình nhưng chỉ có cô biết trong lòng cô hiện tại đang nháo lên vì câu nói ấy của Luân.

"Được rồi, cố lên. Cho dù sau này chúng ta có làm gì đi nữa thì nhớ giữ liên lạc với nhau là được."

Nhìn ánh mắt hy vọng của Luân, cô thầm nghĩ về tương lai phía trước của mình mịt mù chông gai.

'Liệu tôi và cậu có thể sao...'

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv