Đi là một chuyện rất khó khăn, vì đau như múa trên lưỡi đao, và vì mỗi bước cô đi là một lần ôn lại sự thực cơ thể mình đã không còn toàn vẹn nữa.
“Núi đao biển lửa”, lúc nói từ này rất nhẹ nhàng thoải mái, nhiều người uống say đều nói “Anh có thể vì em lên núi đao xuống biển lửa”, lần nào Liễu Dung nhớ lại cũng dở khóc dở cười, vì không ai thật sự lên núi đao, nhưng cô thì không được, giờ đây cô bắt buộc phải lên.
Hồi cấp 3 có một bạn cùng trường đại học của cô về trường diễn giảng, kể về kinh nghiệm thực tế của mình. Anh đã tốt nghiệp 12 năm, lúc trước không thể học xong cấp 3 vì bị ung thư bạch huyết, có dạo không thể nào nuốt được, ngay cả nước bọt cũng phải hút vào.
Anh nói:
- Động tác nuốt nước bọt này, e là rất nhiều người đều làm nó trong vô thức, chỉ có tôi khi đó mới hiểu, có thể làm động tác đơn giản đến mức mọi người đều không chú ý này là hạnh phúc cỡ nào.
Chỉ có Liễu Dung hiểu, có thể làm động tác bước đi đơn giản đến mức nhiều người đều không chú ý này là hạnh phúc cỡ nào.
Thậm chí cô nghĩ, nếu không thể sống như một con người thì thà cô chết đi cho xong. Nhưng cô không thể chết, cô không cam tâm, cô hận thế giới này, cô vẫn chưa trả thù những bất công mà nó dành cho cô.
Lúc người ta đau khổ nhất luôn muốn tìm một thứ gì đó cụ thể để hận, cơn phẫn nộ có thể thăng hoa tiềm lực của một người, là cây cột chống vững chắc nhất. Liễu Dung theo bản năng muốn hận thứ gì đó, nhưng chung quanh không có gì để hận, mỗi lần thấy cha mẹ miễn cưỡng gượng cười, cô đều muốn khóc, thế là cô chỉ có thể phản xã hội.
Ngày nào cô cũng cúi đầu trong bệnh viện, di chuyển từng bước từng bước, không lên tiếng, hàm răng cắn chặt. Bây giờ cô đã hiểu tại sao những người rất đau khổ trên ti vi hoặc trên tạp chí được chụp lên đều cúi đầu, vì khi nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên mặt đất, lòng sẽ sinh ra cảm giác tê dại, giống như khổ nhất thời là khổ nhưng khổ cả đời thì không phải khổ vậy.
Con người nếu mang ý nghĩ “nhịn một chút thôi, chịu đựng rồi sẽ qua...” sẽ cảm thấy những bước đi này cực kỳ gian khổ, nhưng khi cảm thấy cuộc sống như thế sẽ kéo dài đến ngày cuối cuộc đời thì ngược lại sẽ trở nên bình tĩnh.
Đã như vậy rồi, còn có thể thế nào đây?
Có người nói đau đớn về tinh thần hơn xa đau đớn về thể xác, chẳng hạn như thất tình, chẳng hạn như cuộc đời bế tắc, đều có thể làm người ta sống không bằng chết, kỳ thực cách nói này đa phần đều không khách quan, vì phần lớn người thất tình thất nghiệp trên thế giới này hoặc bị ai đó tổn thương tâm hồn, đều chưa từng gãy chân, cho nên mới không thể cho ra một kết luận công bằng khách quan hơn.
Kỳ thực khi cơ thể đau đến một mức độ nhất định, đầu óc sẽ trống rỗng, mặc kệ tinh thần có đau hay không đau.
Liễu Dung xé toang mặt nạ giả của cô, sau khi lên đại học C, thỉnh thoảng ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình là người lạc quan vui vẻ giỏi giao tiếp, giờ đây, cô lại lần nữa biến thành cô bé hồi cấp 2 ngồi trong góc phòng, ngày ngày nghĩ nhiều nói ít.
Cô đọc rất nhiều sách, hoặc chơi mấy game không cần nhiều sức như rubik sudoku, người khác nói với cô một câu, cô nghĩ nửa ngày mới phản ứng được nên trả lời thế nào, cô không còn quan sát người khác từng giờ từng khắc nữa, đợi tích góp đủ sức thì lại mang đôi chân giả tập đi.
Nhất định phải tiếp tục đi, cô tự nhủ với bản thân như thế, chết cũng phải đi.
Cùng tự nhủ những lời như thế còn có Hồ Điệp. Năm nay cô trải qua mùa đông lạnh giá nhất, không có áo bành tô vừa đẹp vừa giữ ấm, không có vật dụng sưởi ấm, không có người thân bạn bè có thể khóc lóc kể lể, thậm chí không có một người yêu mặc kệ chân tình hay giả dối cười làm ấm tay cho cô, và không có tiền.
Đi tới thời khắc này, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, cô như người chỉ có chỗ đặt chân to cỡ lòng bàn tay giữa thành phố mà mọi cuộc sống trên thế giới dường như đều xảy ra ở đó, bắt đầu trông ngóng mùa xuân.
Sau khi tuyết tan, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Trên đời có ngàn vạn con đường, nhưng không biết tại sao, đường trước mặt cô đều là ngõ cụt, cô chạy đến Tam Lý Truân rất xa, muốn tìm một nơi để cô có thể biểu diễn sống tạm, nhưng chân cô đã chạy mòn mà chẳng ai muốn nhận cô.
Người khác đều khen cô xinh đẹp, vỗ tay cho cô trong KTV, khen cô hát hay, còn từng học khiêu vũ, nhưng đó đều là lúc chơi, đến khi cô thật tin lời họ, đến tìm họ, muốn dùng gương mặt và giọng ca để sinh sống, cô mới nhận ra họ đều nói dối.
Cô mặt dày, nở nụ cười tự cho là rất đẹp đi gõ cửa từng quán bar, ngày đầu tiên căn bản chẳng gặp được ông chủ, ngày thứ hai có một chủ quán bar chịu gặp cô, ông lạnh nhạt nhìn cô:
- Chỗ chúng tôi không thiếu người diễn, cô biết diễn gì... Gì? Biết ca hát? Ha ha.
Có người nói hai chữ “ha ha” là ngầm có ý “mày là đồ ngu”, Hồ Điệp nghe tiếng cười khẩy đó, lòng lạnh đi phân nửa.
- Cô xem, ngoài đường nhiều gái xinh như thế, có mấy ai là không biết hát? Bọn gái ngồi sofa hộp đêm còn có thể ra đĩa hát kìa. Điều này hơi khó tưởng tượng chứ gì? Biết chơi nhạc cụ à... gì? Cô còn nói mình tốt nghiệp trường nghệ thuật mà không biết xấu hổ hả, không lấy ra được hai ba loại nhạc cụ... chậc chậc, cô bé, cô ý mà, đi chỗ khác xem đi, chỗ chúng tôi không thiếu người, thật sự không thiếu người.
Ngày thứ ba, người đón cô là một lão già, ánh mắt lão rất thô bỉ, nhìn người khác cứ như muốn lột sạch người ta ra, nói chuyện một hồi còn táy máy tay chân, sau khi bị Hồ Điệp hất ra thì lão cau mày, khinh thường:
- Đã đi bán mà còn đòi mặt mũi?
Hồ Điệp về liền khóc to một trận. Nhưng khóc cũng vô dụng, cô sờ túi, chỉ còn lại 15 tệ 4 xu.
Cô chạy ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt, ngồi xe buýt đến một công viên nhỏ, leo lên núi giả, quay về hồ nhân tạo thoang thoảng mùi hôi, lớn tiếng thét gào:
- Thanh xuân vạn tuế gì chứ, thanh xuân vạn tuế đều là giả! Thanh xuân tươi đẹp cũng là giả! Mái ngang váy trắng trong phim trong tiểu thuyết càng là giả! Mịa nó đâu ra nhiều hoàng tử cưỡi bạch mã vậy chứ? Chỉ có tinh anh giả, ông chú thật thôi, mà móa nó còn là hàng second-hand!
Cô bị gió đêm làm sặc, trong rừng nhỏ bên cạnh có tiếng sột soạt, một đôi tình nhân tay nắm tay chạy ra, nhìn Hồ Điệp như nhìn kẻ điên.
Hồ Điệp lập tức rống trở lại:
- Nhìn con mẹ mày chứ nhìn! Chưa thấy nửa đêm không ngủ lên cơn hả?!
Quả nhiên người ta chưa từng thấy, đôi tình nhân nhìn nhau, quyết định cách xa cô một chút___bệnh tâm thần giết người không bị phạt.
Hồ Điệp càng tủi thân hơn, cô ngồi xổm xuống, gào khóc:
- Bà ngoại không thương, cậu không yêu, có cha sinh, không có mẹ dưỡng thì thôi, không ai thích, không có chỗ yêu đương thì thôi, có thể đừng ngay cả tiền cũng không có không... mẹ nó, có thể đừng ngay cả tiền cũng không có không hả...
Một chiếc xe đạp tồi tàn dừng lại phía sau cô, một chàng trai khoảng 20 tuổi bước xuống xe, anh ta mặc quần jeans xanh và áo khoác lông cũ kỹ, cổ tay áo hơi bẩn, anh ta rụt cổ, run run trong gió lạnh, dè dặt nhìn Hồ Điệp.
Nhìn một lát, anh ta dựng xe ven đường, xoa xoa tay bước tới:
- Bạn học ơi...
- Anh mới bạn học, cả nhà anh mới bạn học, mịa nó mắt anh mọc trên chân à? Chưa từng thấy nhi đồng bỏ học hả?
Mắt Hồ Điệp đỏ như thỏ, hung dữ trừng đối phương.
- Ơ... cô, cô gái...
- Xí, anh tưởng anh là thiếu hiệp à?!
Chàng trai tội nghiệp nghẹn họng, không biết nói gì cho phải, Hồ Điệp hung dữ nhìn chằm chằm anh một lát, chợt nhớ ra mình vẫn chưa khóc xong, bèn vùi đầu gào khóc tiếp.
Cô cực kỳ tủi thân, cảm thấy cả thanh xuân của mình hóa ra cũng chỉ có 15 tệ 4 xu... ơ, không đúng, đi xe buýt hết 1 tệ, còn 14 tệ 4 xu.
Chàng trai mấp máy môi, căng thẳng xoa xoa tay vào người:
- Cô đừng khóc, mùa đông khô, khóc xong, mặt sẽ bị gió thổi nứt...
- Liên quan khỉ gì tới anh?
Hồ Điệp nói.
Chàng trai thở dài, đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi ngồi xổm xuống cách cô hai bước, lẳng lặng nghe những lời cô mắng câu được câu không.
Cô nói:
- Tôi chẳng có gì cả. Sao tôi lại chẳng có gì cả? Học hành không xong là không có đường sống khác sao? Không dựa vào đôi cẩu nam nữ sinh ra tôi thì tôi phải chết đói đầu đường xó chợ sao?
- Tôi cũng không có gì cả nè... đừng chửi cha mẹ.
- Tôi lớn tới chừng này, tướng tá cũng đâu xấu hơn ai, đầu óc không thông minh nhưng cũng đâu bị nhược trí, tôi có tay có chân mà tự nuôi sống bản thân khó đến vậy sao?
-...Đâu khó.
Hồ Điệp trừng anh ta.
- Ơ... được rồi, đúng là hơi khó.
- Tôi nghĩ không thông.
- Khó khăn rồi sẽ qua.
Hồ Điệp vụt đứng dậy, sải bước về trước hai bước, đứng cạnh hồ nhân tạo, u ám nói:
- Tôi cứ nghĩ không thông, nghĩ không thông.
Chàng trai cũng vội đứng dậy theo cô, nơm nớp lo sợ:
- Cô... cô muốn làm gì?
Hồ Điệp không trả lời, nhìn sóng gợn lăn tăn trong hồ dưới cơn gió nhẹ, bên trên là ánh sao vụn vỡ, và từng đợt mùi hôi phả vào mặt. Cô uất ức nghĩ, mình ngay cả nhảy xuống hồ cũng không được, chỗ này thúi quá, chết đuối không có gì ghê gớm nhưng bị hun thúi chết thì quá khổ rồi.
Cuối cùng Hồ Điệp được người qua đường bèo nước gặp nhau ấy khuyên trở về, không cần đi xe buýt, tiết kiệm được 1 tệ, chàng trai cưỡi xe đạp đưa cô về nơi ở:
- Cô nghĩ thoáng chút đi, cô xem tôi này, nhà tôi ở dưới quê, tôi lên đi học phải làm thêm bốn công việc, mỗi tháng kiếm chưa tới 3000 tệ mà phải gửi về cho nhà hết 2800. Tôi chưa bao giờ ăn cơm căn tin, toàn là ăn cơm nguội chan nước với dưa muối, vẫn sống như thường đấy thôi.
Hồ Điệp lau nước mắt.
Chàng trai nói:
- Được rồi, đi thôi, muộn lắm rồi, tôi cũng đi đây.
Anh đẩy xe rời đi, Hồ Điệp không dằn được hô lên:
- Nè, anh tên gì?
Chàng trai quay đầu lại, cong môi cười, đưa tay không đúng chuẩn:
- Tên tôi là Khăn Quàng Đỏ.