Liễu Dung trở thành nhân viên thiết kế của công ty Lương Túc, một bạn học của Lương Túc cười ha hả đùa rằng muốn để cô vào tổ kỹ thuật, chờ tương lai công ty phát triển vùn vụt sẽ để lại cho cô vị trí ủy viên quản trị danh dự, đến lúc đó cô có thể quanh năm suốt tháng không làm gì cả, ngồi nhà ăn lãi.
Đương nhiên___mục tiêu hùng vĩ mà tốt đẹp này không thực hiện được, vì Liễu Dung còn chưa kịp lên làm ủy viên quản trị danh dự thì công ty của họ đã thất bại__chuyện này để nói sau.
Ngày Liễu Dung rời nhà chuẩn bị về trường, đúng lúc cha mẹ cô đều đi làm, không ai tiễn cô, cô vốn cũng không để ý, dù sao cũng là một mình cô thiên sơn vạn thủy xách một đống va ly lăn về thì hiển nhiên cũng có thể một mình cô thiên sơn vạn thủy ôm một đống va ly lăn đi.
Nhưng khi cô khóa cửa, hơi vất vả đeo túi laptop, xách va ly to xuống lầu thì phát hiện chỗ khúc quanh có một chiếc xe second-hand nhìn quen mắt. Lương Túc dựa cửa xe, thấy cô ra thì vội bước lên đón, giúp cô xách va ly nhét vào cốp sau:
- Anh đoán giờ này em sẽ ra, đi thôi, anh tiễn em.
Liễu Dung tay không theo anh lên xe, khó hiểu hỏi:
- Sao anh biết hôm nay em đi?
Lương Túc vừa khởi động xe vừa nói:
- Ngày mai em báo danh mà, đi tàu hỏa hôm nay thì đúng ngày mai đến__anh đoán em không rề rà tới ngày cuối cùng sẽ không đi.
Anh nói như lẽ đương nhiên, Liễu Dung chợt có chút không cam tâm, cố ý hỏi:
- Vậy nếu em đi máy bay thì sao?
Lương Túc cười:
- Dẹp đi, sân bay ở ngoài thành phố, xa như vậy mà em lại xách nhiều đồ như vậy, ai đưa em đi___đúng rồi, trong cốp xe có vài món đặc sản, chắc chắn em không thấy nó tốt, có điều kỳ nghỉ đầu tiên ở đại học luôn phải đem lên chút đồ gì đó cho bạn cùng phòng và bạn học nếm thử.
Liễu Dung á khẩu chốc lát:
- Em... em mua rồi...
Lương Túc gật đầu:
- Anh có thấy, em mua trong siêu thị đúng không, nói em nghe nè, cái đó không chính tông đâu, cái của anh là nhờ bạn mang cho đó, bảo đảm chuẩn mùi chuẩn vị__trong túi cũng có ít đồ ăn, đi đường lâu như vậy, em lấy ăn giải buồn, đồ trên tàu hỏa vừa đắt vừa khó ăn, em đừng phí tiền để chịu tội.
Liễu Dung trầm mặc một lát:
-...Cha Lương.
Lương Túc thò một tay ra đánh vào sau gáy cô một cái.
“Đi hóng gió” mà Lương Túc nói vô cùng có trọng lượng, anh lái xe rất đàng hoàng, ổn định, tốc độ hơi chậm, như một ông cụ non, thậm chí còn hơi cẩn thận từng li từng tí___còn cẩn thận hơn cả lần hồi bọn Liễu Dung học cấp 2 xúi anh lái xe người lớn đi.
Trong xe bật một đĩa hát cũ, giọng ca tinh tế và tiếng đàn hòa vào nhau, Lương Túc nghẹn hồi lâu, có một câu muốn nói mà lòng vòng trong cổ mấy vòng, lúc ra ngoài thì biến chất:
- Anh nói nè, ở đại học C chắc không ít soái ca theo đuổi em nhỉ, sao, có ai chưa?
Liễu Dung sững sờ, quay đầu nhìn anh, không đoán được anh có ý gì, thế là cô vờ qua loa không để ý:
- Sản phẩm không đạt chuẩn, không ai nhận.
Lương Túc cười gượng:
- Sao có thể?
Liễu Dung nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cố ý nói:
- Anh đừng nói em, em là một phần trong số đông, đi ngoài đường chẳng ai ngoái lại nhìn, ngược lại Lương soái ca này, phía sau anh luôn có tiểu nữ sinh, đủ một trung đội luôn ý nhỉ?
Lương Túc tiếp tục cười gượng:
- Nói bậy bạ gì đó, anh nào có thời gian...
Liễu Dung dứt khoát ngắt lời anh:
- Được rồi, đừng giải thích, giải thích là lấp liếm, mà lấp liếm là khởi đầu của sai lầm.
Miệng Lương Túc hơi khô, anh liếm môi, trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Em vẫn nên... thận trọng thì hơn, cha mẹ em chỉ có một mình em là con, sau này em không thể ở lại bên đại học C kia được mà phải về, so với vừa tốt nghiệp liền chia tay thì thà...
Liễu Dung ngước đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mặt nghiêng của Lương Túc, hơi nghi hoặc:
- Em đâu có nói muốn phát triển bạn trai ở đại học C đâu.
Lương Túc cuối cùng phát hiện mình không còn lời nào để nói thì ngậm miệng. Lúc này Liễu Dung lại thả tiếp một quả bom nặng ký:
- Cha Lương à, anh lo cái gì vậy?
Tim Lương Túc đập càng lúc càng nhanh, mặt từ đỏ thành trắng rồi lại từ trắng thành xám, chớp nháy mấy lần, cuối cùng anh chỉ nói:
- Anh đã thành cha Lương rồi, lo cho con gái là chuyện trong bổn phận.
Liễu Dung liếc xéo, thầm nghĩ: “Xí__”
Ấy ơi, sao ấy không nghẹn chết ấy nhỉ?
Lại qua một lát, Lương Túc chợt không biết vô tình hay cố ý, thở dài:
- Một cô nhóc mà chạy đi xa như vậy làm gì không biết?
Anh vừa ra vẻ ông cụ non, Liễu Dung liền không nhịn được muốn chọc anh:
- Đó gọi là đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, anh đúng là nhà giàu quê mùa.
Lương Túc liếc cô, cảm giác cô nhóc này sắp vểnh đuôi lên trời rồi, anh không kìm được cong mắt cười:
- Em còn muốn chạy đâu nữa? Rời Trung Quốc xông ra châu Á, đi Zimbabwe?
Liễu Dung nghiêm túc nói:
- Thực ra có cơ hội em muốn đi Kenya một chuyến, xem khu lao động nghèo bên đó, rồi lại đi Tanzania xem tuyết ở Kilimanjaro___những người đi tình nguyện quốc tế bên tụi em ai về cũng cảm khái sâu sắc, còn viết cả văn chương ra nữa, làm em cũng rất muốn đi, đúng rồi, em còn muốn đi Afghanishtan, muốn đi Ấn Độ, muốn đi...
Lương Túc nghe khẩu vị của cô càng lúc càng lệch khỏi thẩm mỹ quan của người địa cầu thì hỏi:
- Người ta đều muốn đi du lịch 10 ngày châu Âu, 1 tuần Hawaii, còn em... quá dị hợm rồi.
Liễu Dung khoát tay:
- Châu Âu, nước Mỹ có khỉ gì hay mà đi? Nộp tiền lên máy bay, ngủ một giấc qua Thái Bình Dương, đến nơi liền đi chụp lung tung. Nơi người khác đều đi không thú vị, muốn mở mang kiến thức thì phải mở mang kiến thức mà người khác chưa biết, đi những nơi mà người khác chưa đi, vả lại tổ chức phi chính phủ là để phục vụ xã hội, tốt xấu gì cũng phải chịu khổ chịu mệt thì mới có giá trị.
Lương Túc vui vẻ:
- Bọn em cũng đừng mãi nghĩ đến người dân châu Phi, phía tây chúng ta còn nhiều người cực khổ chưa thoát khỏi thung lũng kìa.
Liễu Dung lập tức trở nên hưng phấn:
- Đúng đúng! Hè năm nay tụi em định tổ chức đoàn dạy học tình nguyện, đến vùng núi nghèo khó.
Lương Túc ngậm miệng, hồi lâu sau mới nói:
- Đi thật à...
- Đương nhiên đi thật, đang chuẩn bị nè.
Liễu Dung:
- Anh nghĩ xem, thế giới lớn như vậy, chúng ta cả ngày ở trong khoảnh nhỏ của mình, trường học hoặc công ty, lái chiếc xe cùi hoặc ngồi xe buýt chạy tới chạy lui, từ sáng đến tối đều bận rộn mấy chuyện đâu đâu, thế mà cảm thấy bản thân ghê gớm lắm, ngẩng đầu đội được trời, tối về đếm được sao, rất đáng sợ.
Lương Túc nhìn cô, không lên tiếng, Liễu Dung mở đài, thao thao bất tuyệt kể một lượt những nơi cô đã đi nửa năm qua, lúc này cô trông giống một cô nhóc hơn, mắt lấp lánh tỏa sáng, nói tới chỗ hưng phấn còn huơ tay múa chân, líu ra líu ríu không ngừng.
Những lời này bình thường cô chỉ lải nhải trong nhà__không thể nói với Lương Tuyết, Lương Tuyết không có tinh lực đó, không thể nói với Thường Lộ Vận, sợ nói làm cô ấy thấp thỏm trong lòng, ảnh hưởng việc thi đại học, càng không thể nói với Hồ Điệp, Hồ Điệp về phương diện này không có tiếng nói chung với cô, cô ấy còn có thể mở đôi mắt to ngây thơ truy hỏi:
- Người Ấn Độ và người châu Phi đều đen, họ có trai đẹp không?
Cô chỉ có thể nói với Lương Túc___tâm của ông chủ Lương lớn, có thể hiểu được ý của cô.
Đến ga tàu hỏa, Liễu Dung kéo va ly to đùng, vẫy tay từ xa với Lương Túc, rời đi không mang theo một áng mây trời. Anh nhìn theo bóng lưng cô dần đi xa hòa vào dòng người, chợt cảm thấy thời gian như dừng lại. Lòng anh bỗng chua xót âm ỉ đau___nháy mắt, họ đã không còn là những đứa trẻ cầm đá vừa đi vừa chơi nữa, thời gian thấm thoắt trôi nhanh, xuân đi hè đến, hồi ức lại tăng thêm một chút trong men rượu nhớ nhung, vẩy ra nơi trời cao biển rộng, đưa tay khó với.
“Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.” Lương Túc thầm đọc lại câu này, lái chiếc xe second-hand của anh về theo đường cũ.
Đã từng, anh dạy cô rằng cuộc sống là con đường đi tới trái tim, giờ đây, cô nói với anh, làm thế nào để con đường ấy càng đi càng rộng.