Tất cả mọi người lớp 11/7 đều có chung nhận thức: Cố Thanh Dương là thần nhân. Rất lâu sau khi Liễu Dung tốt nghiệp cấp 3, lúc nhớ về cậu, cô mới phát hiện Cố Thanh Dương còn lập ra một kỳ tích khác__chỉ cần thứ cậu muốn, không gì là cậu không có được.
Trường trung học số 1 có vài truyền thống, chẳng hạn như mỗi khối sẽ chọn ra một “lớp tiêu biểu”. Từ khi cờ nhà trường được trao đợt đầu cho lớp tiêu biểu khối 11, ngoại trừ được nở mày nở mặt mỗi khi có hoạt động ra thì có vài lợi ích tương đối thực tế, chẳng hạn như ở một số hạng mục sẽ được có thêm người ngoài danh sách.
Khi đến lớp tiêu biểu đợt mới, cô Bạch Ngọc đặc biệt tìm Cố Thanh Dương trò chuyện một lần, bảo cậu nghĩ cách động viên các bạn trong lớp, xem làm thế nào để giành được cờ tiêu biểu của trường. Ai ngờ cô Bạch Ngọc vừa tìm Cố Thanh Dương trò chuyện thì trong lớp lại xảy ra chuyện__có hai bạn đi học muộn bị thầy giám thị bắt được, trừ điểm ngay tại chỗ, việc này nếu là bình thường thì không tính là gì, nhưng vừa khéo lại đang thời điểm mấu chốt, Cố Thanh Dương lập tức thay đổi hình tượng lịch thiệp nho nhã không lớn tiếng với bất kỳ ai, ngày hôm đó cậu cưỡng chế chiếm dụng tiết tự học của lớp, lặng lẽ đứng lên bục giảng.
- Xin lỗi vì quấy rầy các bạn, xin các bạn dừng hết việc trên tay lại.
Câu nói này ở lớp 11/7 chỉ có cô Bạch Ngọc nói là có tác dụng, thầy Tiểu Trương nói còn chưa chắc được nể mặt. Lời cậu vừa dứt, trừ mấy học sinh khá hiền lành ngẩng đầu lên, về cơ bản ai cũng nhe răng cười với lớp trưởng Cố một cái rồi làm tiếp chuyện của mình.
Mặt Cố Thanh Dương không chút cảm xúc, giọng từ thấp đến cao lặp lại câu đó ba lần, cuối cùng gần như là gằn từng chữ.
Giọng cậu như loáng thoáng mang theo một áp lực không nói rõ, sau khi nói xong ba lần, hệt như thi triển một phép thuật, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu.
Cố Thanh Dương hắng giọng, nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay đã xảy ra một chuyện... khiến cô Bạch rất thất vọng, các bạn đều biết hiện đang là lúc nào, vào lúc này vậy mà có hai bạn khiến lớp mình bị trừ điểm.
Giọng cậu dừng lại, mím môi, thở dài, tiếng thở dài của cậu không cố làm ra vẻ giống người khác mà như thực phát ra từ tận đáy lòng, khiến người nghe run cả tâm can.
Cố Thanh Dương nói tiếp:
- Các bạn biết không? Cô Bạch vì để tranh vinh dự này cho lớp mình đã bỏ ra nhiều công sức thế nào, ôm nhiều hi vọng thế nào? Hôm nay... mình đến văn phòng cô, các bạn biết mình thấy gì trên tay cô không?
Cả lớp yên lặng như tờ.
Cố Thanh Dương cắn răng, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, hơi thở run khe khẽ, hồi lâu sau mới nói:
-...Là đốm đồi mồi, cô Bạch mới khoảng 40 tuổi mà tay đã có đốm đồi mồi... Các bạn, tụi mình đã cùng học tập cùng sinh hoạt với nhau hơn một năm, lẽ nào các bạn không có tình cảm gì với lớp này, với tập thể này sao?
Cậu lại dừng lại, Liễu Dung vốn đang cúi đầu chợt nghe có người nhỏ giọng bàn tán, cô ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Dương, lập tức bị chấn động___Cố Thanh Dương lại đỏ mắt, cậu cụp mắt, nói một câu “xin lỗi”, hình như muốn miễn cưỡng cười, nhưng mắt chớp chớp, nước mắt tràn mi.
Dãy bàn đầu có nữ sinh thực không đành lòng, đưa tới một gói khăn giấy, Cố Thanh Dương dường như muốn cười với cô ấy, nhưng khiến người ta cảm thấy khóe môi cậu ngang ra, làm thế nào cũng không cong nổi, thực vô cùng đau khổ.
Cậu nói:
- Mình chỉ muốn, mười năm sau, mọi người từ ngôi trường này tốt nghiệp ra ngoài, vào đại học, vào xã hội, khi nhớ về lớp, chúng ta có thể tự hào nói một cách lưu luyến rằng lớp cấp ba chúng ta thế nọ thế kia, rằng đó là ba năm đẹp nhất đời, được ở trong một đại gia đình tốt nhất. Mình chỉ muốn...
Cậu lại nghẹn ngào, Liễu Dung nhìn mà ruột gan se thắt.
Cố Thanh Dương cứ thế kích động tình cảm suốt một tiết, hơn một nửa nữ sinh trong lớp khóc theo cậu, hai bạn bị trừ điểm quả thực cảm thấy có lỗi với Đảng có lỗi với nhân dân có lỗi với xã hội đã giáo dục nhiều năm. Kết thúc tiết tự học, rất nhiều nam sinh đều qua vỗ vai Cố Thanh Dương, bầu không khí cả lớp thực là bi tráng.
Đến tiết tự học thứ hai, cô Bạch Ngọc qua phát vở bài tập, bị ánh mắt nóng bỏng sùng kính của bọn trẻ dọa suýt rụt chân về ngay cửa.
Liễu Dung lặng lẽ nhìn chằm chằm Cố Thanh Dương, cậu ngẩng đầu đúng lúc đối mắt với cô, Liễu Dung giật mình phát hiện, thần sắc bi phẫn trên mặt Cố Thanh Dương đã hoàn toàn biến mất, cậu cầm quyển sách che mặt, nháy mắt với cô, làm mặt quỷ, vô cùng ung dung vui vẻ.
Liễu Dung vừa xem “Liêu trai” xong, kinh hồn bạt vía quay đầu lại, thầm nghĩ... lớp trưởng Cố phải chăng là... hồ ly tinh?
Kết quả sự kiện kia chính là lớp 11/7 trở nên đoàn kết chưa từng có, cuối cùng giành được lá cờ xinh đẹp, Cố Thanh Dương đại diện lớp lên phát biểu trước toàn trường ở nghi thức nhận cờ, phong độ ngời ngời, nói năng lưu loát.
Nhưng... Liễu Dung vẫn cảm thấy cậu là con hồ ly tinh đực.
Sau kỳ thi giữa kỳ, hơi thở mùa đông dần dần áp sát, không biết bắt đầu tự bao giờ, trong lòng bọn trẻ thế hệ này, dường như các ngày lễ dương lịch như “lễ giáng sinh” “lễ tình nhân” càng đáng chúc mừng hơn các ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, cũng không biết bọn trẻ “a di đà Phật” và “vô lượng thọ Phật” hiểu thế nào về ý nghĩa sinh nhật chúa Jesus.
Bắt đầu khoảng hai ba ngày trước giáng sinh, nữ sinh lớp 11/7 với Thẩm Bạch Hề dẫn đầu khởi xướng một trận tranh đấu ngầm___giải lao buổi sáng, Thẩm Bạch Hề rụt rè ôm một bó hoa vào lớp học, thực là hoa đào má phấn chiếu hây hây. Rồi buổi chiều trước khi tan học, có học sinh lớp khác tặng Vương Bích Dao một hộp chocolate. Triệu Bân Bân lại càng trâu bò, trước đêm giáng sinh, cô ấy nhận được một hộp thủy tinh lớn đầy những ngôi sao gấp, nghe nói trong mỗi tờ giấy của từng ngôi sao viết mỗi câu khác nhau.
Không biết khởi nguồn từ nơi nào mà có lời đồn rằng tỏ tình với người mình thích vào mùa đông thì khả năng thành công sẽ cao hơn, thế là trong mùa đông giá lạnh, dưới áp lực nặng nề không được yêu sớm, khắp nơi ở trường trung học số 1 toát lên những bong bóng màu hồng có ép cũng không thể nào ép được.
Còn có một lời đồn giang hồ càng thất đức hơn, nói là gom đủ một xu tiền của 24 người không cùng họ để mua một quả táo giáng sinh là có thể đạt thành tâm nguyện trong lòng, các thương nhân lập tức nắm lấy cơ hội, bày sạp nhỏ trước cổng trường, chuyên bán “táo ước nguyện”, các bạn họ Trương Vương Lý Triệu xem như may mắn nhưng cả lớp 11/7 chỉ có mình Liễu Dung họ Liễu, thế là chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô bị các học sinh khác lớp vây đuổi, phải chạy tới siêu thị trường đổi tiền xu tới ba lần.
Đồng thời cô còn đụng phải “hồ ly tinh” Cố Thanh Dương trong siêu thị, cô vừa run rẩy lá gan vừa nặn ra nụ cười chào hỏi:
- Lớp trưởng cũng tới đổi tiền nhỉ?
Cố Thanh Dương nhìn cô, cười sâu xa, chợt hỏi:
- Cậu thích ăn kẹo không?
Người giỏi tự suy diễn như Liễu Dung lập tức lóe qua một phương trình trong đầu: “Thích ăn kẹo = nồng độ đường trong máu cao = chất thịt ngon”, cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Cố Thanh Dương cười tít mắt nói:
- Vậy à, sao mình thấy bên bàn học của cậu treo một bịch kẹo to, chắc vào học cũng lén ăn không ít nhỉ?
Nói xong, cậu còn cười rất yêu nghiệt với Liễu Dung, ôm tiền xu mới đổi rời đi, Liễu Dung nghĩ, quả nhiên là hồ ly tinh...
Tiếc rằng chuyện rầm rộ này Thường Lộ Vận không theo kịp, cô ấy bị một cơn virus cúm hạ gục, phải nghỉ học về nhà nghỉ ngơi suốt hai ngày, Liễu Dung thất đức hứng thú nhìn Hoàng Lỗi cứ thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống của Thường Lộ Vận, vò đầu bứt tai.
Tối hôm giáng sinh, lúc Triệu Bân Bân tới đã hỏi Liễu Dung một câu:
- Tối nay cậu đi đâu, về thẳng nhà à?
Liễu Dung cố ý lớn tiếng nói:
- Mình định đến nhà Thường Lộ Vận xem sao.
Thế là Hoàng Lỗi nhanh chóng quay đầu lại, nhân lúc không ai chú ý, lén lút như gián điệp rút trong cặp ra một quyển vở ghi chép__bình thường các cô hay nói nam sinh này ẻo lả, kỳ thực Hoàng Lỗi chỉ là quá gọn gàng ngăn nắp so với những nam sinh khác mà thôi, bởi vậy vở ghi chép của cậu là quyển vở đầy đủ nhất, chữ viết xinh đẹp nhất lớp.
Hoàng Lỗi nhỏ giọng hỏi:
- Cậu đến nhà loud speaker hả?
Liễu Dung lườm cậu, khinh thường:
- Cậu biết nói tiếng người không?
Hoàng Lỗi không để ý, lén lút như trộm nhét quyển vở ghi chép cho Liễu Dung:
- Đưa cái này cho cô ấy.
Sau đó không đợi Liễu Dung lên tiếng, cậu đã nhanh chóng xoay người đi, lát sau lại nhanh chóng xoay xuống, hệt như cái bông vụ to:
- Đừng nói là mình đưa, tuyệt đối đừng nói là mình đưa.
Liễu Dung chớp chớp mắt ngây ngốc, hỏi ngược lại:
- Vậy cũng đâu thể nói là mình đưa, trước giờ người địa cầu đều biết mình không viết vở ghi chép, thứ mình viết chính mình còn xem không hiểu nữa là.
Không nhìn ra được gì từ mặt Hoàng Lỗi, nhưng tai nhọn của cậu đỏ lên, ấp a ấp úng:
- Dù... dù sao cậu muốn nói thế nào thì nói, đừng nói mình đưa là được.
Cậu cố ý nghênh ngang khoát tay:
- Bằng không người khác sẽ tưởng là mình cố tình nịnh nọt cô ấy, mình... mình nịnh cô ấy làm gì...
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Dung, cuối cùng không nói nổi nữa, cầm cặp chạy đi.
Liễu Dung thở dài, cất vở ghi chép vào, càng lúc càng cảm thấy lễ giáng sinh này thực hường phấn đến kỳ lạ, lúc này, Cố Thanh Dương đeo cặp sách đi ngang bên cạnh, duỗi ngón tay gõ gõ bàn cô, Liễu Dung ngẩng đầu, thấy cậu cười như hồ ly, sau đó lấy trong túi ra một bịch kẹo nhập khẩu được bao gói lại, đặt lên bàn cô, không nói gì cả, rời đi.
Liễu Dung ngây người như tượng, hồi lâu mới phản ứng được, nhanh chóng cất bịch kẹo kia vào cặp, dáo dác nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới rời đi như bán thân bất toại.
Cô không biết, ở bên ngoài nửa thành phố, Lương Túc đang ngẫm nghĩ về “lễ giáng sinh”.
Đúng lúc anh không có tiết, đang trông tiệm chi nhánh, hôm nay buôn bán vô cùng đắt đỏ, người lui tới đều là những đôi tình nhân, thậm chí có không ít người là bạn học của anh. Ông chủ Lương tay cầm cây viết, vừa cười tít mắt chỉ huy nhân viên lăng xăng bên này bên nọ vừa nghĩ: từ bao giờ... lại có cái truyền thống này cơ chứ?
Lễ giáng sinh?
Anh lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, ánh mắt dừng lại trên chữ “Liễu Dung”, sau đó trực tiếp gọi cho Lương Tuyết, nói thẳng:
- Hỏi em cái này, con gái cỡ tuổi tụi em thường thích quà gì?
Lương Tuyết trầm mặc chốc lát, nói:
- Anh hỏi em? Tặng em con dao bấm đi.
Lương Túc trực tiếp cúp điện thoại, nói với nhân viên một tiếng rồi chạy sang tiệm quà lưu niệm đối diện, chọn tới chọn lui, mấy thứ đồ yêu thích của con gái thực muốn chói mù mắt anh, cuối cùng anh chọn được một cái nón và khăn quàng cổ có tai thỏ, vừa định mua thì điện thoại vang lên.
Lương Túc nhìn, là em trai của huynh đệ Trương Tề đến nay chưa tỉnh lại, Trương Tần, thế là anh vội vàng bắt máy.
Trương Tần bên kia nức nở:
- A lô... Anh Lương, anh có thể ra ngoài một chút không? Em thật không biết tìm ai...
Lương Túc không còn quan tâm đến chuyện mua mũ và khăn quàng cổ gì nữa, vội vội vàng vàng bước ra:
- Sao thế? Không có chuyện gì, đừng hoảng, em từ từ nói.
Trương Tần:
- Mẹ em sáng sớm nay ra ngoài bày hàng, đến giờ vẫn chưa về, mẹ không có điện thoại, em, em... tìm không được mẹ, lúc nãy hỏi mấy dì bán hàng, họ nói hôm nay quản lý đô thị kiểm tra đột xuất, mẹ em bị họ đưa đi rồi, làm sao bây giờ, anh Lương... làm sao bây giờ anh Lương?
Đầu Lương Túc nổ ầm, dặn Trương Tần hai câu rồi chạy về tiệm mình dặn dò một tiếng, xong lấy áo khoác chạy đi, chạy được hai bước thì như nhớ ra gì đó, quay lại tiệm gom hết tiền mặt bán được hôm nay nhét vào người.
Cùng với màn đêm buông xuống nơi thành phố, tuyết bắt đầu rơi.
Những đứa trẻ mặc áo bông dày, xách mấy món quà nhỏ xinh có lẽ không biết, kỳ thực đêm giáng sinh cũng rất lạnh.