Thường Lộ Vận mở cửa vách ngăn phòng vệ sinh thì thấy Liễu Dung đưa lưng về phía bồn rửa tay, thần sắc phức tạp đang chờ cô.
Bước chân cô khựng lại, im lặng đi tới bồn rửa tay súc miệng rửa mặt, vùi đầu thật thấp, sau đó cô nghe Liễu Dung ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Có phải cậu... ăn đau bụng không? Đau dạ dày à? Hay mình theo cậu đến phòng y tế xin thuốc đau dạ dày nhé?
Nước máy chảy ào ào, Thường Lộ Vận không lên tiếng, Liễu Dung cũng trở nên trầm mặc.
Hồi lâu sau, Thường Lộ Vận mới lạnh lùng cười:
- Không phải cậu cho rằng chỉ có mình mình làm vậy chứ? Kỷ lục cao nhất của Vương Bích Dao là bốn ngày rưỡi chỉ uống nước không ăn hột cơm nào, khi cực đói sẽ dí tàn thuốc vào người cho bỏng, Triệu Bân Bân ăn cơm tối uống nước ngọt, mua bánh kem, ăn đồ chiên, nói với người khác là cô ấy có thể chất ăn cỡ nào cũng không mập, kỳ thực bí quyết “ăn cỡ nào cũng không mập” của cô ấy chính là ăn bao nhiêu ói bấy nhiêu, họ đều như vậy, tại sao mình không thể? Mình từng thấy Hồ Điệp biến thành như vậy, mình hiểu cô ấy, nếu có thể khiến mình trở nên gầy, trở nên xinh đẹp, thì chết cũng đáng...
Liễu Dung vẫn lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, giọng Thường Lộ Vận từ từ hạ xuống, giọt nước chảy xuôi theo khuôn mặt, không biết là nước máy hay nước mắt, sau đó cô nghẹn ngào hỏi Liễu Dung:
- Có phải cậu cảm thấy mình rất tởm không? Mình cũng cảm thấy mình tởm lắm, nhưng mình chỉ mập thôi mà... Lẽ nào mình mập thì phải kém hơn người khác một bậc sao? Mình học tốt cũng không được sao...
Liễu Dung nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Thường Lộ Vận, tóc Thường Lộ Vận rất đẹp, đen nhánh óng ả, không chẻ ngọn, sờ hơi mát lạnh, chỉ ấm ở chỗ gần da đầu, cảm giác rất tốt, không như tóc của cô, vừa vàng vừa khô, Lương Túc luôn gọi cô là cô nhóc.
Rất lâu rất lâu về trước, con người cũng như động vật, sống trong chuỗi sinh vật giữa rừng cây khắc nghiệt, sáng mở mắt là phải chạy, để kiếm ăn, để không trở thành thức ăn của động vật khác. Ăn để duy trì sinh mạng luôn là một quá trình có thể mang đến cho người ta niềm vui cực lớn, là hạt nhân quan trọng trong hoạt động sống.
Nhưng giờ đây, những cô gái này lại muốn ói ra hết những gì đã ăn____
Đây là lỗi của nhân loại? Lỗi của những cô gái này? Hay bệnh trạng của toàn xã hội?
May mắn là, sau ngày bị Liễu Dung vạch trần, Thường Lộ Vận không còn làm loại chuyện ngu ngốc đó nữa, nhưng chiến tranh lạnh giữa cô ấy và Hoàng Lỗi chính thức bắt đầu, Hoàng Lỗi hình như nỗ lực tốt với cô ấy hơn, nhưng bất luận cậu mở miệng khiêu khích hay bắt chuyện đàng hoàng, Thường Lộ Vận đều không hề phản ứng cậu nữa.
Lớp 10/7 lúc này lại xảy ra một việc lớn___Triệu Bân Bân tham gia cuộc thi người dẫn chương trình của thanh thiếu niên toàn quốc, ban đầu cô ấy lặng lẽ tham gia, sau đó cô ấy vào chung kết, chuyện này bỗng trở thành tin tức lớn ở trường, được hiệu trưởng gọi tên tuyên dương trong nghi thức chào cờ sáng thứ hai.
Đầu tiên là không thấy cô ấy trong tiết tự học, cô ấy phải đi tiếp nhận đủ loại huấn luyện___kế đó tin tức tốt không ngừng truyền tới, Triệu Bân Bân vào top 20, Triệu Bân Bân vào top 10...
Liễu Dung bắt đầu cảm thấy nhàm chán vô vị, tựa như đối thủ cạnh tranh theo sát mình từ trước đến nay chợt bỏ lại một câu “đẳng cấp này quá thấp, mình không chơi với cậu nữa” rồi vỗ mông bỏ đi____phải, người ta đã vào chung kết, cuối cùng bất kể đứng hạng mấy cũng có thể ló mặt đứng trên sân khấu, một cái nhất lớp tồi tàn có gì hay mà tranh?
Đẳng cấp thú vị quá thấp.
Đôi lúc sáng dậy cô cũng sẽ soi gương trong nhà vệ sinh, cô nhóc mắt híp mở không lên trong gương vừa nhìn chính là dậy thì không thành công, nếu nói Thường Lộ Vận là chỗ cần cảm giác xương thì có thịt, vậy cô là chỗ cần có thịt lại có cảm giác xương____Lúc mới bắt đầu học kỳ, sáng cô không dậy nổi, chê tóc phiền phức bèn cắt ngắn, kết quả là ngày đó khi cô mặc đồng phục học sinh, đeo túi nghiêng nghiêng, lờ đờ cố nắm lấy vòng treo trên xe buýt thì có một cụ ông ở sau lưng gọi:
- Cháu trai, bên kia có chỗ ngồi kìa, mau ngồi đi.
Gọi hồi lâu, Liễu Dung mới phản ứng được có lẽ là đang gọi mình, bèn quay đầu lại, cô và cụ ông nhìn nhau, đại khái là khí đen bốc lên sau lưng cô quá rõ, ông cụ bình tĩnh xoay đầu, bình tĩnh rời sân khấu.
Ông mới là cháu trai, cả nhà ông đều là cháu trai___thế là Liễu Dung kiên định đưa ra quyết định, phải để tóc dài lần nữa, chết cũng phải để tóc dài!
Nhìn cô nhóc trong gương mày nhỏ mắt nhỏ, còn mang dáng dấp trẻ con, cô thực cảm thấy mình trông hệt Lô Sài Bổng (1), mặc đồng phục học sinh bên ngoài váy là để giải thích cho quảng đại quần chúng nhân dân hiểu thế nào là “cô gái củi khô”.
(1) Lô Sài Bổng: một hình tượng nhân vật trong tác phẩm “Enslaved Worker” của Hà Diễn, hình dung một cô gái công nhân nô lệ (nô lệ trong lốt công nhân) khoảng 15 16 tuổi, vì tay chân gầy đét như lau sậy nên được mọi người gọi là Lô Sài Bổng (lô nghĩa là lau sậy).
So với Triệu Bân Bân mặt như quả táo, nụ cười tinh khôi tiêu chuẩn, khí chất tự nhiên hào phóng thì sao? Liễu Dung vừa nghĩ tới Triệu Bân Bân liền cảm thấy như xì hơi, tức giận nghĩ, tướng mạo giống tám vạn người mà còn soi gương, không sợ gương chiếu cho méo xẹo à, bèn căm phẫn xoay người rời đi.
Liễu Dung và Lương Tuyết bình thường tuy đều rất bận học nhưng họ đều rất thích tiệm của Lương Túc nên luôn dành ra ít thời gian chạy đến giúp việc trong tiệm. Trường của Hồ Điệp theo kiểu khép kín toàn bộ, chỉ có kỳ nghỉ được ra ngoài mới tới, Thường Lộ Vận cũng không tới, dù bất đắc dĩ tìm Lương Tuyết chơi cũng sẽ tự mang theo nước uống___đồ ngọt với cô ấy bây giờ chẳng khác nào ma túy.
Lương Túc một mình kiêm mấy chức vụ “ông chủ tiệm” “thí sinh chuẩn bị thi đại học” và “Lương đại ca côn đồ” bận tới mức không biết làm sao mới tốt, trên quầy một bên là sổ sách một bên là “bài thi đại học toàn quốc”, rất nhiều năm sau Liễu Dung vẫn khắc sâu ấn tượng với những bộ bài thi kia____quá biến thái, độ dài quả thực cứ như thánh chỉ.
Cô vốn dĩ đến đây để hưởng thụ hơi thở rừng cây như truyện cổ tích trong tiệm, ban đầu nếu Lương Túc bận quá mà Lương Tuyết không có trong tiệm thì cô sẽ giúp bưng bê một ít, Lương Túc thấy ngại nên mời cô uống trà sữa miễn phí, sau đó thời gian dài thì không còn ngại ngùng gì ráo, thường xuyên há mồm ra là “Liễu Dung, gói hàng!” “Liễu Dung, khách bên kia muốn uống ngọt nhiều” “Liễu Dung,...” “Ôi nhóc hậu đậu, còn không đi thu tiền, không tinh mắt gì hết, mắt mọc ra để chưng à?”
Lợi ích là bánh ngọt trà sữa trong tiệm có thể ăn uống thoải mái__đương nhiên về sau điều này cũng không tính là lợi ích, thức ăn ngon đến mấy ăn hoài cũng ngấy, thế là biến thành làm việc không công thuần túy.
Liễu Dung kháng nghị:
- Thật bất công, nhà tư bản xã hội cũ cũng không bóc lột giai cấp vô sản như anh!
Lương Túc cười hì hì nhét cho cô một tờ giấy, bên trên là đủ loại kem rực rỡ, ông chủ Lương nói:
- Sắp hè, anh định nhập vài loại kem, cho em chọn, cung cấp cho em không giới hạn tới khi anh thi đại học xong mới thôi, chịu không?
Liễu Dung muốn dùng lời lẽ đường hoàng từ chối nhà tư bản bụng dạ xấu xa, nhưng ánh mắt không khống chế được bị những cây kem màu sắc rực rỡ kia hấp dẫn, chậc chậc thực đòi mạng, có cô gái nào từ chối nổi? Lưỡng lự ba giây, cô liền bị hạ gục, tiếp tục cuộc sống bị nô dịch không bờ bến.
Tin Triệu Bân Bân tiến vào vòng chung kết toàn quốc truyền ra, cả trường đều dán băng rôn cho cô ấy, bên trên có hình Triệu Bân Bân trang điểm nền nã hướng mặt vào ống kính với thần sắc ung dung, Vương Bích Dao nhìn tấm hình kia, cuối cùng bị kích thích đến mức nói tiếng người:
- Cứ như phu nhân tổng thống vậy, giả tạo không, sống như cô ấy, cái gì cũng phải diễn, thú vị lắm à?
Sau đó Vương Bích Dao bồng bềnh đi xa như thế ngoại cao nhân, để lại cả đám phàm nhân nhìn nhau, không biết trong lòng có cảm xúc gì.
Trước khi vòng chung kết bắt đầu, mỗi thí sinh lên biểu diễn đều được phát một đoạn video, Triệu Bân Bân trong video cười lúm đồng tiền như hoa, nói:
- Cám ơn thầy cô và bạn bè yêu quý của mình, họ chính là những người luôn trước sau như một ủng hộ sau lưng mình...
Liễu Dung thầm nghĩ, gái ơi đừng như vậy, ủng hộ gái á... chuyện này thực rất vi diệu, rất vi diệu...
Hôm sau Liễu Dung giúp đỡ trong tiệm Lương Túc thì Lương Tuyết vội vã chạy tới, hớt một ly trà sữa rồi vội vã chạy đi, chuẩn bị đưa cha đến bệnh viện tái khám, trước khi đi, cô ấy lắm lời hỏi một câu:
- Triệu Bân Bân đó có phải của trường cậu không, người nổi tiếng đấy.
Chưa đợi Liễu Dung trả lời, cô ấy đã không còn bóng dáng.
Liễu Dung cảm thấy tâm trạng vô cùng sa sút, làm gì cũng không có tinh thần, ôm một đống kem ly bắt đầu ăn điên cuồng, cố ý cắn vụn nước đá “côm cốp” như phát tiết.
Lương Túc đang sửa bài thi thử thứ ba, nghe động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô nhóc này đang phồng mang trợn má như con sóc nhỏ, dốc toàn lực phân cao thấp với thứ trong miệng thì thấy buồn cười:
- Em ăn từ từ thôi, đồ miễn phí sau này vẫn còn mà, anh thi đại học xong cũng cho em ăn chùa tiếp, được chưa? Nhìn chút tiền đồ của em kìa, ăn nữa lát đau bụng bây giờ.
Liễu Dung lườm anh, bây giờ cô đã vô cùng thân thiết với ông chủ tư bản Lương bụng dạ xấu xa này rồi, thân tới mức thấy đám tiểu đệ thuộc hạ của anh cũng không còn cảm giác sợ hãi như ban đầu, cúi đầu tiếp tục ra sức cắn cắn cắn.
Lương Túc ném bút, vươn vai ngáp, bước qua đưa tay xoa mạnh lên đầu cô, không ngại trời nóng mà tự rót cho mình một ly sô cô la nóng, vừa dựa vào quầy chậm rãi uống vừa hỏi:
- Em xem kem đó là kẻ thù giai cấp mà gặm à?
Liễu Dung khựng lại, nuốt ngoạm lớn kem xuống, cảm thấy quai hàm đều lạnh lẽo, gương mặt bị lạnh cứng đờ, cô chợt nói:
- Ai cũng thích kiểu nữ sinh như công chúa, người ta có phong phạm như phu nhân tổng thống, là...
Là gì đây? Dù là cô cũng không thể không thừa nhận Triệu Bân Bân ưu tú, thế là mất hứng không lên tiếng nữa.
Lương Túc hoàn toàn nghe không hiểu cô ám chỉ gì, sững sờ, nói theo mặt chữ:
- Ai nói, cao như phu nhân tổng thống, bình dân chúng ta ai hầu hạ nổi? Anh cứ thích...
Nói đến đây, anh chợt dừng lại, ánh mắt như dính vào ly sô cô la nóng bốc khói trên tay.
Liễu Dung hỏi:
- Anh thích gì?
Lương Túc trầm mặc một lát, cười nói:
- Anh thích lolita.
Liễu Dung giật mình nhìn anh, thầm nghĩ hỏng rồi! Đẹp trai như vậy, lẽ ra phải bắt chước kiểu mỹ thiếu niên u buồn Châu Du Dân chứ? Sao cứ thích làm đại thúc bỉ ổi thế?
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy Lương Túc nói cũng có lý__trời sinh sao cứ để vậy theo ý trời, có lẽ Triệu Bân Bân người ta có số đầu thai làm mỹ nữ dẫn chương trình trong gió tanh mưa máu thì sao? Còn mình? Nói không chừng sau này đeo mắt kính dày cộp vùi đầu trong sở nghiên cứu, biến thành một bà dì quái đản chuyên thích shouta... ai chà, được rồi, chịu thôi, biết đâu bà dì quái đản đó có ngày có thể biến thành Albert Einstein thứ hai thì sao.
Liễu Dung bình tĩnh lại.
Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, hôm thi đại học, tất cả các trường cấp ba làm địa điểm thi đều được nghỉ, Lương Tuyết và Liễu Dung vì để báo ân năm xưa Lương Túc đưa đi thi cấp 3 nên lẽo đẽo theo Lương Túc đến ngoài phòng thi, bị anh đuổi về không chút lưu tình, lý do là quá mất mặt. Hai người còn thích nữa là, lấy danh nghĩa đẹp là giúp ông chủ Lương coi tiệm một ngày, rồi như chuột sa chĩnh gạo, ôm đống kem ăn thỏa thích.