Mà so với Thông Nguyên Tử nội tâm phẫn hận nhưng mặt ngoài ung dung thản nhiên, Liêm Huy lại khác xa.
Hài tử này vốn dĩ cũng là một loại mặt than, sinh tử trước mắt cũng có thể không một chút nhíu mày. Nhưng chỉ cần gặp phải chuyện Cố Mi, còn đặc biệt là chuyện nàng và nam nhân khác hôn môi ngay trước mặt hắn, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của hắn bây giờ giống như mặt hồ băng nứt ra đầu mùa xuân, đầu tiên là nứt ra một khe nhỏ, sau đó giống như đẽo gỗ mục, mặt băng tan hết, tất cả đau thương bên dưới đều lộ ra.
"Hồng Dao." Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng. Thế nhưng bây giờ hắn lấy thân phận gì để nhúng tay vào chuyện của nàng? Dù sao, khi đó là hắn làm tổn thương nàng trước.
Khi ở Liêm gia bảo, hắn đã từng nói với nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời, đối với nàng thật tốt. Thế nhưng cuối cùng, hắn không có năng lực bảo vệ nàng, thậm chí còn muốn dẫn nàng quay về nhận tội.
Kể cả bây giờ, mấy người bên cạnh hắn và sư phụ, thực ra chính là quan phủ.
Hắn cho rằng, hắn dẫn theo Cố Mi quay về nhận tội, sau đó hắn có thể đi cầu xin phụ mẫu Trang Thu Dung, thỉnh cầu bọn họ không kháng án. Hắn có thể tiêu tan hết gia tài để bảo toàn cho Cố Mi một mạng. Cho dù cuối cùng thực sự không được, vậy hắn cũng có thể lựa chọn chết cùng nàng.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, Trang Thu Dung có đúng là Cố Mi gϊếŧ hay không, cũng chưa từng nghĩ muốn dẫn Cố Mi chạy trốn, sau đó lưu lạc chân trời.
Liêm thiếu hiệp từ nhỏ đến lớn tiếp thu quan niệm: đã làm sai thì nên nhận trừng phạt, như vậy mới không thẹn với trời, không thẹn với đất. Cho nên, hắn đem quan niệm này áp đặt lên Cố Mi.
Hắn tình nguyện cùng nàng quang minh chính đại mà chết, cũng sẽ không mang theo nàng cả đời trốn trốn tránh tránh, lưng mang danh tiếng xấu mà sống.
Đây là khác biệt lớn nhất của Liêm Huy và Mộ Dung Trạm. Liêm Huy là một người bình thường, hắn là một thiếu hiệp giang hồ hành sự có quy tắc, tuân thủ lễ giáo và khuôn phép. Còn Mộ Dung Trạm hành sự bằng sở thích của chính hắn, không có lễ giáo và khuôn phép.
Không có cách nào, hoàn cảnh trưởng thành của hai người từ nhỏ đã không giống nhau. Tuổi thơ Liêm Huy là một người bình thường, hắn tiếp nhận tư tưởng chính thống. Còn tuổi thơ của Mộ Dung Trạm ngập tràn gió tanh mưa máu và đấu đá lẫn nhau. Khi mà Liêm Huy còn đang khóc nháo với mẹ không muốn đồ chơi bằng đường mà muốn mứt quả thì Mộ Dung Trạm đã một thân một mình ở đó lạnh lùng suy tính, làm thế nào mới có thể không biến sắc gϊếŧ hết tất cả những người có dị tâm xung quanh mình.
Liêm Huy và Mộ Dung Trạm hoàn toàn không phải người cùng tần số, suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Ví dụ như, hiện giờ Liêm Huy thấy hình ảnh Cố Mi và Mộ Dung Trạm hôn môi, phản ứng đầu tiên của hắn là đau thương, nhưng nếu như Mộ Dung Trạm thấy Cố Mi và người khác hôn nhau, phản ứng đầu tiên của y chắc chắn chính là xông lên gϊếŧ nam nhân kia trước, sau đó gϊếŧ Cố Mi, sau đó hắn lại tự sát cmnl.
Mộ Dung Trạm quá cực đoan, người bình thường vốn không chịu nổi. Có thể nói, nếu như trong cơ thể hắn có vô số con sư tử đang điên cuồng thì Cố Mi chính là xiềng xích duy nhất có thể trói hắn.
Hiếm có là xiềng xích này, hắn không những không cầu xin người khác đừng quàng vào người hắn, mà một khi có người tháo ra hắn còn không bằng lòng.
Hiện giờ Mộ Dung Trạm khó lắm mới đuổi được xiềng xích quay về, trong lòng nhanh chóng nghĩ đến vấn đề thoát thân thế nào.
Nếu như là trước đây, trong đầu hắn sẽ không có suy nghĩ này. Nhưng bây giờ không giống thế.
Thuốc mê, vết đao, tử huyệt, ba cái này cái nào cũng đủ để người bình thường lĩnh đủ, huống chi bây giờ ba cái này kết hợp.
Tuy rằng Mộ Dung Trạm không phải người thường, nhưng ba cái cộng lại, võ công của hắn suy giảm rất nhiều.
Đương nhiên, nếu người tới là mấy tiểu lâu la, hằn cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng vấn đề là, đối phương một là Liêm Huy, một người... hắn híp mắt một cái, hẳn là Thông Nguyên Tử tiên phong đạo cốt, võ công đạt đến siêu phàm trong truyền thuyết kia.
Võ công đạt đến siêu phàm? Nực cười. Nếu là trước đây, hắn cũng lười liếc ông ta một cái, thẳng tay tung ra một chưởng, thử xem thật giả thế nào.
Nhưng bây giờ không giống, hắn bị thương, hơn nữa không nhẹ. Quan trọng là trong lòng hằn còn có Cố Mi, hắn không thể để cho nàng chịu một chút thương tổn.
Hắn phải đảm bảo hắn và Cố Mi có thể toàn vẹn rút lui.
Cho nên hắn quét ánh mắt khinh thường qua từng người trước mặt một lần, rồi bắt đầu quan sát địa hình xung quanh.
Trước mặt hắn là đường đi, cây cối mọc thành bụi. Hai bên cũng là lùm cây um tùm, còn phía sau lại là vách núi.
Ba mặt cây cối, một mặt vách núi. Hay lắm, xem ra kết cục hôm nay của hắn và Cố Mi, hắn có thể đoán được rồi.
Nhưng mà hắn không quan tâm, có thể cùng Cố Mi sống sót là tốt nhất. Nếu như không được, thì cùng chết.
Chỉ cần có thể ở cùng Cố Mi, sinh tử hắn không bận tâm.
Cho nên nghĩ đến đây, trong lòng hắn bình thản đi không ít.
Nhưng mà trong lòng Cố Mi nàng không bình thản. Nàng rúc trong lòng Mộ Dung Trạm, bất tri bất giác nhớ tới hắn bị thương, hơn nữa còn do nàng gây ra.
Không cần biết võ công trước kia của hắn lợi hại bao nhiêu, nhưng vấn đề là bây giờ hắn bị thương ra trận, đối mặt với một Thông Nguyên Tử võ công có khả năng cũng lợi hại bằng và Liêm Huy võ công cũng tuyệt đối không thấp, Mộ Dung Trạm hắn có thể có bao nhiêu phần thắng?
Liêm Huy nàng còn không sợ, dù thế nào nàng cũng có thể nói chuyện được. Nhưng mà Thông Nguyên Tử thì sao?
Cố Mi vô thức cảm thấy Thông Nguyên Tử thật đáng sợ. Chỉ cần vừa nghĩ tới ông ta, cảm giác như có con rệp bò khắp người nàng, vừa căm ghét, vừa buồn nôn.
"Ca." Nàng ở trong lòng Mộ Dung Trạm cúi đầu gọi hắn: "Thương thế của huynh không sao chứ?"
Mộ Dung Trạm không đáp, trái lại khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Mi Mi, theo ta cùng chết, muội sợ sao?"
Fuck! Ta có thể không sợ sao? Ta sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn có được không. Thế nhưng nếu để cho nàng lựa chọn theo Mộ Dung Trạm cùng chết với bị Thông Nguyên Tử bắt trở về tương lai không đoán trước được, nàng vẫn lựa chọn cùng Mộ Dung Trạm chết còn hơn.
Quan trọng là khi trong hai bọn họ có một người chết, người còn lại hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, nàng còn có thể lựa chọn sao?
Cho nên nàng càng thêm dùng sức nắm vạt áo trước ngực Mộ Dung Trạm, cố gắng khiến cho giọng mình không run rẩy: "Không, không sợ."
Mộ Dung Trạm cười, tay phải mơn trớn mái tóc nàng, cười nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ không chết. Ta còn chưa bắt nạt muội đủ."
Bắt nạt này có ý gì, trong lòng Cố Mi hiểu rõ, cho nên lập tức đỏ mặt.
Mẹ nó! Trước mặt đã thế này rồi còn không quên nói những lời ái muội.
Chỉ là Mộ Dung Trạm nói bọn họ sẽ không chết, Cố Mi cảm thấy bọn họ sẽ không chết. Không biết vì sao, nàng rất tin tưởng vào lời hắn nói, có lẽ trong tiềm thức nàng cho rằng, trên đời này không có chuyện gì là Mộ Dung Trạm không thể. Hắn hẳn là một siêu nhân, chỉ cần hắn nói ra, vậy chắc chắn hắn có khả năng làm được.
Hóa ra, nàng đã tin tưởng hắn như vậy. Cố Mi ý thức được điều này, khóe môi cong lên, càng thêm siết chặt lấy hông hắn.
Mộ Dung Trạm, Liêm Huy, Thông Nguyên Tử, ba người cứ như vậy nhìn nhau. Thông Nguyên Tử nhìn Mộ Dung Trạm, ông ta đang quan sát vết máu toàn thân hắn, phán đoán đối phương còn lại bao nhiêu võ công. Còn Liêm Huy đang nhìn Cố Mi trong lòng Mộ Dung Trạm, một khắc cũng không rời. Mà Mộ Dung Trạm trước mặt mấy người này chỉ cúi đầu nhìn Cố Mi trong lòng, tay thỉnh thoảng xoa tóc nàng.
Về phần Cố Mi, nàng không nhìn ai cả. Nàng chỉ rúc trong lòng Mộ Dung Trạm, một tay nắm vạt áo trước ngực hắn, một tay ôm hông hắn.
Ngươi bảo nàng phải nhìn ai? Nàng có thể nhìn ai? Thông Nguyên Tử thì không cần nói, nàng ước gì ông ta biến mất trên trái đất này, sau trực tiếp đày đi sao hỏa. Về phần Liêm Huy, nàng nghĩ, nếu đã quyết định cắt đứt với hắn, không cần dây dưa gì nữa. Hơn nữa, trong mấy tháng qua, quả thực nàng đau lòng cũng đã đau lòng rồi, khóc cũng đã khóc rồi, nàng nghĩ, cứ như vậy đi. Nếu không còn có thể thế nào? Chuyện ngăn cách giữa bọn họ còn nhiều lắm, không thể nào ở bên nhau. Cho nên chi bằng dứt khoát buông tay.
Hơn nữa, Mộ Dung đại gia còn ở đây. Hắn tương đối để bụng chuyện nàng quan tâm hay không quan tâm Liêm Huy. Nếu như nàng cả gan lộ ra một tia quan tâm Liêm Huy, hai người bọn họ không những trở lại những ngày chiến tranh lạnh như hai ngày nay, còn cộng thêm ngược thân ngược tâm.
Cho nên nàng không thể làm gì khác là không nhìn ai cả, để cho ba người bọn họ tự xử lý.
Mà ba người cũng không nhúc nhích, chính xác hơn là đều đang chờ đối phương hành động.
Dù sao hiện giờ trong lòng ba người đều có kiêng kỵ.
Thông Nguyên Tử kiêng kị bây giờ võ công của Mộ Dung Trạm còn nhiều hay ít, Mộ Dung Trạm cũng như vậy, kiêng kị rốt cuộc Thông Nguyên Tử có bao nhiêu võ công. Võ công hắn bây giờ đã suy yếu nhiều, chống lại Thông Nguyên Tử sức lực dồi dào, hắn có bao nhiêu phần thắng?
Về phần Liêm Huy, hiện giờ hắn vốn dĩ không có cách nào nghĩ đến vấn đề võ công. Trong mắt hắn đều chỉ có Cố Mi.
Vì sao từ đầu đến cuối, nàng không ngẩng đầu nhìn hắn một cái? Nàng thực sự oán hận hắn, không bao giờ yêu hắn nữa sao?
Cuối cùng rốt cuộc cũng có người động.
Người hành động chính là quan phủ bên cạnh Thông Nguyên Tử và Liêm Huy.
Quan sai y phục đen, đao dắt ngang, ôm quyền đứng đó, lời nói hết sức khách khí: "Vị phía trước có lẽ chính là Hồng Dao cô nương, hiện nay Trang gia cáo trạng cô gϊếŧ hại nữ nhi Trang Thu Dung nhà họ, phiền Hồng Dao cô nương theo ta về nha môn một chuyến, phối hợp thẩm tra án này."
Thực ra nhân chứng vật chứng, động cơ gϊếŧ người đều đủ cả, bọn họ cũng sớm đã định tội nàng, công văn phát lệnh truy nã nàng dán ở khắp nơi. Nhưng hiếm có là lời nói của quan sai này rất trung lập, chỉ nói là nàng quay về phối hợp thẩm tra án này mà thôi.
Cố Mi không hề động. Mộ Dung Trạm cũng vẫn cúi đầu chậm rãi xoa tóc nàng như vậy.
Bốn bề yên tĩnh, dường như tiếng hít thở của mọi người cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió nhẹ luồn qua ngọn cây.
Một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói trong trẻo của Mộ Dung Trạm chậm rãi vang lên: "Mi Mi, muội gϊếŧ Trang Thu Dung sao?"
Hắn chưa từng hỏi Cố Mi việc này. Ban đầu hắn nhìn thấy lệnh truy nã dán ở thành Lạc Dương mới biết được bên ngoài đều nói Cố Mi gϊếŧ người.
Kỳ thực đối với chuyện Cố Mi rốt cuộc có gϊếŧ Trang Thu Dung hay không, hắn vốn không quan tâm. Nếu như nàng nói nàng gϊếŧ, vậy cũng chỉ có thể chứng minh Trang Thu Dung kia quả thực đáng chết, nếu như nàng nói nàng không gϊếŧ, vậy thì nàng sẽ không gϊếŧ, chắc chắn là có người giá họa cho nàng.
Hơn nữa, từ nội tâm mà nói, hắn vốn không tin Cố Mi sẽ gϊếŧ người. Hắn hiểu nàng rất rõ, khỏi cần nhìn nàng suốt ngày mạnh mồm, giả vờ như lá gan rất lớn, thực ra hài tử này ngay cả gϊếŧ con gà cũng không dám, nàng còn dám xách dao đi gϊếŧ người? Cho dù là nói thỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người, nhưng mà Mộ Dung Trạm tin, con nhỏ nhà hắn, thực ra mềm mềm yếu yếu, rất dễ đẩy ngã mà thôi, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện gϊếŧ người này.
Quả nhiên một khắc sau, hắn thấy Cố Mi lắc đầu, nghe thấy nàng thấp giọng nói: "Không có."
Mộ Dung Trạm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng quan sai kia: "Ngươi nghe rồi đấy, nàng nói nàng không gϊếŧ Trang Thu Dung. Ngươi có thể quay về phục mệnh rồi."
Quan sai kia sửng sốt, chỉ một câu nói này mà bảo hắn quay về phục mệnh? Hắn phục mệnh thế nào? Vừa rồi hắn chỉ nói khách khí mà thôi, kỳ thực tri phủ đại nhân vốn dĩ đã phán định Trang Thu Dung là do Hồng Dao gϊếŧ, lần này bọn họ cũng là phụng mệnh tới bắt Hồng Dao trở về.
Cho nên hắn chần chừ nhìn về phía Thông Nguyên Tử: "Chưởng môn ngài xem, việc này..."
Thông Nguyên Tử lẳng lặng chăm chú nhìn Mộ Dung Trạm. Mà Mộ Dung Trạm hoàn toàn không nhìn ông ta, chỉ cúi đầu nhìn Cố Mi.
"Hồng Dao." Thông Nguyên Tử chậm rãi mở miệng: "Theo ta quay về."