Giọng nói kia giống như là cố đè nén nhưng nàng vẫn có thể nghe ra là giọng của ai: "Nhã tọa cuối lầu hai."
Là Liêm Huy.
Cố Mi che miệng, âm thầm khóc.
Sau đó nàng nghe tiếng bước chân vang lên. Nàng lặng lẽ từ sau quầy, thăm dò nhìn ra ngoài.
Bánh gạo nhỏ đang dẫn hắn lên lầu. Trên người hắn vẫn là bộ trường sam màu lục nàng mua cho hắn, chỉ là, hắn gầy đi rồi.
Cố Mi có thể nhìn ra hắn gầy đi rất nhiều. Khoảng thời gian này, chắc hẳn hắn sống không tốt?
Nàng suýt nữa muốn gọi tên hắn. Thế nhưng nàng che miệng thật chặt, không phát ra nửa tiếng nức nở.
Khi Bánh gạo nhỏ xuống, Cố Mi vẫn che miệng ngồi xổm phía sau quầy lặng lẽ khóc.
Bánh gạo nhỏ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ngay cả người luôn luôn vui vẻ như hắn cũng không nhịn được thở dài: "Cố Mi tỷ, người đó, là người đi cùng tỷ lúc trước phải không?"
Cố Mi che miệng gật đầu.
Nàng không dám bỏ tay che miệng ra. Nàng sợ nàng vừa bỏ tay xuống, nàng sẽ không nhịn được khóc thành tiếng. "Cố Mi tỷ", Bánh gạo nhỏ lại thở dài một hơi: "Hắn gầy đi so với trước rất nhiều, thoạt nhìn cả người cũng không có tinh thần gì. Còn có, nhã gian lần này hắn đến cũng là nhã gian lần trước hai người tới. Món ăn, cũng giống y lần trước. Thậm chí ngay cả hai chén tuyết lê ướp lạnh cũng giống. Nhưng hắn không ăn gì cả, chỉ nhìn mấy món ăn này đờ ra. Hơn nữa, hắn còn bảo đệ mang lên hai đôi bát đũa, một đôi là của hắn, một đôi đặt bên cạnh hắn, chính là chỗ lần trước tỷ ngồi..."
"Đừng nói nữa." Cố Mi thấp giọng ngắt lời hắn.
Bánh gạo nhỏ không nói thêm gì nữa, nàng sợ nàng sẽ thực sự không nhịn được chạy lên lầu tìm Liêm Huy.
"Cố Mi tỷ, tỷ thực sự định cứ trốn mãi như thế sao?" Bánh gạo nhỏ nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ thông cảm.
Cố Mi đỡ quầy hàng, lảo đảo đứng lên: "Ta về phòng trước. Nếu có khách đến, đệ tiếp hộ ta."
Nàng nắm lấy rèm cửa ngăn giữa đại sảnh và hậu viện, chợt dừng bước.
Bánh gạo nhỏ nhìn nàng.
"Đem một chén nước ô mai ướp lạnh tối qua ta nấu cho hắn đi. Cái này là khai vị, có lẽ, hắn có thể ăn chút cơm."
Nàng cúi đầu nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại, chạy ra khỏi đây.
Bánh gạo nhỏ nhìn bóng lưng nàng, không biết nên nói gì. Nhưng vẫn nghe lời nàng, múc một chén nước ô mai ướp lạnh mang lên.
Liêm Huy còn đang ngẩn người nhìn mấy món ăn kia. Trong đầu hắn còn đang nghĩ về khung cảnh lần trước hắn và Cố Mi ăn cơm ở chỗ này.
Khi đó Cố Mi tâm tâm niệm niệm muốn thoát khỏi hắn. Chớp mắt một cái, nàng liền nhảy từ cửa sổ lầu hai này xuống.
Nhưng mà lần đó, tốt xấu gì hắn cũng rất nhanh đã tìm được nàng. Thế nhưng lần này, hắn tìm lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không tìm được nàng.
Hồng Dao, Hồng Dao. Hắn chôn đầu vào lòng bàn tay, lẽ nào ta thực sự không tìm được nàng nữa sao?
Bánh gạo nhỏ mở cửa đi vào, trên khay là một chén ô mai ướp lạnh.
Liêm Huy ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc, hình như hắn không gọi nước ô mai.
Bánh gạo nhỏ đã kịp thời nói, dáng vẻ tươi cười chính là chiêu bài có thể khiến cho tất cả mọi người tin tưởng: "Khách quan, nước ô mai tiệm chúng tôi đích thân chế biến. Ông chủ chúng tôi nói, người hôm nay tới dùng cơm đều miễn phí một chén. Ngài nếm thử xem, mùi vị thế nào?"
Liêm Huy đưa một thìa nước ô mai vào trong miệng.
Mùi vị chua ngọt vừa vào miệng, cả người hắn chấn động, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: "Nước ô mai này là ai làm?"
Bánh gạo nhỏ giả ngu ngơ rất thật: "Là lão Triệu của tiệm chúng tôi đó."
"Lão Triệu?" Liêm Huy từ từ lặp lại hai chữ này.
Bánh gạo nhỏ đứt khoát đặt khay xuống, khoa chân múa tay với hắn: "Đúng vậy, lão Triệu cao như này. Đừng nhìn ông ấy mới chừng bốn mươi tuổi, trông ngốc nghếch, nhưng có thể nấu ăn và điểm tâm rất lợi hại. Còn có, ông ấy đặc biệt thích làm các loại nước ô mai và quả mơ ướp lạnh như này. Thế nào khách quan, có phải mùi vị nước ô mai này hợp khẩu vị của ngài không? Có cần ta mang cho ngài một chén nữa không?"
Liêm Huy lắc đầu: "Không cần."
Nói xong, hắn uống vài ngụm hết chén nước ô mai, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Bánh gạo nhỏ cũng vội vàng theo ra ngoài, nhìn hắn đi xuống cầu thang, đi qua đại sảnh, sau đó biến mất ở cửa, mới đi ra.
Tổ tông này rốt cuộc cũng đi rồi. Liêm Huy này hôm nay sao lại có hứng thú với nước ô mai như vậy? Chẳng lẽ chỉ bằng nước ô mai này hắn đã biết Cố Mi tỷ ở trong khách điếm chăng?
Cũng không hợp lý. Nước ô mai này, rõ ràng cũng không có gì đặc biệt mà.
Bánh gạo nhỏ rất nhanh không nghĩ tới những chuyện này nữa, bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện khiến hắn uất ức hơn.
Tổ tông kia, bàn đầy thức ăn này, ngài còn chưa tính tiền đấy.
Thảo nào chạy nhanh như vậy!
Cố Mi đợi đến trời tối mới dám ra ngoài.
Ngay cả cơm tối nàng cũng không ăn. Cơ bản là không ăn uống gì.
Đợi đến khi mọi người giải tán, nàng mới đi ra ngoài, vào nhã gian ban ngày Liêm Huy đã ngồi kia, cúi đầu úp mặt vào bàn khóc thầm.
Nàng cảm thấy gần đây nàng thực sự khóc hơi nhiều. Vì sao chỉ cần nghĩ tới Liêm Huy nàng lại khóc?
"Liêm Huy, Liêm Huy." Nàng thấp giọng gọi cái tên này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng vẫn đau. Đau đến thắt lại, chỉ hận không thể cầm vật gì đó đâm vào, như vậy có lẽ sẽ không buồn bã như vậy nữa.
Nàng chỉ khóc, thở cũng gấp hơn, nhưng trong cơn hoảng hốt vẫn nghe thấy trong phòng có người thở dài một tiếng: "Hồng Dao."
Toàn thân nàng chấn động, nhưng không dám quay đầu lại.
Đây là ảo giác, đây là ảo giác. Chắc chắn là do bản thân nhớ hắn quá mà thôi.
Nhưng đây không phải là ảo giác. Có cánh tay từ sau lưng ôm nàng thật chặt, siết lấy nàng còn nhanh hơn hơi thở của nàng nữa: "Hồng Dao, rốt cuộc ta cũng tìm được muội." Giọng nói đã lâu không vang lên bên tai nàng. Phút chốc, có bàn tay nâng mặt nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên, quay lại.
Sau đó, có đôi môi mạnh mẽ phủ lấy môi nàng, ma sát gặm cắn, không chút dịu dàng.
Hồi lâu, hắn mới dừng lại, nhưng vẫn ôm chặt nàng, giọng căm hận hỏi bên tai nàng: "Tại sao lại rời đi? Tại sao lại rời đi?"
Cố Mi chỉ có thể khóc: "Muội không rời đi thì có thể làm gì? Trơ mắt nhìn cha huynh đánh chết huynh sao? Liêm Huy, hai chúng ta không thể nào rồi. Huynh buông tay đi."
"Không." Hai tay Liêm Huy ôm chặt nàng: "Ta chết cũng sẽ không buông tay."
"Huynh không buông tay, bọn họ thực sự sẽ khiến huynh chết. Đến lúc đó muội phải làm sao? Muội phải làm sao bây giờ?"
Liêm Huy không trả lời vấn đề này, hắn chỉ nói: "Theo ta quay về."
"Về đâu? Chúng ta còn có thể đi đâu?" Cố Mi chỉ đành nói ra: "Trang Thu Dung đã chết, bọn họ đều nói là muội gϊếŧ, bây giờ ở đâu cũng phát lệnh truy nã muội, lẽ nào huynh còn không biết sao? Huynh muốn ta phải đi đâu đây? Đại lao ư? Sau đó sẽ chờ bị định tội, rồi sau thu chém đầu sao?"
Liêm Huy không trả lời.
Nhưng hắn vẫn chậm rãi hỏi một câu: "Trang Thu Dung, là muội gϊếŧ sao?"
Hắn vừa hỏi câu này, Cố Mi cảm giác lòng nàng lạnh đi. Nàng ngay cả khóc cũng không khóc được.
"Huynh cảm thấy thế nào?" Nàng cũng không trả lời thẳng, cũng chậm rãi hỏi một câu.
"Thanh chủy thủ kia, là ta tặng cho muội."
"Còn gì nữa?"
"Sư phụ nói, là ông ấy tận mắt nhìn thấy muội gϊếŧ Trang Thu Dung. Hơn nữa, chính ông ấy còn bị muội hạ thuốc mê. Điều này đúng là ta nhìn thấy bên cạnh ông ấy còn thuốc mê thừa lại."
"Sau đó không phải là động cơ ta gϊếŧ Trang Thu Dung chứ?"
Liêm Huy đương nhiên không đáp lại.
Vừa nhìn thấy nàng hắn mừng như điên, chớp mắt đã phát hiện ra bị hiện thực ngăn cách.
"Hồng Dao, Hồng Dao." Hắn gọi nàng, nhưng rất đau khổ.
Cố Mi cũng rất đau: "Liêm Huy, huynh cho là muội gϊếŧ Trang Thu Dung
sao?"
Nhân chứng, vật chứng, giống như chính lời nàng, thậm chí ngay cả động cơ cũng có, hắn không có cách nào không tin.
Nhân chứng là Thông Nguyên Tử, sư phụ dạy hắn luyện võ mấy chục năm. Sư phụ trước giờ tiên phong đạo cốt, nhưng khi đó ông ấy ở trên công đường đã nói, ta quản giáo không nghiêm, mới dạy dỗ ra nghiệt đồ này. Đồng môn tương tàn, từ lúc đó, Hồng Dao không còn là đệ tử Hoa Sơn ta nữa. Phàm là đệ tử Hoa Sơn ta nhìn thấy nàng ta, ai cũng có thể gϊếŧ.
Sư phụ trước kia thương yêu Hồng Dao như vậy. Nhưng bây giờ, ông ấy thậm chí đã thầm nói với hắn, Hồng Dao nàng thay đổi rồi. Nàng có phải đã khôi phục ký ức trước kia hay không?
Hồng Dao trước kia, kiêu căng ương ngạnh, muốn đưa Trang Thu Dung vào chỗ chết cũng không phải một hai lần.
Điều này, không ai rõ hơn hắn. Hồng Dao khi đó, thậm chí đẩy Trang Thu Dung xuống nước ngay trước mặt hắn.
Còn có vật chứng, thanh chủy thủ kia, là đích thân hắn đưa cho nàng. Hắn tuyệt đối không nhận nhầm.
Nhưng ở hiện trường, trên thanh chủy thủ tinh xảo dính đầy máu, nằm bên cạnh Trang Thu Dung.
Trang Thu Dung chết không nhắm mắt. Cho dù nàng ta đã gây ra nhiều chuyện trước hôn sự của hắn và Hồng Dao như vậy, nhưng dù sao cũng là sư muội hắn, người cùng hắn lớn lên. Hắn không thể hờ hững không quan tâm đến Trang Thu Dung.
"Hồng Dao." Hắn thống khổ ôm lấy đầu mình.
Hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Mang nàng trở về, nàng ắt sẽ bị nhốt vào đại lao chờ phán quyết. Hắn có thể không quan tâm đến phản đối của cha mẹ đem hết gia sản đi bảo vệ tính mạng nàng, nhưng sau đó thì sao, cha mẹ hắn chắc chắn không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau.
Một bên là Hồng Dao, một bên là phụ mẫu, hắn nên chọn thế nào?
Cũng không thể mang nàng trở về, nếu như nàng bị người Hoa Sơn tìm được, nàng chưa chắc còn mạng sống tiếp. Cho dù là bị quan phủ bắt được, phải chăng nàng còn có thể bình yên vô sự?
"Hồng Dao, Hồng Dao." Hắn bỗng nhiên ôm nàng thật chặt, sau đó điên cuồng
hôn nàng.
Nhưng vẫn là cảm giác ngày càng bất lực.
Hắn có thể làm thế nào? Hắn có thể làm thế nào? Hắn không thể đem trái tim chia làm hai nửa.
Hắn thực sự không thể bỏ mặc phụ mẫu hắn.
"Ta nên làm gì bây giờ, ta nên làm gì bây giờ?" Liêm Huy gắt gao ôm Cố Mi, vùi đầu vào cổ nàng, không ngừng nói.
Có lệ nóng hổi rơi xuống, nhỏ xuống cổ Cố Mi.
Trái lại Cố Mi lúc này không khóc nữa.
Nên nói nàng thế nào đây? Nàng chính là người như vậy. Khi một mình sẽ khóc rất thương tâm, nhưng khi ở trước mặt người khác, ngược lại nàng sẽ giả bộ rất kiên cường.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Liêm Huy, an ủi hắn: "Buông tay đi, Liêm Huy. Huynh biết mà, chúng ta không có cách nào ở bên nhau."
Nhưng Liêm Huy ôm nàng càng chặt hơn, quả thực như muốn đem nàng khảm vào trong thân thể: "Không. Hồng Dao, ta có chết cũng không buông tay."
Cố Mi khẽ ngẩng đầu lên, lại cay cay trong mắt.
"Liêm Huy, cửa cha mẹ huynh, huynh không có cách nào đi qua. Cửa Thông Nguyên Tử, huynh cũng không qua được."
Liêm Huy ôm nàng thật chặt, không có ý buông tay chút nào: "Sư phụ người, người đã trục xuất muội khỏi sư môn rồi. Hơn nữa, ông ấy hạ lệnh, từ lúc đó, chúng nhân Hoa Sơn nhìn thấy muội, đều có thể gϊếŧ."
Cố Mi thờ ơ với chuyện này. Nàng vốn cũng không phải đệ tử Hoa Sơn, cảm giác đối với Thông Nguyên Tử duy chỉ có ác tâm.
"Liêm Huy, có chuyện này, muội không biết có nên nói cho huynh hay không. Nhưng con người muội, trước giờ không giấu được chuyện, hơn nữa, muội cũng sợ sau này Thông Nguyên Tử sẽ tìm huynh gây phiền phức, cho nên, huynh vẫn nên biết thì hơn."
Nàng muốn đẩy Liêm Huy ra, nghiêm túc nói chuyện này với hắn. Nhưng Liêm Huy ôm nàng quá chặt, nàng hoàn toàn không thể đẩy hắn ra chút nào.
Nàng thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận nói trong ngực hắn: "Hồng Dao trước kia, muội không biết nàng ấy là loại người gì. Thực ra, huynh, có thể coi là muội, cũng có thể coi là nàng ấy đã chết. Còn bây giờ, muội chưa bao giờ nói mình là Hồng Dao với người khác, muội tên là Cố Mi. Liêm Huy, muội mong sau này huynh cũng gọi muội như vậy."
Liêm Huy không lên tiếng. Đối với hắn mà nói, nàng là Hồng Dao hay là Cố Mi đều không quan trọng. Người hắn yêu chỉ là nàng mà thôi. Nàng là ai, cũng không liên quan.
"Chuyện trước kia, muội không biết gì cả. Thế nhưng, đêm hôm đó, Thông Nguyên Tử hắn nói với muội, người trước kia Hồng Dao yêu, là hắn."
Liêm Huy đẩy nàng ra, vẻ mặt không thể tin được: "Sư phụ người? Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể?"
Cố Mi vỗ vỗ tay hắn: "Muội biết, điều này rất khó tin. Chính bản thân muội, ban đầu cũng không tin. Nhưng quả thực hắn đã nói như vậy. Hơn nữa, muội có thể thẳng thắn nói cho huynh biết, Trang Thu Dung không phải muội gϊếŧ. Muội chỉ khắc lên mặt nàng ta hai vết dao, cùng lắm chỉ là hủy dung nàng ta mà thôi. Về phần Thông Nguyên Tử, muội dùng mê dược khiến hắn hôn mê, nhưng sau đó đi ngay. Thanh chủy thủ kia, muội ném lại đó, muội đang nghĩ, có lẽ, Trang Thu Dung, chính là Thông Nguyên Tử gϊếŧ chết."
Gương mặt Liêm Huy đầy khϊếp sợ.
Cố Mi nàng cũng có thể thông cảm. Sao chổi đụng phải địa cầu, dù sao cũng phải có một quá trình tiếp thu.
Cái sợ chính là, Liêm Huy hắn không có cách nào tiếp thu.
Liêm Huy hắn quả nhiên không có cách nào tiếp nhận. Thứ nhất hắn không có cách tiếp nhận chuyện của Hồng Dao và Thông Nguyên Tử, thứ hai, hắn không có cách nào tiếp nhận chuyện Thông Nguyên Tử gϊếŧ Trang Thu Dung."
"Liêm Huy, tất cả mọi chuyện muội đều nói rõ với huynh rồi. Về phần lựa chọn tin tưởng muội, hay là lựa chọn tin tưởng Thông Nguyên Tử, đây chính là quyết định của huynh."
Lựa chọn tin tưởng ta, ta sẵn lòng theo huynh rời khỏi. Từ nay về sau chân trời góc bể, không xa không rời.
Nhưng nàng thấy rất rõ, Liêm Huy do dự.
Hắn không cách nào tin nổi Thông Nguyên Tử là người như vậy.
Tình sư đồ mấy chục năm, sớm chiều chung sống, từng việc hiện lên trước mắt.
Nhưng người trước mặt, người trước mặt này, hắn từng nói muốn cùng nàng chung sống suốt đời, bất luận xảy ra chuyện gì, dù cho người trong thiên hạ đều chỉ trích nàng, hắn đều lựa chọn tin tưởng nàng.
Không ngờ một câu nói đùa ban đầu của Cố Mi, đến hôm nay lại thành sự thật.
"Hồng Dao." Hắn bỗng nhiên ôm nàng thật chặt trong lòng: "Theo ta đi. Bất luận muội làm gì, ta và muội sẽ cùng gánh chịu."
Cố Mi cảm thấy lòng nàng như bị cho vào ngăn lạnh, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lạnh dần.
Hắn rốt cuộc vẫn không tin tưởng nàng.
Cố Mi đẩy hắn ra.
"Liêm Huy, trong lòng huynh chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"
Liêm Huy không trả lời. Hắn không biết trả lời như thế nào.
Hồi lâu, hắn mới nói một câu: "Bất luận muội làm gì, ta sẽ cùng gánh chịu với muội."
Cố Mi cười. Vừa cười vừa rơi lệ. Nhưng trong phòng tối, Liêm Huy không nhìn thấy nước mắt của nàng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng cười: "Không cần. Cố Mi ta làm bất cứ chuyện gì, trước giờ đều một mình gánh chịu. Được rồi, Liêm Huy, huynh đã lựa chọn như vậy, mời buông tay đi."
"Hồng Dao." Liêm Huy đi tới lại muốn ôm nàng.
Nhưng Cố Mi nhanh chóng lùi về phía sau, lưng chống lên cửa.
"Đi đi. Đừng quay lại. Trở về cuộc sống tốt đẹp của huynh đi. Yên tâm, ta ở đây, sống rất tốt."
"Hồng Dao." Liêm Huy cố chấp đi tới.
"Huynh cứ như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn bắt ta quay về ngồi đại lao
sao? Hay là muốn cùng ta bỏ trốn? Nếu như đều không làm được, vậy thì huynh đi đi."
Đúng vậy, hai điều này Liêm Huy đều không thể. Nhưng hắn không muốn rời đi. Hắn muốn cả đời này cứ ôm chặt nàng như vậy, không quan tâm gì nữa, không suy nghĩ gì nữa.
"Hồng Dao, Hồng Dao." Ngoài không ngừng gọi tên nàng, bây giờ hắn còn có thể làm gì nữa?
Cố Mi mặc cho hắn ôm, không nói gì cả.
Nên nói gì đây? Cái gì nên nói đều đã nói rồi. Kết quả đã rõ.
Cuối cùng Liêm Huy cũng buông nàng ra.
Hắn đi rồi. Đi từ cửa sổ lần trước nàng nhảy xuống kia.
Trước đây nàng trăm phương ngàn kế nghĩ thế nào để thoát khỏi hắn, nhưng bây giờ, nàng không bao giờ phải suy nghĩ điều này nữa, không phải sao?
Hắn đi rồi, đi hoàn toàn, để lại một câu xin lỗi thì có ý nghĩa gì đây.
Cố Mi trốn trong phòng mình uống rượu.
Nàng đem rất nhiều rượu vào trong phòng.
Đêm nay nàng thực sự muốn uống say. Tốt nhất là say bất tỉnh nhân sự, sau đó cứ như vậy ngủ cho đã. Ngủ mấy ngày mấy đêm, đợi đến khi tỉnh lại, thương hải tang điền, phát hiện tất cả mọi chuyện đều không nhớ rõ nữa.
Nàng không dùng chén, trực tiếp cầm bình rượu lên uống.
Rượu chảy xuống người nàng. Nàng cười thành tiếng.
Nàng nghĩ nàng có thể vượt qua. Thất tình thôi, có cái gì ghê gớm. Chị đây
còn rất trẻ, còn rất nhiều mỹ nam để chị đây chọn.
Từng vò từng vò rượu vơi dần, nhưng tại sao nàng lại không say?
Cửa phòng bị đẩy ra. Nàng ngẩng đầu, thấy Dung Trạm chậm rãi đi đến.
Nàng có chút hoảng hốt, hoàn toàn không chú ý tới không khí quanh người
Dung Trạm lạnh đến độ nào.
Chẳng những không chú ý tới, ngược lại nàng còn xách một vò rượu quơ quơ trước mặt y, cười khúc khích: "Có muốn uống cùng không?"
Lời vừa nói ra, lại nhớ tới chuyện Dung Trạm bị dị ứng với rượu. Nàng cúi đầu, cười bất đắc dĩ: "Quên mất huynh không thể uống rượu. Thật đáng tiếc, khi buồn muốn tìm một người uống cùng ta cũng không có."
Nhưng vừa mới nói xong, lại có bàn tay đoạt lấy bình rượu trong tay nàng.
Nàng vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Dung Trạm ngửa đầu, uống hết nửa vò rượu còn lại.
Sau đó y rất dứt khoát tiện tay ném một cái, âm thanh chói tai vang lên, bình rượu vỡ thành mảnh nhỏ văng đầy đất.
Cố Mi không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng chỉ theo bản năng nghiêng đầu nhìn bình rượu vỡ vụn kia.
Nhưng lập tức có ngón tay hơi lạnh hung hăng giữ cằm nàng.
Nàng bắt buộc chỉ có thể nhìn chủ nhân của bàn tay kia.
Dung Trạm bây giờ cổ đỏ, tai cũng đỏ.
Cố Mi biết, nguyên nhân đó là dị ứng cồn.
Thế nhưng, mặt của y, hay chính là bộ dáng ngày trước, không có chút thay đổi.
Đây là chuyện không thể nào. Dị ứng cồn, toàn thân y đỏ lên, tại sao mặt lại không có một chút biến hóa?
Trừ phi, trừ phi...
Cố Mi lắp bắp mở miệng: "Mặt của huynh, mặt của huynh..."
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dung Trạm, không khác gì một khối băng, khiến toàn thân nàng ớn lạnh: "Thực ra không phải cô đã sớm biết sao? Dung Trạm chỉ là tên giả, Mộ Dung Trạm mới là tên thật của ta. Vậy cô bây giờ kinh ngạc đối với việc ta dịch dung như thế làm gì?"
Cố Mi nàng hoàn toàn ngây ngốc. Ta đã sớm biết Dung Trạm chỉ là tên giả của ngươi, Mộ Dung Trạm mới là tên thật, không sai, nhưng ta thật sự không biết gương mặt này của ngươi cũng là giả.
Nhưng Dung Trạm căn bản không muốn đợi câu trả lời của nàng, hắn tiếp tục lạnh lùng nói một câu: "Có muốn xem diện mạo thật của ta không?"
Cố Mi nàng có thể nói nàng không muốn sao? Cảm giác bây giờ của nàng là, người trước mặt này, chính là một hộp pandora. Mà mặt nạ của y, chính là phong ấn chiếc hộp này.
Nàng có một dự cảm xấu, một khi mặt nạ này bị lột ra, biết đâu, ma quỷ bị phong ấn bên trong sẽ chạy ra.
Nhưng nàng không có cách nào ngăn cản. Dung Trạm đã thẳng tay lột mặt nạ xuống. Dung mạo thực sự của hắn hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng.
Trong nháy mắt Cố Mi nghĩ, ma quỷ đã ra rồi, cũng không quay về được nữa.