Lúc Liêm Huy dùng thuốc rồi ngủ mất, Cố Mi uỵch một cái liền chạy ra ngoài.
Tên này cứ luôn nhìn nàng không chớp mắt, chắt hận không thể đeo nàng qua đai quần, làm đủ các loại tư thế nhỉ. Cố Mi thấy vậy, cũng tùy ý phối hợp ngồi ở đó, để kệ hắn nhìn. Nhưng sau lưng, nàng cũng thăm dò lão đại phu một chút, trong thuốc đưa cho hắn có thành phần nào khiến người ta mê man đi không.
Lão đại phu bỗng hỏi lại, tại sao phải thêm những thành phần đó chứ. Cố Mi cũng yểu điệu cúi đầu, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, không phải vì tối qua hắn mệt cả tối, vì vậy giờ muốn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lão đại phu nghe vậy, đầu tiên thấy bị tát gáo nước lạnh, sau đó xoay người rời đi. Trong lòng ông ta còn trộm nghĩ, người trẻ bây giờ ấy, thật sự là, càng ngày càng phóng khoáng. Nghĩ lại bản thân mình lúc trẻ, cũng cùng vợ ân ái, nhưng không dám trắng trợn đến thế mà dùng xuân dược, nhiều lắm cũng chỉ thêm chút rau hẹ, củ từ trong thức ăn thôi, nào ghùng hổ như bọn họ?
Cố Mi ở sau lưng ông, cười vui khôn tả. Liêm Huy không phải cũng chơi xỏ nàng mặt không biến sắc à, nàng cũng sẽ chờ. Chờ lúc hắn tỉnh lại, sẽ xem lão đại phu dùng ánh mắt gì nhìn hắn.
Sau khi vui vẻ, nàng lôi một đứa bé nấu thuốc lại gần, hỏi cửa hàng y phục trên trấn ở đâu, liền như một làn khói lao ra khỏi cửa,đi thẳng tới cửa hàng may y phục.
Tại sao phải tới nơi may y phục? Y phục trên người nàng đều bị Liêm Huy xé vụn hơn cả giẻ lau, tuy trong bao còn y phục để thay, nhưng cũng chỉ có bộ này.
Lúc rời Hoa Sơn, nàng thực sự ghét phiền phức. Thời đại này không có vali, cũng không có ba lô cỡ lớn, chỉ có gói y phục nhỏ. Nhét vào một bộ quần áo, lại nhét thêm cái gì đó, là một túi căng phồng.
Mấu chốt là, bao quần áo này còn phải cầm tay hoặc đeo sau lưng nữa. vì vậy để giảm bớt trọng lượng, nàng liền mang theo một bộ để thay mà thôi. Giờ thì vui, bị Liêm Huy xé mất một bộ, còn một bộ này, tắm rửa thế nào?
Trấn nhỏ cũng có đủ loại hàng bán y phục, Cố Mi đi lựa chọn. Trước khi nàng rời cửa, móc ít bạc vụn trong túi tiền của Liêm Huy, tính đến đây mua y phục rồi.
Bộ quần áo của mình chọn xong rồi, đến lúc trả tiền, nàng lại xót à.
Thường ngày lúc đọc tiểu thuyết, nhìn thấy nam chính kích động, vung tay lên, xẹt xẹt một tiếng, quần áo của nữ chính nát vụn. Cố Mi nàng ở ngoài thấy vậy mà kích động, chỉ hận không chui vào sách giúp nam chính đè nữ chính lại, thuận tiện để nam chính xé quần áo, sau đó xxoo đủ loại. Nhưng bây giờ đến phiên mình, sao lại khổ sở vậy?
Quả nhiên, quần áo trong tiểu thuyết, không phải để mặc, chỉ dùng để xé. Vì vậy, có cần mua thêm bộ nữa không nhỉ?
Cố Mi lần lữa mãi, lại chọn thêm một bộ. Lúc đi tới chỗ bán đồ nam, suy nghĩ chút, lại chọn một bộ màu xanh thẫm.
Chưỡng quỹ gói xong rồi, nàng học theo Khổng Ất Kỷ*, vô cùng phóng khoáng đặt một thỏi bạc, sau đó nhận gói hàng chưởng quỹ đưa cho, rất vui vẻ trên đường trở về.
*nhân vật trong truyện ngắn của Lỗ Tấn.
Lão đại phu vừa quay lại, cũng nhảy chân sáo vào cửa lớn, liền nghe Liêm Huy lạnh lùng chất vất: "Hồng Dao đâu rồi?"
Giọng của lão đại phu không phải không hoảng sợ, nhưng còn nhiều hơn là giận dữ, Cố Mi cảm thấy, nàng có thể tưởng tượng ra, lúc ông ta tức lên, râu dê trên cầm nhất định bất động.
"vô sỉ, Ta làm sao biết cô ta đi đâu? Ngươi chất vấn ta là có ý gì? Cô ta có tay chân, đi đâu là chuyện của cô ta, ta quản được à?"
Sau đó Cố Mi nghe được một tiếng, hình như là, tiếng đao kiếm rời vỏ.
mồ hôi lạnh trên người nàng sắp đổ rồi. Này hình như là đùa hơn quá trớn rồi? Cần phải động dao thương sao? Liêm Huy ngươi tốt xấu gì cũng là thiếu hiệp giang hồ, sao lại giương dao bạt kiếm trước người già trẻ nhỏ chứ?
Cho nên nàng ba bước cũng biến thành hai bước để chạy tới.
Sau đó, sau đó, nàng chỉ thấy, Liêm Huy đnag đứng lặng ở đó, mà lão đại phu kia, lại rất bình tĩnh, ngồi trên ghế, dùng dao cắt thuốc gì đó.
Âm thanh đó chính là lão đại phu đưa dao lên.
Được rồi, chuyện này, là nàng cả nghĩ quá rồi.
Liêm Huy nghe tiếng bước chân sau lưng, ngay lập tức quay người. Liếc mắt thấy Cố Mi đứng cạnh cở, trong mắt sáng lên. Sau đó, liền yên lặng đi tới, đứng trước mặt nàng.
Hắn chẳng nói gì, chỉ đứng lặng yên như vậy trước mặt nàng, mặt mày ủ dột, nhìn ra, quả thực là, rất đáng thương.
Cố Mi đỡ trán. Liêm đại gia ngươi đừng có dáng vẻ như chưa cai sữa vậy được không. Ta thực không phải mẹ ngươi. Muốn tìm sữa mẹ thì tìm mẫu thân đại nhân của ngươi ấy.
Nàng run người, chờ Liêm Huy nói trước. Nhưng Liêm Huy tựa như đang đo gan với nàng, cứ lẳng lặng đứng trước mặt nàng, mặt mày ủ dột, mím chặt môi, không nói gì.
Cố Mi lại run lên. Sau đó nàng thấy mình không cần tốn sức nữa. Tính nhẫn nại của nàng sao mà bằng hắn được.
Cho nên nàng hắng giọng một cái, nhẹ nói: "Chuyện kia, ta chỉ là, đi mua vài bộ y phục mà thôi."
Liêm đại gia cuối cùng cũng chịu đưa mắt nhìn nàng rồi. Vẫn là dáng vẻ đáng thương bị vứt bỏ, không còn tin tưởng ai cả: "Thật sao? Không phải thừa lúc ta ngủ thϊếp đi, lén lút chạy đi?"
Cố Mi giơ gói hàng trong tay lên, vội vàng giải thích: "Không có, không có. Thật sự chỉ là y phục mà thôi. Này, ta còn mua cho ngươi một bộ đấy. Ngươi thử vào xem? Thử xem có vừa hay không."
Vừa dứt lời, nàng đã muốn đánh mình. Đây là cái gì thế? Bản thân ra cửa, làm gì còn phải báo cáo với hắn hay sao? Hắn là ai chứ.
Cố Mi rất muốn khóc. Bị áp bức thành quen rồi? Liêm Huy, xem như ngươi giỏi.
Liêm Huy nghe xong lời giải thích của nàng, trên gương mặt đơ đã có ý cười, trên gương mặt anh tuấn dường như càng đẹp trai hơn. Hắn vừa nhận lấy gói hàng trong tay nàng, vừa lôi tay nàng, dẫn nàng vào trong phòng: "Vậy ta thử xem, xem thử y phục có vừa không."
Cố Mi cũng choáng. Nàng không nghĩ lần này Liêm Huy lại dễ lừa thế. Lần trước ở Lạc Dương nàng cũng bỏ chạy, nhưng lúc bị Liêm Huy bắt được, hắn căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, vừa tới cái là cường bạo.
Được rồi, kỳ thực lần đó nàng không thể giải thích. Nhưng lần này, lúc nàng vừa trở về trông thấy Liêm Huy, sự tức giận của hắn nàng lại cảm nhận được. Tại sao chỉ chốc lát, liền biến mất hết?
Liêm Huy nắm tay Cố Mi vào phòng, đóng cửa lại. Đặt gói hàng lên bàn, muốn ôm nàng.
Cố Mi vội lui về sau. Nàng chưa quen cái tốc độ phát triển một ngày ngàn dặm này.
Tuy nói tối qua hai người quá thân mật, nhưng là hành xử trong tình huống đặc thù. Bây giờ hắn rất bình thường, cũng không cần làm động tác khiến người ta mặt đỏ tim đạp nữa.
Tình cảm của nàng vẫn trống không như cũ được không. Sao lại bị hắn thu phục nhanh như vậy? Nàng thì không thể tiếp tục kiêu căng?
Liêm Huy thấy nàng né tránh, không dám ôm tiếp, sợ trong lòng nàng không vui. Vì vậy rút cánh tay lại, dẩu môi, mặt mày xị xuống.
Cố Mi chỉ sợ hắn như vậy. Căn bản chỉ cần hắn như vậy, nàng liền không thể chống đỡ. Cho nên nàng vội che dấu: "Cái gì vậy, không phải nói mua cho ngươi một bộ sao? Ngươi mau thử đi, ta xem có vừa không."
Ý nàng là, ngươi mau thử đi. Nếu không vừa, lão nương còn mang đổi mau mua. Y phục của ngươi đắt tiền, bằng hai lần bộ của ta đấy biết không. Số bạc này không thể lãng phí.
Nhưng câu nói này Liêm Huy nghe thấy lại vui vẻ. Hắn ở ngay trước mặt nàng lập tức cởϊ áσ nới dây lưng, định thử bộ y phục nàng mới mua cho hắn.
Cố Mi dù đã nhìn qua rất nhiều hình, nhưng lúc này, nàng vẫn cứ đỏ mặt, quay lưng đi.
Vẫn đúng là không xem nàng như người ngoài.
Liêm Huy đâu chỉ không coi nàng là người ngoài, hắn vốn hi vọng, sẽ sớm hai mà thành một với nàng.
Phía sau là một loạt thanh âm sột soạt, sau đó thanh âm của Liêm Huy dán vào bên tai nàng: "Được rồi."
Nhiệt khí chậm rãi phả lên gò má nàng, tê tê, hơi ngứa. Nét mặt của Cố Mi lại đỏ ửng thêm mấy phần, trong lòng lại đang lầu bầu, được rồi là tốt. Không có chuyện gì thì áp sát thế làm gì? Ta với ngươi thân thiết lắm à Liêm đại hiệp.
Nhưng vẫn từ từ quay người sang. Liếc mắt thấy Liêm Huy đứng sau lưng nàng, nhìn thẳng nở nụ cười nhìn nàng.
Từ sau khi nàng xuyên qua, thấy Liêm Huy thường ngày chỉ mặc cơ bản hai màu đen, lam. Ngày hôm nay nàng chọn bộ màu xanh sẫm, vốn là cho rằng hắn không thích mặc, nhưng không ngờ, vẫn rất hợp mà.
Khỏi nói chỉ thay mỗi màu sắc y phục, cho dù nàng muốn hắn không mặc gì, hắn cũng vui vẻ làm theo.
Cố Mi đối với gu của mình rất ưng ý. Đen xanh dù rất hợp khí chất của Liêm Huy, nhưng nhìn nhiều, khó tránh hơi nặng nề. Nhưng bộ y phục màu xanh sẫm này, không những phù hợp khí chất trầm tĩnh của hắn, mất chốt là, cổ tay áo, bả vai dùng sợi tơ bạc thêu ra mây Như Ý, trong sự trầm tĩnh vẫn có chút hoạt bát.
Quả thật là ngựa nhờ yên tốt, người nhờ chưng diện, thế này mà đánh giá, xem ra quả thực là công tử nhanh nhẹn mà.
Công tử nhanh nhảu mở miệng. Trong thanh âm mang theo nét vui sướng: "Muội ra ngoài, chính là vì muốn mua quần áo cho ta?"
Cố Mi rất muốn cho hắn một phát, Cái gì mà đặc biệt ra ngoài vì ngươi? Trong bọc còn có hai bộ y phục của ta, ngươi không thấy à?
Liêm Huy quả nhiên thấy. còn đưa tay nhấc lên một cái áo yếm.
Áo màu trắng, bốn cái dây nho nhỏ. Trên mặt, thêu một con cá.
Cố Mi đỏ mặt như tôm luộc.
Nàng nghiêm mặt ra lệnh :"Đưa ta."
Nhưng Liêm Huy không phải không đưa nàng, ngược còn còn cầm trong tay sờ vuốt, thử cảm giác, còn cẩn thận nhìn, sau đó đánh giá: "Cái yếm màu trắng không được. Muội vẫn hợp với màu đỏ hơn. Hơn nữa trên mặt đừng thêu cá, nên thêu uyên ương."
Liêm đại hiệp, ngươi đối với mấy thứ này, quả là có hiểu biết mà.
Cố Mi trong chớp mắt thẹn quá hóa giận, nổ tung: "Đi chết đi. Ta chọn cái yếm màu gì là quyền của ta. Ta mua yếm thêu cái gì là ta tự nguyện, ngươi quản được à?"
Liêm Huy vẫn bình tĩnh: "Ừ, ta quản được."
Cố Mi tiếp tục phát điên: "Ngươi dựa vào gì mà quản ta? Lão nương không cần ngươi lo."
"Bởi vì, ta nói rồi, chờ chúng ta tới nhà ta, sẽ kết hôn. Làm phu, dĩ nhiên có quyền quản lý y phục bên trong của y tử rồi. Bởi vì, những thứ đó, liên quan tới quyền lợi của ta."
Thật khốn nạn, ai đồng ý gả cho ngươi vậy? Cầu hôn ngươi có làm chưa? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Thâm tình biểu lộ đâu> Ngươi có thể đừng như sơn tặc cướp cô dâu rồi đưa vào động phòng nhá.
Cố Mi thấy, đời này nàng gặp phải hắn, thực sự là, khóc không ra nước mắt.