Từ sau khi trải qua một đêm tiêu hồn như vậy, giữa Cố Mi và Liêm Huy dường như có điều gì đó khác biệt đang dần bộc lộ ra.
Chúng ta có thể lý giải những thứ này là ái muội sao?
Nhưng em gái Cố Mi không cách nào tiếp nhận à. Nàng không thể nào chấp nhận bản thân mình vốn rất đáng ghét, thậm chí là không hề ưa Liêm Huy, nhưng tại sao bỗng phát hiện, chuyện không phải như vậy đây.
Bản thân không kháng cự việc thân mật với hắn là chuyện gì thế? Không chịu được cảnh hắn ấm ức làm nũng nói với nàng hắn khó chịu như thế nào?
Lại cứ tiếp tục vậy, có phải loại tùy tiện làm nũng này, nàng có thể làm mất luôn cả trinh tiết của bản thân không?
Than á á. Cố Mi ngồi trong xe ngựa hai tay che mặt. Nàng cũng không muốn cứ tiếp tục thế này.
Nhưng so với nội tâm giao chiến kịch liệt của nàng, miệng của Liêm thϊếp hiệp sắp cười nhếch tới tận mắt rồi.
Liêm thϊếp hiệp ngươi đừng có như vậy. Đừng quên ngươi đang đi con đường mặt lạnh. Ngươi nói xem ngươi cười vô duyên vô cớ như vậy, để người ta trông thấy thì sao?
nhưng Liêm Huy hiện tại không hề nghĩ vậy. Hắn chỉ ước lập tức chiếu cáo thiên hạ, Hồng Dao là của Liêm Huy hắn, ai cũng đừng nghĩ tới.
Thế này là cái gì với cái gì vậy. Kỳ thực Cố Mi và hắn còn chưa đính ước mà? Chỉ có là tiếp xúc ngoài cơ thể thân mật vài lần thôi à.
Liêm Huy cười ngây ngô xoay người, hắn đưa tới một cái bánh nướng: "Hồng Dao, có đói không? Ăn bánh nướng đi."
Cố Mi phản ứng lần này là, hai tay che mặt, một cước đạp tới, gầm nhẹ: "Cút,"
Còn ăn bánh nước đấy. Nàng cũng không phải là cái bánh nướng lớn à.
Nhưng Liêm Huy không những không giận, ngược lại còn vui hơn, thậm chí trên mặt còn có cảm giác đã đỏ hồng đầy mặt thêm mấy phần.
Liêm thϊếp hiệp, ngươi đây là, tiểu nhân đắc chí mà.
Cố Mi thẹn quá thành giận, nàng bây giờ hận không thể đánh mạnh một cái tới, đánh tan cái nụ cười trên mặt kia.
Cười cái lông gì mà cười. Có cái gì vui mà cười. Tỷ tỷ ta bạch dao găm cắm vào hồng dao găm rút ra, một nhát chọc vào xem ngươi còn cười được không?
Khỏi nói, chỉ cần là Cố Mi tự mình đưa dao, chưa chừng Liêm thiếu hiệp thực sự có thể vẫn cười ngây ngô như thế.
Cố Mi lựa chọn giả mù, không nhìn hắn. Nhưng không chịu được cái bụng thật sự rất đói.
Có thể không đói bụng sao? Tối hôm qua nàng chỉ ăn một cái màn thầu, sau đó cả buổi tối đều bị dằn vặt không ngủ nổi, cái bụng nàng đã sớm đói rồi,
Không nhìn hắn nữa, cái bụng vẫn phải lấp đầy. Không lấp đầy cũng không có sức mắng người. Vì vậy Cố Mi cũng không quay đầu đi, giả bộ không vui nhận bánh nướng trong tay Liêm Huy.
Bánh nướng cứng cứng, Cố Mi cắn miếng là có chút chán ghét bĩu môi.
Cầm bánh nướng, nàng đã muốn đi rồi. Nhưng Liêm Huy thuận thế bắt lấy tay nàng.
"Hồng Dao." kẻ này vẫn cười như hoa đào, chỉ thua là chưa nở hoa thôi.
Cố Mi thật sự không muốn quan tâm đến hắn. Nhưng cái tay kia nắm tay nàng dường như hơi sai sai.
Nàng trở một tay liền nắm chặt tay hắn, cẩn thận sờ xuống, lại buông tay hắn ra, xoa trán hắn.
Cảm giác nóng rực ở trên tay.
Cố Mi cả kinh, vội vàng nói: "Ngươi bị cảm?"
"Cảm?" Liêm Huy dường như không hiểu lắm, theo bản năng lặp lại từ ấy.
Cố Mi đỡ trán: "Ý ta là, ngươi bị trúng gió rồi?"
Tối hôm qua dược lực của Phi yến hoàn có phát tác toàn bộ trên cơ thể hắn không. Hơn nữa tối qua ngâm mưa cả đêm, Cố Mi không dám nghĩ, dù Liêm Huy là người tập võ, thể lực không tệ, nhưng cũng không chịu nổi hành hạ như thế đi.
Liêm Huy nghe nàng nói vậy, gật đầu gãy gọn: "Đúng vậy. Ta bị trúng gió."
Ta chẳng qua quan tâm một chút. Liêm đại hiệp, ngươi không cần, thùa nhận hưng phấn vậy chứ?
Nhưng Cố Mi vẫn muốn đánh hắn. Nàng chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Ngươi bị trúng gió sao không nói sớm?" Vẫn đánh xe ngựa đi giữa trưa như vậy, ngươi muốn làm gì thế?
Nhưng Liêm Huy nghe vậy, còn oan ức nói: "Muội đâu có hỏi."
Đây là cái logic quái gì? Nàng không hỏi hắn sẽ không chủ động nói à? Ta còn chưa từng hỏi ngươi có mắc tè hay không, sao trưa hôm nay ngươi vẫn biết trới nhà vệ sinh giải quyết thế?
Kỳ thực Liêm Huy đơn giản là cố ý, muốn Cố Mi quan tâm hắn, tiến một bước lại đau lòng hơn cho hắn thôi. Vì vậy vừa sớm đã biết mình trúng gió, hắn còn chẳng để tâm, còn ước bệnh nặng một chút mới tốt.
Mang bệnh cần chăm sóc, chính là thời điểm bồi dưỡng tình cảm tốt nhất. Đây là lời kinh điển của một vị bằng hữu của hắn, Liêm thiếu hiệp rất tán thành.
Lần này trúng gió đã được Cố Mi phát hiện, nhất thời đứa nhóc này thật vui,
trên mặt càng đỏ hơn.
Cảm tình vừa mới bắt đầu nhưng vết đỏ không phải kích động, mà bị trúng gió.
Cố Mi chỉ thấy gân xanh trên trán giật quá mạnh rồi. Tại sao nàng lại thấy, Liêm Huy thực ra là đứa trẻ vậy? Bị bệnh vậy không nói, còn phải để người lớn phát hiện, sau đó mới bi thương cười nói, con bị bệnh, người đến chăm sóc con tử tế. Vậy kế tiếp cso phải muốn lấy cái lý do này, sai khiến nàng làm đủ chuyện, thậm chí náo lên với nàng, ta muốn ăn cái này, ăn cái nọ?
Một người lớn, hắn sẽ không làm vậy chứ? Đúng vậy, đúng vậy nhỉ?
Cố Mi đưa tay ấn mi tâm. Nàng bây giờ cần bình tĩnh! Bình tĩnh!
"Liêm Huy à, ngươi nếu bị trúng gió, vậy thì đi khám đại phu đi?"
Bệnh nhân là lớn nhất, hơn nữa nói sao, bệnh này tốt xấu gì cũng là xem vì bản thân nàng đi? Cố Mi hiện giờ muốn đạp một cướp qua, nàng thật không tử tế mà.
Cũng may Liêm Huy vẫn tính là phối hợp, ngoan ngoãn đánh xe ngựa, đi tới trần gần nhất, tìm đại phu.
Lão đại phu áo xám bố bào, tóc hoa râm, trên cằm có một chòm râu dê.
Ông ta nhắm mắt lại, tay phải khô gầy già yếu đặt trên cổ tay Liêm Huy, mà tay trái, lại vuốt chòm râu dê kia.
Cố Mi đứng cạnh, thấy lông mày đại phu khẽ nhíu lại, lòng nàng cũng nhíu lại.
Đây là sao thế? Lẽ nào Liêm Huy lại không phải bị trúng gió thường? Lẽ nào một cơn mưa đã có thể mang đến bệnh hiểm nghèo gì cho hắn?
Vậy cũng thiếu khoa học quá?
Nhưng đại phu à, đừng có cau mày mãi thế? Ông lại cứ cau có mãi vậy, trái tim nhỏ của ta sắp bị hại chết rồi.
Quay đầu, lại thấy con ngươi của Liêm Huy nhìn thẳng không chớp về phía nàng. Trong mắt đầy nhu tình mật ý, quả nhiên là không thể miêu tả nổi.
Không xong rồi, Cố Mi thấy rét run. Nnagf hung tợn trừng mắt, dùng khẩu hình lên án, nhìn cái gì? Trên mặt ta nở hoa hay sao hả?
Liêm Huy bỗng nở nụ cười. Như mặt sông đầu xuân dần tan băng, phong quang tươi đẹp.
Trái tim Cố Mi khẽ run lên, yên lặng quay đầu đi chỗ khác. Sau đó yên lặng rơi lệ.
Liêm đại hiệp, không ngờ ngươi lại vậy. Con mẹ nó ngươi đang dùng mỹ nam kế! Mỹ Nam kế!
Lão đại phu cuối cùng thu lại tay phải, đôi mắt mở ra.
Cố Mi vội hỏi: "Đại phu, hắn sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
Nàng hỏi vậy, lông mày lão đại phu lại nhíu lại.
Ông có chút khắc nghiệt nhìn Liêm Huy, lại nhìn Cố Mi, chậm rì nói: "Tuổi trẻ phu thê tuy rằng ân ái nhiều, nhưng vẫn phải có mức độ. Loại xuân dược này dùng một chút là được, nhưng một lần dùng lượng lớn vậy, cẩn thận lớn tuổi, bất lực."
Cố Mi lập tức đỏ mặt. Nàng há miệng, muốn giải thích, thuốc này không phải do nàng. Đậu Nga cũng không oan bằng nàng mà.
Nhưng giải thích thế nào? Giải thích sao?
Cho nên nàng không còn làm được gì ngoài yên lặng. Nhưng liếc nhìn, Liêm Huy bên cạnh đang cong môi.
Bây giờ Liêm Huy đã không phải là Liêm Huy lúc trước nữa, trong lòng có vui hơn, cũng không biểu hiện rõ ràng. Nói cách khác, lại lần nữa thể hiện mặt đơi rồi.
Nhưng Cố Mi vẫn điên. Nàng rõ ràng biết, trong lòng Liêm Huy đang vui sướng mà.
Hắn lại không vui à? Lão đại phu này nói, phu thê trẻ tuổi, phu thê trẻ tuổi.
Nhưng nàng không vui. Đây là quái gì vậy? Không dưng bị hắn ăn đậu phụ nhiều vậy, còn bị người khác vu oan là đậu phụ do nàng đưa lên.
Đưa ta đậu phụ!!
Cố Mi lại yên lặng rơi lệ. Mà lão đại phu đã ghi rõ phương thuốc.
Trên giấy vàng là tên thuốc như rồng bay phượng múa, Cố Mi có thể nói, kỳ thực những chữ kia, nàng không biết một chữ nào cả?
Đại phu, chữ của ông, thực sự là tinh túy như Trương Húc đó.
Lão đại phu hạ bút lông, tay cầm tờ giấy thổi thổi một hơi làm khô mực nước bên trên, phía sau liền có đứa nhỏ chạy lên, lấy giấy, chiếu theo đó bốc thuốc.
Chờ thuốc xao xong là quá trình rất gian nan. Kỳ thực Cố Mi rất muốn hỏi, Phi Yến hoàn trong cơ thể Liêm Huy, có cách nào bộc phát hết không? Có hại gì với thân thể không?
Nàng nghĩ vậy, cũng hỏi vậy. Mặc dù hỏi hơi ấp úng, thậm chí là nói tối nghĩa. Nhưng lão đại phu nghe hiểu.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay. vì sao hỏi cái vấn đề này, Cố Mi đáng thương nén gương mặt đỏ bừng nóng rực, nếu thả một miếng thịt ba chỉ lên trên, lại thêm gia vị, sau đó dùng xà lách, rau diếp cuốn vào, là ăn được rồi.
Thịt nướng chính tông đấy.
Nhưng lão đại phu lại bày vẻ không đáng tin, thậm chí không ngẩng đầu, chỉ nói đứa trẻ kia xao thuốc thế nào.
"NGươi là đại phu hay ta là đại phu? Tự ta có cách phát tán hết xuân dược trong cơ thể hắn ra. Chỉ là, sau này tiểu phu thê ngươi đừng dùng lượng xuân dược lớn vậy. Dù là tình thú, dùng một chút là được."
Cố Mi rất muốn tìm cái lỗ chó mà chiu. Ta lần này, tội danh oan uổng, dù là nước Hoàng Hà, hay cho ta một biển nước rộng lớn, cũng không rửa trôi.
Nhưng đại phu, ông có cần bình tĩnh như vậy nói ra hai chữ xuân dược sao?
Ngay lúc Cố Mi quýnh quáng tột đỉnh, hận không thể biến mất với tốc độ ánh sáng. Nàng nghe thấy Liêm Huy ở cnahj nàng nói một câu rất bình tĩnh:
"Được, Chúng ta biết rồi."
Biết? Biết cái gì? Ta cũng thật lòng không biết đấy. Liêm Huy ông nội ngươi, có ý gì thế?
Cố Mi đỏ mắt quay đầu lại. Nàng thấy, nàng đang đấu bò, mà Liêm Huy, là tấm vải đỏ. Là loại vải đỏ rất chói mắt. Hắn còn có cách không chút biến sắc mà khiến cho nàng tức giận đỏ rực hai mắt đến phát điên.
Cho nên nàng không khách khí, khoát lên cánh tay hắn, còn dùng ngón trỏ ngón giữa bấu lấy miếng thịt trên cánh tay hắn, mạnh mẽ xoay tròn một vòng 360 độ.
Liêm Huy bị đau. Nhưng không dám kêu. Ngược lại thuận thế nắm chặt tay nàng, mười ngón giao nhau, nắm trong lòng bàn tay, lại từ từ vuốt ve ngón tay mềm mại.
Vuốt ve vậy, Liêm đại hiệp thực yên tâm thoải mái.
Nhưng thực ra, Cố Mi còn chuyện chưa hỏi. Đại phu à, thường ngày lúc ta xem tivi hay đọc truyện, đều thấy nói, trúng xuân dược rồi, nếu trong mười hai canh giờ không thể hoan ái, phải toàn thân nổ tung mà chết. Liêm Huy này, hắn hẳn không vậy chứ?
Nhưng nàng lại nghĩ, nếu nói cùng người hoan ái, pít tông vận động gì đó, kết quả cuối cùng không phải để bắn à? mà Liêm Huy này, tuy rằng tối qua không tiến hành vận động pít tông, nhưng không chịu nổi mà pít tông vận động ngoài cơ thể người ta nhiều lần, nên, nên, chắc là không có kiểu nổ tung mà chết chứ?
Cố Mi an ủi mình, ngược lại kết quả như nhau, dù Liêm Huy muốn nổ tung cũng không dễ vậy rồi.
Trăm sông về biển, trăm sông về biển mà.