Liêm Huy nói thẳng mọi chuyện, hắn nghĩ Cố Mi sẽ xù lông, sẽ ngẩng đầu nhìn hắn hung dữ, vừa gào khóc vừa mắng hắn, sao ngươi lại là loại người như vậy. Thậm chí sẽ không quan tâm bên ngoài mưa to mà lao xuống xe ngựa.
Hắn đã chuẩn bị nghe chửi, cũng chuẩn bị đến lúc Cố Mi lao xuống xe ngựa, hắn sẽ lập tức kéo nàng lại.
Thế nhưng Liêm thiếu hiệp cả nghĩ quá rồi. Ngươi cho rằng kéo Cố Mi muốn nhảy vào màn mưa, rồi ngươi cũng mắc mưa, hai người diễn một cảnh ướt mưa đầy dụ hoặc. Sau đó nàng đau đớn khóc thành tiếng, ngươi không quan tâm tiếng mắng chửi của nàng, bá đạo ôm nàng vào lòng, lại còn ôm vào xe ngựa ooxx, sau đó xxoo, rồi từ đây triền miên đến hết đời sao?
Cố Mi tỏ ra bình tĩnh, tương đối bình tĩnh. Là một cô gái trong thế kỷ mới, đối với những chuyện vừa gặp đã thích cơ thể nàng sau đó yêu nàng, nàng sẽ nói, trong lòng nàng thực ra có chút vui ngầm hay sao?
Cùng lắm là do vóc dáng của ta quá tốt đi. nàng vẫn cho rằng, chuyện vui chơi tình ái này, nguyên nhân và quá trình không quan trọng, quan trọng là yêu thích.
Sau khi yêu, sẽ cảm thấy mọi thứ của đối phương đều tốt đẹp cả.
Vì vậy Cố Mi chỉ ngẩng đầu, nhìn Liêm Huy, nhàn nhạt nói một tiếng: "Ha."
Lần này đến lượt Liêm Huy đơ người, sau đó hắn bắt đầu loạn như tơ vò. Hắn không hiểu nổi Cố Mi là có ý gì vậy. Nàng phản ứng thế này, vốn dĩ không nằm trong suy nghĩ của hắn.
Hắn kết luận nửa ngày, vẫn cẩn thận từng chút mà hỏi: "Muội, muội không giận?"
Cố Mi nhìn hắn như tên ngố: "Tại sao ta phải giận?"
Tối thiểu, ta giờ cũng biết ngươi thích ta vì cái gì.
Có điều, Cố Mi vẫn dở khóc dở cười thật mà. Lại nói đêm đó, dù gì ta cũng mặc yếm và quần trong hẳn hoi rồi. Kỳ thực đại ca ngươi dù có thấy, cũng chỉ là hai đùi, hai tay, cộng thêm hai bả vai mà thôi. Vậy mà, lập tức đại ca ngươi cũng có thể cứng lên được luôn? Nếu nói vậy, cứ tới mùa hè, có phải đàn ông trên đường đều cương hết không đây?
Đầy đường là cánh tay và chân trắng toát ôi chà. Thậm chí là đường con ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện.
Liêm thiếu hiệp, đạo hạnh này của ngươi, nếu mà ném vào thời hiện đại, đoán chừng là máu toàn thân cũng không đủ để mũi chảy máu đó.
Nhưng Cố Mi lại nghĩ ra một khả năng khác. Dù sao Liêm Huy này cũng là người cổ đại, hắn thấy được dáng vẻ kia của mình, có phải liền cho rằng, phải chịu trách nhiệm với ta?
Đây không phải chuyện thường thấy trên phim truyền hình à. Ai mà thấy được cơ thể người khác, thậm chí chỉ thấy bàn chân thôi, liền xoay người, bình tĩnh nói, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
Vừa nghĩ vậy, Cố Mi cũng có chút vui. Nàng cảm thấy tinh khí cả người lại tràn về, nàng hứng thú bừng bừng nói: "Liêm Huy, chuyện đêm đó, ta sẽ không nói với ai. Vì vậy ngươi không cần chịu trách nhiệm với ta."
Nàng cô cùng hài lòng nghĩ, bản thân mình một lòng trung can với trăng sáng, trăng sáng nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ. Nhưng trăng sáng lại đen mặt rất nhanh, lạnh lùng nói một câu: "Không liên quan với việc chịu trách nhiệm. mà là, đời này, Liêm Huy ta nhận định nàng là thê tử của ta."
Mặt Cố Mi cũng xị xuống. Ngươi còn rượu mời không uống mà cứ đòi uống rượu phạt.
"Nhưng mà ta không đồng ý làm thê tử của ngươi kiếp này. Còn nữa, Trang Thu Dung thì sao? Trên Hoa Sơn, ta không chỉ một lần nghe kẻ khác nói ngươi ra nàng ta có liên quan."
Liêm Huy cho rằng nàng đang ghen, gương mặt tuấn tú lại có ý cười.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Thu Dung chỉ là sư muội của ta. Không có ý khác."
Nếu là trước đây, hắn coi thường việc giải thích bất kỳ chuyện gì với người khác. Hắn xưa nay lạnh nhạt, có thể không nói, thì tuyệt không nói. Nhưng từ sau khi Cố Mi xuyên qua, hắn nói trước mặt nàng, so với trước giờ nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng lời giải thích của hắn, Cố Mi không thỏa mãn. Nàng khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đỉnh xe ngựa, kỳ quái nói: "Ngươi chỉ coi nàng ta là sư muội, người ta không chỉ coi ngươi là sư huynh. Từ trên xuống dưới Hoa Sơn, ngay cả kẻ mù cũng thấy tình ý nàng đối với ngươi. Ngươi cũng không nên nói với ta, bản thân ngươi không biết nhé."
Nhưng Liêm Huy thực không biết. Hắn chỉ một lòng luyện võ, hắn hoàn toàn không quan tâm Trang Thu Dung có ý gì với hắn.
Vì vậy hắn trầm mặc, cũng thật lòng trả lời: "Ta thực không biết. Ở trên núi, ta chỉ biết, muội thích ta."
Bởi vì chỉ có Hồng Dao nói thẳng với hắn, suy huynh, ta thích huynh. Ta muốn gả cho huynh.
Cố Mi vừa nghe vậy, lại nổi đóa. Liêm Huy này tài tình thật, xem ra kẻ một mặt chính trực, lời nói ra cũng ngắn gọn bao nhiêu thì ngắn gọn bấy nhiêu, nhưng hắn lại có bản lĩnh khiến nàng nín họng.
Vì vậy Cố Mi tức giận bắt đầu nói linh tinh: "Đó là trước đây. Trước đây ta thích ngươi, nhưng giờ ta không thích ngươi."
Lời vừa nói ra miệng nàng liên hối hận. Ta thích ngươi lúc nào? Trước đây là Hồng Dao thích ngươi a a a. Nhưng ta là Cố Mi mà.
Cứ như thể mọi sự ngu dốt đều bị lây từ tên đối diện.
Nhưng Liêm Huy có chút đắc ý nho nhỏ. Hắn hết sức nén xuống khóe môi cong lên, mới có thể kìm được nụ cười rất rõ ràng: "Hồng Dao, muội vừa nói, muội thích ta."
Hắn cắt câu lấy nghĩa. Vừa rồi Cố Mi rõ ràng nói là, trước đây yêu thích ngươi, nhưng giờ không thích ngươi nữa.
Cố Mi hận không thể thổi lời bên tai đi, dẹp luôn ý cười ở bên môi hắn.
Liêm Huy ông nội ngươi, ta đây thích ngươi từ lúc nào? Đây là bị ngươi nói loạn đến hôn mê nhé.
Nhưng Liêm Huy rất thỏa mãn. Hắn chậm rãi dịch người, muốn ngồi cạnh Cố Mi.
Nhưng Cố Mi đạp một cước, hung tợn quát: "Đi ra."
Liêm Huy không bận tâm, ngược lại lại nghĩ nàng thẹn quá hóa giận, trong lòng lại còn thấy ngọt ngào vô cùng. Nhưng chung quy không muốn nàng giận thật, cũng lẳng lặng ngồi đó không nhúc nhích, chỉ là cả hai mắt đều nhu tình mật ý, thật nhu tình mật ý nhìn nàng.
Cố Mi thực sự, khóc không ra nước mắt. Đại ca ngươi lại nhìn ta như vậy, ta thật sự không nhịn được mà muốn treo cổ đó biết không.
Mưa to ầm ầm ngoài xe ngựa, gõ bộp bộp lên nóc xe. Tiếng sấm ầm ầm không ngừng dội qua. Cố Mi nhịn rất khổ, mới không kêu to mỗi khi sấm lớn nổ lên.
cũng may ngày hè mưa rào sấm chớp tới nhanh qua nhanh. Tiếng sấm dần nhỏ xuống, chỉ có chân trời còn vài tia chớp yếu xẹt qua.
Liêm Huy lại ngồi cạnh thanh xe, lái xe tiến lên.
Màn xe vẫn bị hắn vung lên tận nóc xe. Cố Mi dù ngồi trong xe ngựa, nhưng nhất cử nhất động vẫn ở trong mắt hắn.
Nhưng Cố Mi thất rất đè nén, như thể có gai sau lưng. Cuối cùng nàng chỉ cắn răng một cái, cúi người bò ra khỏi xe ngựa, cũng ngồi xuống thanh xe.
Mẹ kiếp ngươi muốn xem chứ gì, vậy thì sát cạnh thoải mái cho ngươi nhìn nhé.
Ngoài xe ngựa có không khí rất thanh tân. Mùi bùn đất tanh cùng hương cỏ cây thơm ngát hỗn tạp cùng nhau, là mùi đặc trưng của cơn mưa ngày hè, rất sảng khoát.
Cố Mi nhắm mắt hít một hơi thật dài. Ở hiện đại, không hề có không khí trong lành như vậy. Ấn tượng trong ký ức của nàng, cũng chỉ có một lần tham gia lễ cưới của bạn học, ngồi trên xe, vòng quanh núi hơn một giờ, tiến vào tận núi, mới có không khí thanh tân như vậy.
Lần đó nàng rất vui vẻ nói với người bạn cùng đi đám cưới ngồi bên cạnh, một nghìn tệ tiền mừng, quả là đáng. Không khí như vậy, thực sự hận không thể sống tiếp trong núi, cũng không ra ngoài nữa.
Thế nhưng ở đây, không ô tô, không ô nhiễm, bầu trời xanh đến khó tin, không khí dường như không biết CO2 là gì.
Thoáng cái, Cố Mi cảm thấy tức giận đều nguôi, toàn thân nhẹ nhàng không ít. Nàng hơi ngẩng đầu, gió thổi qua gò má nàng, khóe môi hơi cong, nụ cười bất giác lộ ra.
Nụ cười nhẹ này phải nói là kinh diễm. Liêm Huy ngồi cạnh nàng, nhìn ngay thấy nụ cười kinh diễm này của nàng không sai một giây.
Hắn nhìn Cố Mi trong ánh tà dương sau cơn mưa, sợi tóc khẽ bay, hai mắt nhắm hờ, ý cười khóe môi tự nhiên Thời khắc này, hắn thấy người trước mặt, thực xinh đẹp thông tuệ, có linh tính.
Lúc chạng vạng, Liêm Huy và Cố Mi ngồi xe tới một trấn nhỏ.
Màn đêm đã xuống, trong con đường dọc trấn có vài ngọn đèn sáng lên. Nhưng trên đường không bóng người cũng không có tiếng người. Chỉ cợt có tiếng chó sủa vang lên, khắp nơi an tĩnh.
Cố Mi ngồi trên thanh xe, tò mò nhìn quanh. Dù sao ở hiện đại mà nói, đèn trong thành phố là cảm ứng, ngay cả đêm tối, cũng đều sáng như ngày, dòng ngươi như dệt cửi, náo nhiệt không dứt. Nàng rất ít khi nhìn thấy đêm đen kịt, yên tĩnh không người qua lại.
Xe ngựa ra đi, ánh lửa trước mắt đột nhiên mạnh hơn. Có lầu hai tầng xuất hiện.
Trước cửa lầu có hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm chập chờn theo gió, trong mỗi phòng cũng là ánh nến sáng rực, tiếng cười như ngọc, tất thảy bộn bề.
Trong thoáng chốc Cố Mi nghĩ, thật giống căn nhà trong Vùng đất linh hồn.
Tia sáng hoàng hôn rọi vào tòa nhà kia, ánh đèn thần bí trong trấn nhỏ bắt đầu lần lượt sáng lên. Mọi người trong phòng bắt đầu tỉnh dậy đi lại, ra ra vào vào.
Mà Tiểu Bạch Long anh tuấn lãnh khốc đứng phía kia cây cầu, mở to đôi mắt trong suốt, khϊếp sợ mà kiên định nhìn Chihiro, nói là, ngươi không thể tới đây, mau về đi.
Cố mi bỗng nhiên rất muốn xuống xe, đi xem thử trong tòa lầu đó có Tiểu Bạch không.
Tiểu Bạch Haky là nhân vật nàng thích nhất trong tất cả anime xem qua, không ai hơn cả.
Thực ra nàng cũng rất thích Harl, rất thích Sesshoumaru. Nhưng tiểu Bạch lại khiến nàng cảm thấy một sự đau thương không lời.
Rõ ràng chỉ đơn giản nói vậy, Chihiro đã làm rất tốt. Nhưng tại sao, hắn vẫn khiến Cố Mi cảm thấy, đau lòng?
Được rồi, có thể quy tội cho lồng tiếng quá tốt đi.
Nhưng lúc này, Cố Mi thực muốn xuống nhìn thử. Nhìn xem bên trong có phải có tiểu bạch như vậy tồn tại.
Nhưng Liêm Huy giữ nàng lại
Nàng quay đầu, nhìn Liêm Huy ở trong ánh nến của đèn duốc, hoảng hốt thoảng qua.
Nhưng chỉ trong thoáng qua thôi, sau đó nàng liền ngộ ra.
Nơi này không có Tiểu Bạch, không có Chihiro. cũng không phải căn nhà thần bí trong truyền thuyết.
Nơi này chỉ là kỹ viện. Các loại nam nhân ra vào tìm niềm vui, ăn chơi chè chén, xa hoa dâʍ dật mà thôi.
Cố Mi xoay người muốn rời đi. Nàng không hiếu kỳ đến độ liếc mắt vào nhìn.
Có gì đáng nhìn đây. Đơn giản đó là vận động ra vào rồi. Nàng tốt xấu gì cũng coi như là người từng đọc. Dù không thực hành, nhưng lý luận tri thức nàng vẫn khá rõ.
Nhưng nàng bỗng nhiên lại dừng bước.