Cố Mi ngồi yên trong sảnh khách điếm, miệng không thẻ nói, mắt không thể động.
Trong lòng nàng sớm đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Liêm Huy, nhưng sao Liêm thiếu hiệp lại không biết vậy, ngược lại còn mang vẻ bình tĩnh ở bên cạnh nhìn nàng trừng trừng.
Ánh mắt ngày càng sâu, Cố Mi ngày càng thấp thỏm.
Cho đến lúc tiếng ngựa kêu truyền tới, tiểu nhị ca hưng phấn chạy vào, cúi đầu khom lưng: "Khách quan, xe ngựa ngài dặn dò ta đã mua được."
Liêm Huy lúc này mới nghiêng đầu, lấy trong tay áo nén bạc ném cho hầu bàn.
Cố Mi không biết nén bạc này giá trị bao nhiêu, nhưng tiểu nhị ca này cả mặt hoan hỉ, tất nhiên là vượt qua giá trị cỗ xe ngựa kia.
Liêm Huy liền ôm nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa chật, không gian có hạn. Hai người vừa vào trong, ngay cả chỗ xoay người cũng không có.
Liêm Huy lúc này mới cong hai ngón tay, giải huyệt đạo của nàng.
Huyệt mở kia nằm dưới rốn nàng ba tấc. Nếu như là khi trước Liêm Huy tất sẽ không tự động tay. Dĩ nhiễn sẽ lấy cục đá nhỏ hoặc cái gì đó khai huyện, nhưng bây giờ hắn coi Cố Mi như món đồ riêng của mình, vì vậy càng yên tâm sờ mó rồi.
Có điều gương mặt vẫn nổi lên chút sắc đỏ khả nghi.
Da thịt đụng vào nhau, dù cách một tầng áo, nhưng ngày hè xiêm y mỏng manh, hắn vẫn có thể cảm nhận được da thịt trơn trượt như tơ lụa.
Nhưng Cố Mi cũng không biết trong lòng Liêm Huy sớm đã thoáng qua rất nhiều suy nghĩ. Nàng vẫn cho rằng Liêm Huy tuy rằng cứng nhắc mặt than, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là giang hồ thiếu hiệp trong truyền thuyết, với nhân phẩm của hắn vẫn rất tin tưởng.
Cô nương ngươi đứng là xem trọng Liêm thiếu hiệp quá. Liêm thiếu hiệp của chúng ta với những cô nương khác tự nhiên sẽ theo lễ đối đãi, thậm chí không nhìn nhiều một cái, nhưng đối với người hắn đã nhận định là nữ nhân của mình.
Bé Cố à, nén bi thương đi. Không thể không nói, hắn hận nhất không thể ăn sạch ngươi ngay lúc này, ngay cả cái xương cũng không nhả.
Liêm Huy lùi ra, ngồi vào thanh xe để đánh xe. Nhưng lúc ra ngoài, gương mặt hắn bạnh ra, ngữ điệu nặng nề nói với nàng: "Ở trong xe đợi cho tốt, đừng mơ chạy trốn."
Vừa nãy Cố Mi ở trong khách điếm vung bao quần áo một cái, xoay người muốn đi thực sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hắn. Hắn nhận định điều gì, đương nhiên chỉ có thể là ở xung quanh mình.
Lúc này Cố Mi đang xem xét xe ngựa. Hai khung cửa sổ nho nhỏ, vách sau lưng đóng kín, đường ra duy nhất chỉ có cửa xe trước mặt.
Nhưng trước mặt có một cổng thần mặt than ngồi gác - Liêm Huy, nàng làm gì có lá gan đi ra từ đó? Nàng tự thấy nói về phương diện võ công, nàng dĩ nhiên không đánh lại hắn.
Tuy rằng chưa tận mắt chứng kiến Liêm Huy dụng võ, nhưng trong tiềm thức, nàng luôn cảm thấy võ công của hắn thâm sâu khó lường.
Bắt nguồn từ một câu nói của Thông Nguyên Tử, người này thiên phú dị bẩm, là nhân tài hiếm thấy trong chốn võ lâm mới xuất hiện.
Nhưng Liêm Huy bỗng quăng một câu nói như vậy đi ra, trong nháy mắt đánh tan ý đồ phá vách sau của nàng, sau đó cũng phá tan tành ý nghĩ chạy đi từ phía sau.
nàng cũng không cho rằng Liêm Huy là người chết, động tĩnh lớn vậy mà hắn không biết.
Sự thực chứng minh, Liêm Huy quả nhiên nhạy bén, hắn căn bản không thả màn xe kia xuống, mà là kéo cao lên. Chỉ cần hắn nghiêng sang, hết thảy trong xe ngựa đều thấy cả.
Cố Mi khóc không ra nước mắt. Nàng thực sự hận không thể quay qua bóng lưng gầy kia đạp một cước.
Nhưng nàng không dám. Nàng sợ nàng đạp xuống, Liêm Huy không biết nóng giận sẽ làm gì nàng.
Từ lúc nàng xuyên sang, kẻ này đã chẳng có vẻ mặt vui vẻ gì. Ánh mắt nhìn nàng căm ghét như nhìn đồ bỏ, hơn nữa còn là đồ bỏ trong nhà bếp vào ngày hè đêm trước.
Nàng chỉ có thể ký gửi hy vọng vào việc có người ra chặn đường đánh cướp. Tuy rằng cái này là tình tiết cũ rích, nhưng lúc này, nàng phải làm sao?
Đạo tặc sẽ tới nhanh thôi.
Nhưng không phải hán tử mang đại đao, lười nhác nói, ngọn núi này là ta mở, cây là ta trồng, nếu muốn qua đây, phải để lại lộ phí.
Trong tiềm thức Cố Mi cảm thấy, nếu như tới cướp chỉ là mấy kẻ này, lông mày Liêm Huy cũng chẳng nhấc, chỉ ném vài tờ ngân phiếu sau đó đánh xe rời đi.
Việc dùng tiền giải quyết được, không thể coi là việc. Trước khi xuyên qua nàng xem nhiều sách sử nhà Tống, luôn thấy Liêm Huy sẽ làm thế.
Quá ngang ngược rồi.
Nhưng đạo tặc muốn hiển nhiên không phải tiền. Gặp được bọn họ xong sẽ nói một câu: "Để Hồng Dao lại."
Cố Mi giật mình một cái, lát sau mới phản ứng lại, Hồng Dao này, có vẻ như chính là nói người bất tài là nàng đây?
Nhưng mà mắc mớ gì tới nàng? Không chỉ nói nàng, có vẻ Hồng Dao cũng chỉ là mới nhập giang hồ thôi mà?
Nàng vươn đầu ra nhìn một cái, ở đối diện có tổng cộng mười người. Trang phục đen, khăn che mặt, búi tóc thẳng gọn gàng, tay cầm loan đao.
Trời nắng to vậy, các người thật là chuyên nghiệp quá các cô nương.
Liêm Huy bất động. Tay vẫn kéo cương như cũ, vẻ mặt bình thản.
Cố Mi lại không dám động đậy. Nàng giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Người áo đen đã động. Loan đao giơ lên cao, chân bước nhanh, động tác đồng loạt.
Cố Mi vội trốn trong xe ngựa, nàng sợ họ ngộ thương tới nàng.
Hắc y nhân gần ngay trước mắt, có một người đề đao bổ xuống xe ngựa.
Liêm Huy nghiêng người, tránh thoát loan đao tiến công nhanh chóng, đồng thời chân phải cong lại, đá trúng tay người kia.
Cố Mi cảm thấy chân hắn nếu như là đá vào cổ tay nàng, nhất định nàng sẽ đau quằn quại. Nhưng cô nương này đến lông mày cũng không chau, tuy đao đã tuột tay, nhưng vẫn ra chiêu tấn công liều mạng như cũ.
Điều này làm cho nàng nháy mắt liên tưởng tới những xác chết trong Hoa quả nổi giận. Tuy bị đậu hà lan bắn ra làm gãy tay cụt chân, nhưng vẫn mang thân tàn tiếp tục cắn phá đồ.
Nhưng Liêm Huy là cây hương thảo, có thể tự do công kích bất kỳ con cương thi nào trên đường.
Hắn giữ người ngồi bên thành xe, chỉ trong một tấc vuông đó, nhưng áp bức tới mức những hắc y nhân kia không thể lại gần ba trượng.
Nhưng thực khổ cho Cố Mi rồi. Núp trong xe ngựa, nhưng đỉnh đầu và hai bên trái phải thỉnh thoảng truyền đến âm thanh leng keng lảnh cảnh.
Leng keng leng keng là âm thanh binh khí đụng vào nhau.
Cố Mi lại nghĩ, lẽ nào nàng là nấm nam châm trong truyền thuyết. Không thì sao mấy vật kim loại này cứ dính lấy nàng?
Nhưng nàng thực sự muốn làm lại là tỏi cơ, tốt nhất để những hắc y nhân này vừa thấy nàng liền chủ động tránh xa ba thước.
Nhưng sự thực chứng minh, nàng chỉ có thể làm khoai tây, mặc cho những hắc y nhân từng nhóm tiếp nối nhau xử nàng, nàng không thể tránh né nửa tấc.
m thanh xẹt xẹt vang lên, trần xe ngựa bị chém ra một vết nứt. Nàng còn không kịp nhìn rốt cuộc là ai chém, một khắc sau, người kia đã bị Liêm Huy đá bay.
Liêm Huy từ đầu tới cuối không hề rút đao. Điều này làm Cố Mi thấy hắn rất ngầu.
Hắc y nhân cuối cùng bị diệt sạch. Dù chưa chết, nhưng tất cả đều bị Liêm Huy đánh gãy chân hoặc đứt tay, nằm trên đất nhìn họ căm phẫn.
Liêm Huy giật dây cương một cái, xe liền đi.
Nhưng Cố Mi kinh ngạc, lẽ nào hắn không nên xuống xe hỏi những hắc y nhân này, chủ tử sau lưng họ là ai?
Hoặc là, hắn sớm đã biết chủ tử phía sau họ là ai, vì lẽ đó căn bản không cần hỏi? Hoặc là, hắn có lòng tin với võ công của mình, với những người này không thèm để trong mắt?
Cố Mi nghi ngờ. Nàng không dám mở miệng, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào vế sau.
Nhưng tại sao, nàng vẫn có cảm giác bản thân là khối hồng tâm di động?
Hồng tâm thật hối hận, Triệu Vô Cực nói rất đúng, giang hồ quá hung hiểm, vẫn phải thoát ra sớm mới tốt.
Nàng rất bức bối, vừa rồi tại sao không thừa dịp Liêm Huy và hắc y nhân đại chiến mà lẻn trốn đi?
Nhưng mặt khác, nàng cũng không dám. Đây không phải quay phim, đây là giang hồ chân chính, nếu rời khỏi Liêm Huy, lần sau lại có hắc y nhân tới tìm gây phiền phức cho nàng thì sao?
Tuy bản thân có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực, nhưng chỉ là nội lực mà thôi, chiêu thức võ công và khinh công đều không dùng được. Một con rùa không leo được cây cũng chẳng có cách nào.
Cố Mi rất lo lắng, lại lần nữa ngẩng đầu hỏi trời xanh, tại sao, tại sao nàng lại xuyên không? Nàng chọc vào ai, chỉ một giấc ngủ tỉnh lại đã phát hiện mình ở dị thế. Nếu nàng xuyên thành phi tần thất sủng hay hoàng hậu thì không nói, luôn có hoàng thượng ở đây chờ nàng.
Cho dù nàng xuyên thành nha hoàn cũng được, đều có một thiếu gia hoặc vương gia hay gì đó chờ nàng.
Nhưng đây lại xuyên thành tiểu sư muội cả đời rối ren là sao vậy? Hơn nữa vừa xuống núi đã có người tới gây sự với nàng là vì sao?
Xuất sư chưa thành danh đã chết, khiến anh hùng lệ rơi đầy áo, rơi đầy áo mà.